Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Giai Thượng Xuân Y - Chương 32

Cập nhật lúc: 2025-05-16 02:54:11
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giữa đám đông, từng câu từng chữ của Cố Ngọc Ánh chẳng khác nào từng cái tát giáng mạnh lên mặt Tô Diệu Y, khiến nàng choáng váng, mắt hoa đầu váng, như có sao bay đầy trước mắt.

Mục Lan đứng phía sau đám người, lo lắng suông.

Ban đầu, cô còn trông mong Tô Diệu Y sẽ giống như lần trước ở Ngọc Xuyên Lâu, dùng ba tấc lưỡi sắc bén mà đáp trả, khiến Cố Ngọc Ánh phải nghẹn lời. Nhưng hôm nay nhìn sắc mặt Tô Diệu Y, cô lập tức nhận ra - Tô Diệu Y đang lúng túng!

Một người luôn kiêu ngạo, tự cho mình thanh cao như nàng, vậy mà lại bị Cố Ngọc Ánh đè ép đến không thể phản bác!

Mục Lan thực sự khó có thể chấp nhận được cảnh này, thậm chí còn khó chịu hơn cả khi thấy Tô Diệu Y cuồng vọng kiêu ngạo như trước đây.

Không nhịn được nữa, cô đẩy đám đông, lao đến đứng bên cạnh Tô Diệu Y. Mặc kệ lời nói của mình có hợp lý hay không, liền lên tiếng phản kích.

“Cố Ngọc Ánh, ngươi đừng quá bá đạo! Chẳng lẽ tất cả hiệu sách trên đời này đều phải làm sách theo ý ngươi sao? Sách của Tri Vi Đường đâu phải chỉ bán riêng cho ngươi! Ngươi không thấy sao? Hôm nay, ngoại trừ ngươi ra, tất cả mọi người đều khen ngợi hai quyển sách này không ngớt lời… Nếu nói như vậy, ngươi, Cố Ngọc Ánh, là đệ nhất tài nữ thiên hạ, ngươi thích đọc sách chính là thanh tao nhã nhặn, còn chúng ta thích đọc lại thành rác rưởi hay sao?”

Cố Ngọc Ánh lạnh lùng nhìn Mục Lan, không hề bị khí thế của cô làm cho chùn bước, ngược lại, giọng nói còn sắc bén hơn.

“Nếu Tri Vi Đường chỉ đơn thuần vì kiếm lời mà xuất bản hai quyển sách này, ngươi muốn mua, họ muốn bán, ta tất nhiên không có gì để nói.”

Nói đoạn, ánh mắt nàng lại quay sang nhìn thẳng vào Tô Diệu Y.

“Nhưng Tô Diệu Y hiện tại đứng ra, là để vì nữ tử thiên hạ mà mở đường! Đã là mở đường, vậy mà lại cho ra đời hai quyển sách thế này… Nếu để những nam nhân vốn xem thường nữ tử nhìn thấy, ngươi có biết bọn họ sẽ nói gì, sẽ nghĩ gì không?”

“...”

Tô Diệu Y cụp mắt xuống, môi mím chặt, không nói nên lời.

Cố Ngọc Ánh dường như nhớ lại ký ức không mấy tốt đẹp, sắc mặt thậm chí còn khó coi hơn cả Tô Diệu Y. Cô âm thầm cắn răng, giọng điệu đầy cay đắng:

“Bọn họ sẽ khinh thường nhìn lại, sẽ cười nhạo, sẽ chế giễu mà nói rằng - ‘Xem kìa, nữ tử cũng chỉ thích đọc những loại sách thế này. Mua về cũng chỉ để bày biện cùng hộp phấn son, làm vật trang trí cho khuê phòng! Hai quyển sách này, vĩnh viễn không thể bước vào Tàng Thư Các đầy ắp kinh sử, cũng như chúng ta, những nữ tử này, vĩnh viễn không thể đặt chân vào những nơi mà họ đã chiếm làm của riêng - miếu đường và giang hồ…’”

Cô nhìn chằm chằm Tô Diệu Y, trong ánh mắt hiện lên vẻ chua xót xen lẫn thất vọng.

“Tô lão bản, ngươi là nữ chưởng quầy duy nhất trong thành Lâm An có thể khiến cả những bậc tiền bối trong giới buôn sách kính trọng. Ngươi vốn dĩ phải là tấm gương, là hình mẫu để tất cả khuê nữ trên đời noi theo. Vậy mà hôm nay, chính ngươi lại tự tay xây thêm một bức tường ngăn chặn nữ tử.”

Căn phòng rơi vào tĩnh lặng.

Tô Diệu Y nhất thời không biết nên tỏ vẻ gì, cũng chẳng biết phải nói gì để gỡ gạc lại tình thế đang bị Cố Ngọc Ánh đẩy đến bờ vực. Trong đầu nàng, chỉ còn lại những cơn ác mộng cứ liên tục kéo nàng tỉnh giấc những đêm qua…

Những phu nhân, tiểu thư ban đầu định đặt mua sách đều đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt phức tạp. Có người bị chọc trúng tâm tư mà thẹn quá hóa giận, có người lộ vẻ xấu hổ như thể không còn chỗ dung thân. Dù là cảm xúc nào, thì hứng thú mua sách lúc này cũng đã tiêu tan.

Vị phu nhân đứng đầu trong danh sách đặt hàng, vốn đã đưa 50 văn tiền cho An An, giờ phút này bỗng thay đổi ý định. Không chỉ rút lại số tiền vừa giao, bà ta còn giật lấy cây bút từ tay An An, nhanh chóng gạch đi tên mình trên sổ đăng ký.

“Để ta… ta suy nghĩ lại đã…” Bà ta nói nhỏ, giọng mang theo vài phần do dự.

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Thấy vậy, những người phía sau cũng lần lượt thu lại túi tiền, im lặng cất vào trong tay áo.

Tình thế đang chuyển biến theo chiều hướng tệ hơn, vậy mà Tô Diệu Y vẫn chỉ đứng đó, bị những lời nói của Cố Ngọc Ánh đè nặng đến mức không thốt nổi một câu phản bác.

Thấy vậy, Mục Lan cắn răng, quyết định đứng ra đương đầu.

“Cố Ngọc Ánh, ngươi đang dùng mấy đạo lý cao xa kia để bức ép ai thế? Chúng ta là nữ tử, thích mua vài quyển sách đẹp, thì sao chứ? Chẳng lẽ có tội à? Ta nhìn ra rồi, hôm nay ngươi đến đây chẳng qua là muốn thể hiện bản thân thanh cao mà thôi!”

Nhưng Cố Ngọc Ánh không có ý định tranh cãi với Mục Lan, thậm chí cô còn chẳng buồn tức giận. Chỉ nhàn nhạt lắc đầu, để lại một câu:

“Lời không hợp nhau, nói nhiều cũng vô ích.”

Nói xong, cô quay đầu, nhìn thẳng vào Tô Diệu Y.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, nhìn nàng từ đầu đến cuối không biện giải nổi một câu, tia sáng cuối cùng trong mắt Cố Ngọc Ánh cũng bị bóng tối nuốt chửng.

Cô không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ xoay người rời đi.

Theo bước chân Cố Ngọc Ánh, những tiểu thư, phu nhân khác cũng bắt đầu rục rịch. Sau một hồi trao đổi ánh mắt ngầm, họ cử ra một người đại diện, tiến lên cáo từ Tô Diệu Y.

“Tô nương tử, hôm nay chúng ta ra ngoài không mang đủ tiền… Ngày khác, ngày khác sẽ quay lại ủng hộ ngươi nhé?”

Lời nói khách sáo, nhưng ý tứ rút lui thì đã quá rõ ràng.

Mọi người đồng loạt phụ họa, rồi ào ào kéo nhau rời khỏi nhã gian, hướng xuống lầu. Tô An An và Mục Lan muốn ngăn cũng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ chạy đi như trốn nạn.

Lăng Trường Phong đang ôm chiếc rương rút thăm trống không, ngồi trên bậc thang nghỉ tạm. Thấy Cố Ngọc Ánh đi xuống một mình, y còn chưa để tâm. Nhưng khi nhìn thấy cả một nhóm người hoảng hốt rối loạn kéo nhau xuống lầu, rời khỏi Túy Giang Nguyệt, y lập tức choáng váng.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Y vội vàng chạy lên lầu, nhìn Tô An An và Mục Lan đứng trước cửa, hổn hển hỏi.

Không ai ngờ rằng một buổi đặt hàng vốn đang diễn ra thuận lợi, cuối cùng lại thành ra thê thảm như thế...

Mục Lan nghiến răng, giọng đầy bực tức: "Còn không phải do Cố Ngọc Ánh!"

Lăng Trường Phong khó hiểu: "Nàng ta làm gì? Tới quậy phá à?"

"Cũng chẳng khác nào quậy phá!"

Mục Lan cười lạnh.

Lăng Trường Phong cau mày, hướng ánh mắt vào nhã gian.

Bên trong trống không, chỉ còn lại một bóng dáng mảnh khảnh, cô độc đứng trước bức rèm thủy mặc lượn lờ khói sương.

Mây bay lặng lẽ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chạm trổ hoa văn, rồi chợt tối sầm đi.

Không biết từ khi nào, Tô Diệu Y đã xoay lưng lại, lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế bành sơn son đặt chính giữa gian phòng.

Nàng mệt mỏi tựa vào lưng ghế, bàn tay buông lơi, cuộn tranh long lân trang trọng trong tay rơi xuống đất, lăn một vòng.

Người đi, nhà trống.

Mấy tháng tâm huyết, cuối cùng cũng đổ sông đổ bể...

Gió lạnh lùa qua, cuốn những chiếc lá rụng trên mặt đất xào xạc bay lên, cũng cuốn theo chí khí ngút trời của Tô Diệu Y bay tản mát chẳng còn lại bao nhiêu.

****

"Túy Giang Nguyệt hôm nay náo nhiệt lắm! Các ngươi nghe chuyện chưa?"

Giữa buổi trưa, các học sinh lần lượt từ ngoài trở về giảng đường của Phủ Học sau khi dùng bữa.

Vừa bước vào, một người đã sốt sắng lan truyền tin tức mới biết được, đánh thức cả những kẻ đang gục đầu trên bàn nghỉ ngơi. Có kẻ mơ màng chống tay ngồi thẳng dậy, ngáp một cái rồi hỏi:

"Có chuyện gì? Ai lại làm trò cười thế?"

"Tri Vi Đường hôm nay tổ chức buổi đặt sách mới ở Túy Giang Nguyệt, chuyện này các ngươi chắc biết rồi chứ?"

"Còn không biết sao? Nghe nói bọn họ hợp tác với tiểu báo, làm một bộ sách mới để tuyên truyền. Nói đâu là sách dành riêng cho nữ tử đọc. Ngay cả nhà ta cũng nhận được thiệp mời, mời muội muội ta đến đó."

Người nọ nói đến đây thì bật cười.

"Nhưng muội muội ta ghét đọc sách nhất, bảo nàng đi mua y phục trang sức thì còn được, chứ mua sách? Chuyện này đúng là nực cười."

"Theo ta thấy, khách hàng quan trọng nhất của tiệm sách vẫn là nam nhân chúng ta đây. Tri Vi Đường lần này đúng là tính sai rồi. Không chừng hiện trường chẳng có ai đoái hoài, kết cục chắc thảm lắm!"

"Kết quả thì đúng là như vậy, nhưng quá trình lại không như ngươi tưởng tượng đâu!"

Người vừa từ bên ngoài trở về hào hứng kể lại, rồi diễn lại nguyên văn lời lẽ nghiêm nghị của Cố Ngọc Ánh trước mặt mọi người.

Học sinh trong giảng đường mỗi lúc một đông, nghe xong liền không nhịn được mà đập bàn đứng dậy.

"Hay lắm! Không hổ là Cố Ngọc Ánh! Đệ nhất tài nữ quả nhiên không giống những kẻ tầm thường khác!"

"Tô Diệu Y trước đây từng đại náo Ngọc Xuyên Lâu, đối đầu với tiệm sách danh tiếng, cũng khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác. Nhưng hôm nay xem ra, nàng ta vẫn chưa thể so sánh với Cố Ngọc Ánh được!"

Mọi người càng bàn tán càng sôi nổi, có kẻ quá khích hùa theo:

"Đương nhiên rồi! Cố Ngọc Ánh là ai chứ? Còn Tô Diệu Y xuất thân thế nào? Một nữ nhi thương gia từ cái nơi thâm sơn cùng cốc nào đó… A! Sao đá ta?"

Kẻ vừa bị đá ôm chân, theo ánh mắt của mọi người nhìn về phía sau.

Chỉ thấy ở hàng ghế đầu gần cửa sổ, một thân ảnh khoác lam sam trầm tĩnh ngồi đó, từ đầu đến cuối không nói một lời, thậm chí cũng chẳng buồn ngoảnh lại.

Có người vội lên tiếng hòa giải:

"Thực ra, Diệu Y cô nương cũng không phải người tầm thường. Nhất là trong chuyện kinh thương, nàng ấy rất có thiên phú."

Vừa rồi còn bàn luận sôi nổi, lúc này cả nhóm học sinh khựng lại đôi chút rồi lại cười xòa. Một người bĩu môi nói:

“Các ngươi căng thẳng cái gì chứ? Chẳng lẽ thật sự coi Tô Diệu Y như muội ruột của Dung huynh? Chẳng qua chỉ là một nghĩa muội mà thôi. Hơn nữa, Dung huynh lúc nào chẳng hờ hững với nàng, e là trong lòng cũng chẳng xem trọng gì.”

Nói đoạn, hắn ta còn cao giọng gọi người đang ngồi phía trước:

“Dung huynh, có phải vậy không?”

Giảng đường bỗng chốc im phăng phắc.

Trước bao nhiêu ánh mắt dõi theo, Dung Giới cuối cùng cũng khép lại quyển sách trong tay, chậm rãi quay đầu, khóe môi khẽ nhếch lên một cách lạnh nhạt.

Thấy sắc mặt hắn vẫn bình thản, không có vẻ gì là nổi giận, mọi người thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó, lời hắn thốt ra lại khiến bọn họ tái mặt.

“Tô Diệu Y là nghĩa nữ của Dung thị, thể diện của nàng chính là thể diện của huyện chúa. Ta không coi trọng Tô Diệu Y, là vì ta cũng chẳng xem trọng Dung thị. Hóa ra các ngươi cũng vậy?”

Mọi người c.h.ế.t sững, đưa mắt nhìn nhau.

Lâm An thành này, ai dám xem thường Dung thị? Ai dám không nể mặt Phù Dương huyện chúa?

Lời của Dung Giới thoạt nghe như đang hạ thấp Tô Diệu Y và cả Dung gia, nhưng thực chất lại là một lời cảnh cáo rành rành — Tô Diệu Y là người của Dung thị, không phải để bọn họ tùy tiện bàn luận!

Chỉ trong thoáng chốc, tất cả đều cuống quýt cúi đầu xin lỗi, không ai dám hé thêm một lời về Tô Diệu Y nữa.

Dung Giới chẳng buồn đáp lại, cũng không thèm nhìn bọn họ, chỉ thản nhiên thu lại ánh mắt, lật mở cuốn sách vừa khép lại khi nãy.

Hắn cúi đầu, mắt dừng trên từng nét mực, nhưng bên tai dường như vẫn còn văng vẳng giọng nữ rủ rỉ phiền nhiễu.

Hết nói về giấy, lại nói về mực, rồi lại kể mãi chuyện vì chế tạo được trang giấy long lân mà ngón tay dính chặt mất mấy ngày không gỡ ra được...

****

Hôm sau.

Có lẽ vì buổi đặt hàng hôm qua mà Tri Vi Đường, từ sau khi khai trương đến giờ, lần đầu tiên vắng vẻ vào sáng sớm.

Giờ Tỵ đã qua, vậy mà khách khứa vẫn chẳng thấy đâu.

Mọi người trong tiệm như Tô Tích Ngọc dù được rảnh rang, nhưng ai nấy đều mang tâm sự nặng nề. Cứ một lúc lại len lén ngẩng đầu nhìn lên lầu.

Tô Tích Ngọc thở dài ngao ngán:

“Từ tối qua đến giờ vẫn không ăn không uống, như vậy không ổn chút nào… Phải tìm cách gọi nàng tỉnh lại mới được.”

Tô An An lật danh sách đăng ký, đọc lướt qua rồi nói:

“Mục Lan tỷ đã đặt sáu bộ sách mới, còn bảo sẽ đi thuyết phục các gia đình quyền quý đặt thêm nữa…”

Nhưng trên danh sách, chỉ có một cái tên “Mục Lan”.

Tô Tích Ngọc lắc đầu:

“Đây không phải điều cô cô của ngươi muốn…”

Tô An An hậm hực:

“Tất cả đều do Cố Ngọc Ánh!”

Lăng Trường Phong nhíu mày lắng nghe một lúc, rồi đột ngột đứng dậy, vác thanh Hắc Thanh kiếm mà ngày đêm lau chùi lên vai, hùng hổ lao ra cửa.

Tô Tích Ngọc hoảng hốt, vội túm chặt lấy y:

“Ngươi định làm gì?”

Lăng Trường Phong vung tay áo, mặt đầy sát khí:

“Lấy gậy ông đập lưng ông! Phải cho cái gọi là ‘tài nữ’ kia một bài học mới được!”

“Ngươi điên rồi sao? Đừng có gây rối!”

Tô Tích Ngọc dốc hết sức mới giật được thanh Hắc Thanh kiếm khỏi tay y, trở tay ném thẳng lên quầy.

Nhưng vừa quay đầu lại, ông liền sững sờ khi thấy Giang Miểu đang im lặng, ánh mắt tối tăm, lén lút cắm ngân châm vào một hình nhân bằng vải.

Tô Tích Ngọc tròn mắt kinh hãi, lập tức giật lấy con búp bê kia. Trên mặt nó, rõ rành rành một tờ giấy, viết ba chữ to: “Cố Ngọc Ánh”.

Tô Tích Ngọc sợ đến mức suýt đánh rơi hình nhân, giọng run run:

“Ngươi điên rồi à? Vu cổ là trọng tội đấy, nếu bị phát hiện, tất cả chúng ta đều phải mất đầu!”

Giang Miểu hờ hững nhếch miệng cười, nụ cười vừa bình thản lại vừa điên cuồng:

“Ta đâu có viết sinh thần bát tự của nàng ta, chỉ là đ.â.m chơi cho hả giận thôi.”

“...”

Tô Tích Ngọc hoảng hốt ôm hình nhân chạy thẳng ra hậu viện, châm lửa thiêu rụi ngay tại chỗ. Thiêu xong vẫn chưa yên tâm, ông còn quay lại tịch thu luôn thanh Hắc Thanh kiếm của Lăng Trường Phong.

Vừa dứt chuyện, một nữ tử lén lút bước vào Tri Vi Đường. Nàng ta nhìn quanh một vòng, thấy trong tiệm không có ai mới vội vàng đi tới, hạ giọng hỏi:

“Tô nương tử có ở đây không?”

Giang Miểu bắt chéo chân, thờ ơ đáp:

“Nàng không có ở đây, có chuyện gì thì cứ nói với ta.”

Nữ tử nọ hạ giọng:

“Là thế này… Hôm qua Tri Vi Đường ra hai bộ sách mới, đúng không? Ta muốn đặt tám bộ… Không, mười bộ!”

Giang Miểu ngẩn người, quay sang nhìn Tô An An và Lăng Trường Phong. Cả ba đều lộ vẻ kinh ngạc.

“Ngươi… ngươi chắc chắn là mười bộ?”

Lăng Trường Phong nghi hoặc quan sát nữ tử kia.

Người này y phục không tệ, búi tóc đơn giản, có lẽ là nữ sử của một gia đình giàu có. Nhưng dù có là tiểu thư khuê các, cũng hiếm ai vừa mở miệng đã đặt mười bộ sách mới… Đây là tận 1500 văn đấy!

Nữ sử kia gật đầu chắc nịch:

“Mười bộ! Đúng rồi, cứ đăng ký bừa một cái tên cũng được! Không cần giao đến cửa, ba ngày sau ta sẽ tự mình đến lấy.”

Việc dùng tên giả, không muốn khai địa chỉ, lại còn cất giấu sách cẩn thận như vậy... không khỏi khiến Giang Miểu và những người xung quanh tò mò.

Giang Miểu liếc mắt ra hiệu cho Lăng Trường Phong. Hiểu ý, y liền tiến lên, bắt đầu trổ tài ăn nói, khéo léo gợi chuyện với nữ tỳ kia, dáng vẻ như một con công đang xòe đuôi khoe sắc.

Cuối cùng, nữ tỳ cũng không chống đỡ nổi “mỹ nam kế”, chẳng mấy chốc đã khai ra mọi chuyện. Hóa ra cô là người hầu bên cạnh Ôn phu nhân!

Hôm qua, Ôn phu nhân là người đầu tiên hăng hái muốn mua sách mới. Nhưng sau khi nghe Cố Ngọc Ánh nói một tràng, bà lại không muốn đứng mũi chịu sào, sợ bị người ta chê cười là kẻ “thô lậu, tục tằng”.

Nào ngờ, khi về phủ, bà vẫn cứ canh cánh trong lòng, cả đêm không quên được Nghiệt Hải Kính Hoa và Kim Phong Ngọc Lộ bản long lân trang. Thế là hôm nay, bà sai nữ tỳ đến Tri Vi Đường đặt cọc mua sách.

Nhưng quan trọng nhất là...

"Chuyện này tuyệt đối không thể để cả thành Lâm An biết được!"

Nữ tỳ dè dặt hỏi: "Các người sẽ không nói ra chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/giai-thuong-xuan-y-rpsx/chuong-32.html.]

Giang Miểu, Lăng Trường Phong và Tô An An đồng loạt lắc đầu.

"Nhưng tại sao lại đặt những mười bộ?"

Giang Miểu nghi hoặc truy hỏi.

Nữ tỳ cười ngượng ngùng: "Sau khi phu nhân trở về, suốt đêm cứ nhắc mãi về hai quyển sách này, ai nghe cũng thấy lòng ngứa ngáy khó chịu... Thế nên trong mười bộ này, sáu bộ là do các di nương và tiểu thư trong phủ muốn có, còn ba bộ là của ta và hai tỷ muội đặt riêng."

Sau khi đặt cọc xong, nữ tỳ vui vẻ rời khỏi Tri Vi Đường.

Lăng Trường Phong bật cười khinh bỉ: "Hai cuốn sách tốt như vậy mà bị Cố Ngọc Ánh làm cho giống như sách cấm. Muốn mua cũng phải lén lút, sợ người khác biết... Thật nực cười!"

Nhưng chuyện nực cười hơn vẫn còn phía sau.

Nữ tỳ của Ôn phủ chỉ là khởi đầu.

Suốt mấy canh giờ tiếp theo, từng nhóm gã sai vặt, nữ tỳ từ các phủ lớn nhỏ trong thành Lâm An lần lượt kéo đến Tri Vi Đường. Vừa mở miệng là đặt ngay năm bộ, mười bộ...

Nhưng hai quyển sách này được làm rất công phu, nhóm đầu tiên sau ba ngày nữa mới có thể hoàn thành, mà số lượng cũng chỉ vỏn vẹn một trăm bộ.

Đến cuối cùng, đám gia nhân vì muốn hoàn thành nhiệm vụ của chủ tử, chẳng còn tâm trí giấu giếm thân phận nữa, cãi nhau ầm ĩ, tranh giành từng suất đặt hàng ngay tại Tri Vi Đường!

Trịnh Ngũ Nhi đứng ngay trước cửa, chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn này, lập tức triệu tập huynh đệ, truyền tin khắp thành Lâm An rằng sách mới của Tri Vi Đường đang “cung không đủ cầu”.

Kết quả, số người kéo đến càng lúc càng đông. Dù là những ai đã tham gia buổi đặt hàng hôm qua, hay những người không có cơ hội, tất cả đều ùn ùn đổ về Tri Vi Đường...

Tri Vi Đường, lầu hai.

Tiếng gõ cửa "thịch thịch thịch" vang lên dồn dập khi Tô Diệu Y đang ngồi trước một chiếc rương lớn đầy tiền đồng, thất thần đếm từng văn một.

Nghe thấy tiếng đập cửa, nàng khẽ khựng lại nhưng vẫn không buồn ngước mắt lên, làm như không nghe thấy, tiếp tục đếm tiền.

Chỉ chốc lát sau, tiếng gõ cửa rốt cuộc ngừng lại.

Thay vào đó là một tiếng "phanh" vang dội - cánh cửa bị người bên ngoài đá văng.

Tay Tô Diệu Y run lên, đồng tiền rơi vãi đầy đất. Nàng nhíu mày, chậm rãi ngước mắt lên, thấy Lăng Trường Phong sải bước đi vào, vẻ mặt hớn hở như bắt được bảo vật.

"Tô Diệu Y, mau ra đây xem!"

"..."

Tô Diệu Y cầm một đồng tiền lên, lặng lẽ tiếp tục đếm, không có ý định nhúc nhích.

Lăng Trường Phong bực mình "chậc" một tiếng, trực tiếp bước tới kéo nàng, lôi thẳng ra tay vịn lầu hai, rồi hăng hái chỉ xuống đám đông chen chúc bên dưới.

"Nhìn đi! Tất cả bọn họ đều tranh nhau mua sách mới đợt đầu! Chúng ta chỉ in một trăm quyển, cứ tưởng còn dư, ai ngờ giờ đã phải đăng ký đợt hai rồi!"

Nghe vậy, Tô Diệu Y thoáng sững người, ánh mắt trầm xuống như đang suy nghĩ gì đó, lặng lẽ quan sát dòng người bên dưới.

Thấy nàng không vui vẻ như mình dự đoán, Lăng Trường Phong thoáng ngẩn ra, tưởng nàng vẫn chưa phản ứng kịp, bèn nhấn mạnh:

"Tô Diệu Y, ngươi có nghe ta nói không? Trên đời này, chỉ có một mình Cố Ngọc Ánh xem thường ngươi, còn số đông đều tán thành ngươi, tán thành sách của chúng ta! Hà tất vì một người, một câu nói mà chán nản thất vọng, uể oải không phấn chấn?"

"..."

Lăng Trường Phong chống hai tay lên lan can, cúi người nhìn nàng, rồi chọc nhẹ vào vai nàng, giọng điệu nửa đùa nửa khích lệ:

"Cười một cái đi, đừng để người ta thấy rồi chê cười."

Không rõ vì bất đắc dĩ hay thật sự bị thuyết phục, Tô Diệu Y cuối cùng cũng cong khóe môi, rũ mắt nở một nụ cười nhàn nhạt.

Lăng Trường Phong tựa vào lan can, nghiêng đầu nhìn nàng, vừa vặn thu hết vào mắt lúm đồng tiền thoáng ẩn thoáng hiện trên má nàng. Ánh mắt y bỗng chốc ngưng lại.

Thiếu nữ vốn mang dung mạo thanh lệ xuất trần, giờ phút này hàng mi dài rủ xuống, để lại hai bóng nhạt trên gò má. Nụ cười nơi khóe môi tuy dịu dàng, nhưng vẫn mang theo nét mong manh như cánh hoa trong mưa, vừa kiều diễm lại vừa khiến người nhìn phải xót xa.

Lăng Trường Phong sững sờ nhìn Tô Diệu Y lúc này, trong khoảnh khắc bừng tỉnh, y lại nhớ đến ánh trăng bạc đêm ấy ở Lâu Huyện. Đáy lòng chợt tê dại, rung động.

Từ khi vào Lâm An, bước chân vào Tri Vi Đường, y gần như chưa từng thấy Tô Diệu Y cười như vậy…

Lăng Trường Phong chợt nhận ra mình thật vô dụng, vẫn không cưỡng lại được mà lưu luyến dáng vẻ này của nàng. Vì thế, y nín thở, sợ chỉ một hơi thở cũng đủ làm tan biến mất hình ảnh "Diệu Y cô nương" lúc này. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, Tô Diệu Y lại trở về bộ dáng giương nanh múa vuốt thường ngày.

“Lăng Trường Phong…”

Tô Diệu Y nhìn xuống lầu, thấp giọng gọi.

“Hửm?” Lăng Trường Phong nheo mắt, giọng điệu nịnh nọt hẳn lên. “Giúp truyền tin cho ai đây?”

Tô Diệu Y rốt cuộc quay đầu nhìn y:

“Tất nhiên là…” Nhưng nàng còn chưa nói hết câu, đã bắt gặp ánh mắt Lăng Trường Phong đang nhìn mình, liền cau mày. “Ngươi nhìn ta bằng ánh mắt gì thế? Thật khó chịu!”

“...”

Tại hậu viện Phủ Học, cha con Cố Huyền Chương và Cố Ngọc Ánh ngồi trên đài đá đánh cờ. Trên đầu là cây ngô đồng trăm năm, lá vàng bắt đầu rơi lác đác.

“Có tâm sự sao?”

Cố Huyền Chương đặt một quân cờ đen xuống, thản nhiên hỏi.

Cố Ngọc Ánh cầm quân trắng, tay khựng lại một chút rồi đáp:

“... Không có.”

Hiểu con gái không ai bằng cha. Cố Huyền Chương ngẩng đầu nhìn cô, giọng nhàn nhạt:

“Hôm ấy ở Túy Giang Nguyệt, có phải con đã làm hơi quá không?”

Cố Ngọc Ánh đang bực bội trong lòng, tùy tiện đặt một quân cờ xuống bàn:

“Cha, chẳng lẽ con nói sai điều gì sao?”

Cố Huyền Chương lắc đầu, ung dung thả xuống một quân cờ, chậm rãi nói:

“Lời nói có thể không sai, nhưng sai có thể nằm ở chỗ khác thì sao?”

Cố Ngọc Ánh im lặng.

“Nếu con thực sự không sai, giờ đã chẳng phải bận lòng thế này, tâm trí rối loạn không yên.”

Cố Huyền Chương bỗng ném quân cờ đen trong tay vào hộp cờ, rồi phất tay áo đứng dậy.

“Thôi vậy, hôm nay tâm tư con không đặt vào ván cờ, ta cũng chẳng muốn đánh tiếp.”

Cố Ngọc Ánh cau mày, không cam lòng gọi:

“Cha…”

Nhưng Cố Huyền Chương đã hướng về phía sau lưng nàng, khẽ cười nói:

“Cửu An, ngươi tới vừa đúng lúc. Ván cờ này, để ngươi chơi tiếp với nó đi.”

Cố Ngọc Ánh sững người, quay đầu lại liền thấy Dung Giới ôm một chồng sách, không biết từ khi nào đã đứng dưới bậc thềm.

Cố Huyền Chương rời đi, Dung Giới ngồi xuống đối diện cô, lặng lẽ nhìn tàn cục trên bàn cờ.

Cố Ngọc Ánh hừ nhẹ:

“Ta tuy có chút bực dọc, nhưng ván này vẫn nắm chắc phần thắng. Cha ta chẳng qua không muốn thua ta, nên mới giao lại tàn cục này cho ngươi.”

Cố Ngọc Ánh lắc đầu, tiếp tục đặt quân cờ.

“Thật sao?”

Dung Giới rũ mắt, tay nhấc quân cờ đen. Chỉ một nước đi, thế cờ rối rắm lập tức được tháo gỡ, đồng thời chặn đứng đường lui của Cố Ngọc Ánh.

“Này…”

Trong mắt Cố Ngọc Ánh lóe lên tia kinh ngạc.

“Cố công nhường ngươi một bước vì thấy ngươi mất tập trung, không muốn chiếm lợi thế không công bằng. Nhưng không ngờ, ngươi chẳng những không cảm kích, mà còn cho rằng mình nắm chắc phần thắng.”

Cố Ngọc Ánh nhìn chằm chằm bàn cờ một lát, như thể nhận ra điều gì, liền chậm rãi lên tiếng:

“Ngươi đang nói về ván cờ này, hay đang mượn cờ để ám chỉ điều gì khác?”

Dung Giới đưa tay nhặt từng quân cờ trắng đã bị ăn lên, giọng bình thản:

“Khi còn nhỏ, ngươi từng bị các tiểu thư Biện Kinh xa lánh. Khi ấy, ngươi hỏi ta vì sao bọn họ không muốn chơi cùng ngươi. Ngươi còn nhớ không?”

Cố Ngọc Ánh ngẩn người, không hiểu vì sao Dung Giới đột nhiên nhắc đến chuyện này.

“Nhớ chứ. Khi đó, ngươi nói rằng không phải do ta làm gì sai, mà là vấn đề của bọn họ.”

Dung Giới gật đầu, rồi thả tất cả quân cờ trắng vào bát cờ trước mặt cô.

“Ta đã sai, mà ngươi cũng sai rồi.”

“... Sao cơ?”

“Phương mà không cắt, liêm mà không quế, thẳng mà không tứ, quang mà không diệu.”

Dung Giới cuối cùng cũng ngẩng lên, nhìn thẳng vào Cố Ngọc Ánh. Ánh mắt hắn bình thản đến mức khiến người khác cảm thấy đáng sợ.

“Ngươi đọc rộng hiểu sâu, học thức hơn người, vậy mà ngay cả 《 Đạo Đức Kinh 》 cũng chưa lĩnh hội được trọn vẹn sao?”

Gió cuốn theo lá ngô đồng vàng úa rơi xuống, chỉ còn lại bàn cờ ngập tràn quân đen.

Cố Ngọc Ánh ngồi bất động trên thạch đài, ánh mắt dõi theo bàn cờ trước mặt. Đối diện, Dung Giới đã không còn ở đó nữa.

“Phương mà không cắt, liêm mà không quế, thẳng mà không tứ, quang mà không diệu.”

Lời nói của Dung Giới vẫn vang vọng bên tai, khiến sắc mặt cô dần trở nên khó coi.

Những câu này trích từ chương 58 của 《 Đạo Đức Kinh 》, dạy con người cách đối nhân xử thế: ngay thẳng nhưng không cứng nhắc, có góc cạnh nhưng không làm tổn thương người khác, thẳng thắn nhưng không càn quấy, rực rỡ nhưng không chói mắt.

Đó là lời của bậc thánh nhân.

Từ đầu đến cuối, Dung Giới vẫn giữ thần sắc hờ hững, giọng điệu bình thản, nhưng câu “Ngay cả 《 Đạo Đức Kinh 》 cũng chưa đọc minh bạch” lại là lời nói nặng nề nhất mà cô từng nghe.

Nó giống như một cú đánh thẳng vào lòng tự trọng của cô, lúc cô hoàn toàn không phòng bị.

Cố Ngọc Ánh cảm thấy có chút xấu hổ và bực bội. Nhưng giữa những cảm xúc đó, bất chợt lại nảy sinh một suy nghĩ khác…

Nếu chỉ một câu châm chọc nhẹ nhàng của Dung Giới cũng khiến cô nghẹn lời, không biết đáp thế nào, thì người từng bị cô quở trách trước mặt bao người ở Túy Giang Nguyệt là "đầu cơ trục lợi", "vây khốn nữ tử" như Tô Diệu Y, chẳng phải còn khó chịu gấp trăm, gấp ngàn lần cô lúc này sao?

“Cố nương tử.”

Phó tiệm Phủ Học vội vàng bước tới, nói: “Tri Vi Đường sai người truyền lời, chưởng quầy bên đó muốn hẹn gặp ngài ở Túy Giang Nguyệt.”

Từ Phủ Học đến Túy Giang Nguyệt, Cố Ngọc Ánh chỉ mất thời gian uống cạn một chén trà nhỏ. Cô vội vã nhảy xuống xe, vừa bước qua cổng chính liền định đi thẳng lên lầu. Ai ngờ phía sau lại vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Cố Ngọc Ánh.”

Cô khựng lại, quay đầu thì thấy Tô Diệu Y đang ngồi ở vị trí dễ thấy nhất trong đại sảnh.

Do dự một lát, cô mới bước tới hỏi:

“Vì sao không lên nhã gian?”

“Đắt.”

Tô Diệu Y chỉ buông ra một chữ, rồi thong thả rót trà.

Cố Ngọc Ánh theo bản năng đưa tay đón lấy chén trà, ai ngờ Tô Diệu Y lại chỉ rót cho chính mình. Nàng nâng chén uống một ngụm, khiến tay Cố Ngọc Ánh lơ lửng giữa chừng, lúng túng rồi đành rụt về.

Tuy quen biết chưa lâu, nhưng trong ấn tượng của Cố Ngọc Ánh, vị Tô nương tử này xưa nay vẫn là người khéo léo, giúp đỡ mọi người, dù thật lòng hay giả ý cũng không bao giờ khiến người khác rơi vào tình cảnh khó xử…

Hôm nay, thái độ của Tô Diệu Y với cô khác biệt, là vì chuyện đặt hàng sách.

Cố Ngọc Ánh cắn môi, muốn mở lời xin lỗi vì chuyện hôm qua, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Chưa kịp nghĩ ra cách nói, Tô Diệu Y đã lên tiếng trước:

“Hôm nay lợi nhuận của Tri Vi Đường còn rực rỡ hơn thường lệ. Hai đợt sách mới vừa nhập về đã bán sạch, người kéo đến vẫn không ngớt, tranh nhau đặt cọc. Danh sách đặt trước đã kéo dài tận ba tháng sau.”

Nghe vậy, Cố Ngọc Ánh thoáng sững người.

“Cố nương tử, lúc ngươi dõng dạc nói những lời kia trong buổi đặt hàng sách, có từng nghĩ rằng sẽ có kết quả như hôm nay không?”

Tô Diệu Y hỏi.

Sắc mặt Cố Ngọc Ánh dần lạnh lại.

“Ta nói chứ, hôm nay ngươi hẹn ta ra đây là vì gì? Hóa ra chỉ để khoe khoang rằng sách bán chạy, để chứng minh những lời ta nói là vô ích?”

Tô Diệu Y không tỏ thái độ.

Cố Ngọc Ánh cười nhạt:

“Tô Diệu Y, ta chưa từng nói những lời đó để cản trở ngươi buôn bán. Đồng thời, cho dù ngươi có bán sách tốt đến đâu, ta cũng sẽ không rút lại lời của mình… Ta biết những người đó sẽ thích sách của ngươi. Rốt cuộc, ngươi đã tỉ mỉ chế tác chúng để làm đồ chơi vừa vặn với sở thích của họ, vậy thì sao họ có thể vì mấy câu nói của một kẻ hèn như ta mà cam lòng vứt bỏ niềm vui nhất thời ấy chứ?”

Cố Ngọc Ánh thu lại ý định muốn xin lỗi Tô Diệu Y, lạnh nhạt nói: "Nếu hôm nay ngươi chỉ muốn nói những chuyện này, vậy ta đã nghe xong rồi. Cáo từ."

Cô đứng dậy, vừa định xoay người rời đi, thì chợt nghe thấy giọng nói chậm rãi nhưng đầy sức nặng của Tô Diệu Y vang lên sau lưng.

"Luôn miệng trách ta, vậy còn ngươi thì sao?"

Bước chân Cố Ngọc Ánh khựng lại.

Tô Diệu Y cụp mắt, nhẹ nhàng xoay chén trà trong tay, giọng điệu thong thả mà sắc bén:

"Ta thân là chưởng quầy của tiệm sách, không thể khiến nữ tử có được sách hay để đọc, điều đó đáng trách. Nhưng còn ngươi? Từ nhỏ đã nổi danh, được ca tụng là đại tài nữ vang danh thiên hạ. Vậy mấy năm qua, ngươi đã làm được gì cho nữ tử thế gian này?"

"..."

Cố Ngọc Ánh nhíu mày, đột ngột xoay người nhìn thẳng vào Tô Diệu Y.

Tô Diệu Y vẫn cúi mắt, giọng điệu có phần giễu cợt:

"Ta chỉ thấy ngươi lúc nào cũng cao cao tại thượng, xa cách mọi người. Chỉ vì đọc nhiều sách hơn các nữ tử khuê các khác, hiểu biết nhiều hơn một chút, liền coi thường bọn họ, khinh khỉnh chẳng buồn thân cận..."

"Ta không có!"

Cố Ngọc Ánh cắt ngang, giọng chắc nịch, sắc mặt cũng trầm xuống.

Tô Diệu Y khẽ nhếch môi, giọng bình thản:

"Ngươi nghĩ thế nào không quan trọng. Quan trọng là từ hôm nay trở đi, đừng chỉ treo những đạo lý tốt đẹp dành cho nữ tử trên đầu môi chót lưỡi."

Nàng dừng lại một chút, rồi chậm rãi nhấn từng chữ:

"Hãy làm một điều gì đó thực sự, dù chỉ một việc nhỏ."

Cố Ngọc Ánh thoáng sững người, trong mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên.

Tô Diệu Y nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, nhìn thẳng vào mắt cô. Đôi mắt đào hoa đen trắng rõ ràng, sáng như vì sao sớm, ánh nhìn lại sắc bén như ánh mặt trời chói chang, đến mức khiến Cố Ngọc Ánh có phần chột dạ, không dám đối diện quá lâu.

Ngay sau đó, trong sự kinh ngạc của cô, Tô Diệu Y chậm rãi lên tiếng:

"Ví dụ như..."

Nàng ngừng một nhịp, rồi cười nhạt.

"Cố Ngọc Ánh, ngươi có nguyện ý làm phu tử của ta không?"

Loading...