Giai Thượng Xuân Y - Chương 30
Cập nhật lúc: 2025-05-14 05:45:19
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KroxNriOP
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ phòng Phù Dương huyện chúa bước ra, Tô Diệu Y liền hối hận.
“Lắm lời tất thất.”
Nàng tự trách bản thân. Sao lúc nào cũng không thể kiểm soát cái miệng mình cơ chứ?
Cũng may, Phù Dương huyện chúa không truy cứu gì. Chỉ nhìn nàng với ánh mắt khó lường một lúc lâu, rồi nói rằng bản thân mệt mỏi, bảo nữ sử tiễn nàng ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa chính, Tô Diệu Y liền chạm mặt Nhị công tử Dung Hề.
“Nhị công tử.”
Nữ sử giật mình, vội vàng cúi đầu chào rồi kéo Tô Diệu Y muốn rời đi ngay.
Nhưng Dung Hề nào dễ bị qua mặt như vậy. Y bước lên một bước, chắn ngang đường đi của Tô Diệu Y, liếc nhìn phía sau nàng, lầm bầm:
“Ơ, con nhóc c.h.ế.t tiệt đó không đi cùng ngươi sao?”
Tô Diệu Y giữ nguyên nụ cười trên mặt nhưng giọng điệu lại chẳng khách sáo chút nào:
“Nhị công tử, nếu đã không thể nói được lời hay, chẳng bằng làm người câm đi cho rồi.”
Nữ sử hốt hoảng, vội quay đầu trừng Tô Diệu Y, sợ nàng lại chọc giận người không nên chọc.
Nhưng Dung Hề chẳng những không giận, mà còn bật cười.
Sắc mặt y tái nhợt đến dọa người, nhưng ánh mắt lại sáng rực một cách lạ thường.
“Diệu Y tỷ tỷ, vốn dĩ ta ăn nói vụng về, không giỏi giao tiếp. Trong phủ cũng chẳng có ai cùng tuổi để chơi cùng, vậy nên khi thấy Tô An An, ta liền cảm thấy thân thiết.”
Tô Diệu Y cong khóe môi, cười mà như không.
“Cho nên…” Dung Hề ngước nhìn nàng, trong ánh mắt lộ rõ vẻ giảo hoạt, “Sau này, ta có thể đến Tri Vi Đường tìm Tô An An chơi không?”
Tô Diệu Y vẫn giữ nguyên nụ cười, chậm rãi nói:
“Chân mọc trên người nhị công tử, ta dù không muốn cũng đâu thể chặt gãy được, phải không?”
Nữ sử hoảng hốt, “Tô nương tử!”
Dung Hề cười càng vui vẻ hơn.
“Vậy coi như Diệu Y tỷ tỷ đã đồng ý rồi. Làm phiền ngươi nhắn với Tô An An một tiếng, ta và nàng sau này còn gặp lại.”
Dĩ nhiên, Tô Diệu Y chẳng thèm chuyển lời.
Nhưng hôm sau, Dung Hề lại thực sự xuất hiện ở Tri Vi Đường.
Hơn nữa, y còn chọn đúng giờ cơm, lúc mọi người đang ngồi trên lầu dùng bữa.
Tô An An vừa gặm một miếng chân giò kho tàu, hương thơm béo ngậy lan tỏa trong miệng.
Vừa nhai được hai miếng, cô chợt thấy bóng dáng ai đó đứng ngay cửa.
Nháy mắt, đôi mắt tròn xoe trợn lớn.
Cạch một tiếng, miếng chân giò trong tay rơi xuống mâm, nước sốt b.ắ.n tung tóe, dính đầy mặt cô, trông vô cùng chật vật.
“Cô, cô cô!”
Một tiếng hét lên đầy hoảng loạn.
Tô Diệu Y thở dài, tiện tay nhặt miếng chân giò lên, nhét lại vào tay chất nữ, trấn an:
“Nhiều người như vậy ở đây, ngươi sợ cái gì?”
Dứt lời, nàng quay sang nhìn Dung Hề, giọng điềm tĩnh nhưng lạnh nhạt:
“Nhị công tử, nếu muốn mua sách thì xuống dưới lầu. Người không phận sự không được lên tầng hai. Lăng Trường Phong, tiễn khách.”
Lăng Trường Phong lập tức đứng dậy, giọng thô kệch đầy vẻ uy hiếp:
“Dung nhị công tử, mời ngài rời đi.”
“Ai nói ta đến mua sách?”
Dung Hề nhìn chằm chằm Tô An An, trong lòng thoáng động, bỗng nở nụ cười:
“Diệu Y tỷ tỷ, hôm nay ta đến… xin bữa cơm.”
Lời vừa dứt, cả Tri Vi Đường vẫn chưa ai kịp phản ứng, nhưng đám tôi tớ sau lưng Dung Hề thì như bị sét đánh, tròn mắt không tin nổi.
“Nhị, nhị công tử muốn ăn cơm ở đây?”
Một tên tôi tớ ánh mắt sáng rỡ, nhanh nhảu lên tiếng:
“Nô tài lập tức đưa công tử hồi phủ, hoặc tới Túy Giang Nguyệt, Ngọc Xuyên Lâu?”
Dung Hề nhướng mày, sắc mặt khẽ trầm xuống:
“Ngươi không nghe thấy sao? Ta muốn ăn cơm, nhưng là cơm của Tri Vi Đường.”
Tên hạ nhân lặng người trong thoáng chốc, rồi bất thình lình quỳ sụp xuống trước mặt Tô Diệu Y và mọi người, giọng đầy khẩn thiết:
“Xin Tô nương tử thu nhận công tử nhà ta cùng ăn cơm!”
“…”
Tri Vi Đường bỗng chốc rơi vào bầu không khí quỷ dị.
Tô Tích Ngọc là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
“Vừa hay, ta ăn xong rồi, định xuống lầu xem cửa hàng. Nhị công tử nếu không ngại, có thể ngồi chỗ ta.”
Không đợi Tô Diệu Y hay Tô An An phản bác, Dung Hề lập tức cúi người hành lễ, cười đầy lễ độ:
“Đa tạ.”
Dứt lời, y nhanh chóng ngồi xuống, vừa vặn đối diện Tô An An.
Tô Tích Ngọc không rõ bản tính thật sự của Dung Hề, lại thấy y lễ phép nên cũng vui vẻ giúp y lấy bát đũa sạch sẽ, sau đó mới xoay người rời đi.
Tô An An lén nhìn sang Tô Diệu Y, ánh mắt đầy vẻ cầu cứu.
Tô Diệu Y nhíu mày, lấy khăn lụa lau sạch vết nước sốt trên mặt Tô An An, cố ý nói giọng châm chọc, đủ để Dung Hề nghe thấy:
“Tô An An, nhị công tử ăn phần của nhị công tử, ngươi ăn phần của ngươi. Trong nhà cũng đâu có ai đến mức phải xin cơm, hắn không thể ý kiến gì ngươi đâu.”
Dung Hề: “…”
Tô An An ngẫm nghĩ một lúc, thấy cũng đúng, liền không do dự nữa mà tiếp tục ăn, chỉ lo vùi đầu vào bát cơm. Không bao lâu, một cái giò và hai bát cơm đã sạch bách.
Tô Diệu Y sớm đã ăn xong, nhưng vì có Dung Hề ở đây nên vẫn ngồi yên tại chỗ.
Lăng Trường Phong và Giang Miểu cũng không rời đi. Một người tự nhận là nam tử hán mạnh nhất Tri Vi Đường, phải bảo vệ phụ nữ và trẻ nhỏ; một người cảm thấy Dung Hề thú vị, muốn ở lại xem náo nhiệt.
Vậy là ba người trưởng thành ngồi lặng lẽ quan sát, chỉ còn hai đứa trẻ vẫn đang dùng bữa.
Một đứa ăn như vũ bão, không hề có dáng vẻ gì, một đứa thì nhai kỹ nuốt chậm, nhìn thôi cũng thấy sốt ruột.
Dung Hề dường như chẳng để tâm đến ánh mắt của ai, chỉ chăm chú nhìn Tô An An, ánh nhìn chòng chọc như thể đang đánh giá một món ăn hiếm lạ.
Mãi đến khi Tô An An ăn no, y mới buông đũa, đứng dậy rời đi.
Từ đầu đến cuối không có hành động gì khác thường, thực sự giống như chỉ đến đây để ăn cơm. Điều này khiến Tô Diệu Y không khỏi ngạc nhiên.
Từ ngày hôm đó, Dung Hề lại ghé Tri Vi Đường vài lần nữa để ăn cơm. Mỗi lần đều rất quy củ, ăn xong liền đi.
“Dung nhị công tử trông đơn thuần như một đứa trẻ, không giống ca ca hắn, cũng chẳng đáng ghét đến mức ấy. Ngươi có cần phải làm quá lên, canh phòng cẩn mật như vậy không?”
Ngay cả Lăng Trường Phong cũng cảm thấy Tô Diệu Y đang chuyện bé xé ra to.
Tô Diệu Y lười tranh luận với y.
Chỉ là, từ lần sau khi Dung Hề đến ăn, nàng chủ động đưa cho y một cái bát và đôi đũa không có vị.
Tô An An đã quen với việc phớt lờ Dung Hề, không để y làm phiền mà vẫn thoải mái dùng bữa. Hơn nữa, Dung Hề vốn chỉ ăn như chim sẻ, dù có đến đây cũng chẳng thể khiến Tri Vi Đường lâm vào cảnh nghèo túng.
Cứ thế, mọi chuyện bình yên trôi qua hơn nửa tháng.
Dung gia đại công tử biệt tăm biệt tích ở Lâm An, không để lại chút dấu vết nào. Ngược lại, nhị công tử của Dung gia ngày nào cũng đến Tri Vi Đường ăn chực. Trong khi đó, toàn bộ người trong hiệu sách bận rộn đến nỗi gõ chiêng khua mõ cũng không kịp – tất cả đều dốc sức cho đợt xuất bản sách mới đầu tiên.
Lần này, phần thiết kế sách mới là trọng điểm của trọng điểm. Vì vậy, khi đến giai đoạn đóng sách cuối cùng, Tô Diệu Y gần như túc trực cả ngày trong phòng khắc ấn, giám sát thợ thủ công không rời nửa bước. Đặc biệt, khi đến công đoạn dán gáy, nàng thậm chí còn tự mình ra tay.
Sau nhiều ngày vất vả, sắc mặt nàng trở nên tiều tụy không ít. Nhưng may mắn thay, thành quả cuối cùng không khiến nàng thất vọng.
“Sách này có thể cho ta giữ hai bản không?”
Người xưa nay chẳng mấy khi hứng thú với thứ gì như Giang Miểu cũng không nhịn được mà mở lời.
“Đương nhiên.”
Nghe vậy, Lăng Trường Phong lập tức xoa xoa tay, cười tủm tỉm:
“Vậy ta có phần không?”
Tô Diệu Y liếc y một cái, thản nhiên chìa tay ra:
“Một trăm văn. Một tay giao tiền, một tay giao sách.”
Lăng Trường Phong sững sờ. Tô Tích Ngọc cũng ngạc nhiên không kém, hai người đồng thanh kêu lên:
“Một trăm văn? Cuốn sách này bán những một trăm văn sao?”
Tô Diệu Y gật đầu.
Tô Tích Ngọc lo lắng, ngập ngừng:
“Diệu Y, ta biết con đã bỏ ra không ít tâm huyết và chi phí cho cuốn sách này. Nhưng ngay cả những bản khắc của Tần Trạch Kinh Thư Phô cũng chỉ bán với giá 50 văn... Một trăm văn, liệu có ai mua không?”
Tô Diệu Y, vừa mệt vừa buồn ngủ, lười giải thích, chỉ đơn giản nói:
“Con đã nói rồi, sách này dành cho nữ tử. Nữ tử mua thì 80 văn, nam tử mua, giá vẫn là 100 văn.”
Lăng Trường Phong bị cách định giá phân biệt này chọc giận, quay đầu bỏ đi. Nhưng đi được một đoạn, y vẫn cảm thấy cuốn sách này quá hấp dẫn, chẳng bao lâu sau lại không cam lòng mà quay lại.
“Nợ được không?”
Cuối cùng, sách mới cũng hoàn thành. Tảng đá trong lòng Tô Diệu Y cuối cùng cũng rơi xuống. Nàng quyết định tự thưởng cho mình một ngày nghỉ.
Lần trước rời Lâm An, Trịnh Ngũ Nhi đã chứng tỏ được năng lực. Vì vậy, lần này nàng yên tâm giao cửa hàng cho y, còn mình thì về Tô trạch nghỉ ngơi.
Nàng ngủ một giấc thật sâu, nhưng trong mơ lại thấy cảnh tượng đáng sợ – sách mới vừa phát hành đã vắng tanh không ai đoái hoài.
Tô Diệu Y giật mình bừng tỉnh, tim đập thình thịch. Nàng vỗ nhẹ lên ngực, tự nhủ: “Mộng đều là ngược lại.” Nhưng nói vậy, nàng vẫn không tài nào ngủ lại được.
Gương mặt tối sầm, nàng khoác áo đứng dậy, ngồi bên mép giường suy nghĩ một lát. Đột nhiên, linh quang lóe lên trong đầu.
Nàng vội vàng đi đến bên bàn, chộp lấy bút, lia nhanh mấy chữ trên giấy.
****
“Sách mới – đặt hàng trước?”
Túy Giang Nguyệt, Thanh Vân vô thức quay đầu nhìn Tô Diệu Y.
Tô Diệu Y vén nhẹ tà váy, bước theo sau Thanh Vân lên lầu.
"Cũng chỉ là tạo thế thôi. Ta đã gửi thiệp mời đến tất cả các tiểu thư danh giá trong thành Lâm An, mời họ đến tham dự buổi đặt hàng. Vì vậy, nhất định phải chọn nhã gian đẹp nhất của Túy Giang Nguyệt."
Thanh Vân gật đầu hiểu ý.
"Yên tâm, hôm đó ta nhất định tự mình xuống bếp, làm trà bánh cho các ngươi."
Tô Diệu Y khẽ lắc đầu.
"Không cần đâu. Hiện tại tiệc bàn của ngươi đều dành cho khách quý, để ngươi làm trà bánh cho buổi đặt hàng của ta thì quá lãng phí tài năng."
"Tô nương tử, ngươi có ân cứu mạng ta, đừng khách sáo như thế."
Nghĩ đến điều gì đó, Thanh Vân nghiêm túc nói:
"Ngươi cứ yên tâm nhận, ta sẽ không lấy một đồng nào cả."
Tô Diệu Y bật cười khẽ, rồi kéo tay Thanh Vân, kiên nhẫn giải thích:
"Thật sự không phải ta khách sáo. Hiện giờ ngươi nấu ăn cho toàn nhân vật quyền quý, nghe nói đến cả Tri phủ đại nhân muốn mời ngươi nấu tiệc gia yến cũng phải xếp hàng theo quy củ. Nếu ta dùng đặc quyền để được ngươi ưu ái, Tri phủ đại nhân sẽ nghĩ sao? Cả thành Lâm An sẽ bàn tán thế nào? Chuyện này không tốt cho cả ngươi lẫn ta."
Thanh Vân nghe vậy, mày khẽ nhíu rồi giãn ra, vẻ mặt bừng tỉnh.
"Vẫn là ngươi chu toàn, ta đúng là không nghĩ xa đến vậy. Vậy ta còn có thể giúp gì cho ngươi?"
"Ngươi đã giúp ta rất nhiều rồi. Nếu không nhờ ngươi, ta chưa chắc có thể đặt được nhã gian đẹp nhất Túy Giang Nguyệt."
Hai người vừa nói vừa cười, cùng nhau đi lên lầu.
Thanh Vân dẫn Tô Diệu Y đến nhã gian, cùng nàng xem xét bố cục một lượt. Trong lòng Tô Diệu Y đã có dự tính.
"Hai hôm nữa, ta sẽ gửi thêm một số vật dụng cần thiết đến Túy Giang Nguyệt."
Nàng vừa định cáo từ thì bị Thanh Vân giữ lại.
"Tô nương tử..."
Thanh Vân chần chừ một lúc, rồi do dự lên tiếng:
"Lâu lắm rồi không nghe tin tức của Đại công tử. Mọi người đều nói hắn đã rời nhà, cắt đứt quan hệ với Dung phủ... Ngươi có biết tình hình của hắn không?"
Tô Diệu Y khựng lại, im lặng một lúc rồi bất đắc dĩ đáp:
"Ta không biết."
Khoảng thời gian này, nàng bận rộn với sách mới đến mức quên bẵng chuyện của Dung phủ và Dung Giới. Nghĩ kỹ lại, hắn đã biến mất hơn mười ngày rồi.
Rời khỏi Túy Giang Nguyệt, Tô Diệu Y đi dọc con phố sầm uất, lòng bỗng rối bời.
Không phải vì lo lắng cho Dung Giới, mà vì áp lực từ Dung phủ quá lớn, đè nặng khiến nàng khó mà thở nổi…
"Đừng chen lấn! Xếp hàng đàng hoàng!"
"Ai, phía trước đừng chen ngang! Không thấy phía sau cũng đang xếp sao?"
Những tiếng huyên náo bất ngờ vang lên, kéo tâm trí nàng trở về thực tại.
Tô Diệu Y nhìn về phía trước, chỉ thấy từ sáng sớm đã có một đám đông chen chúc trước cửa một cửa tiệm.
Ban đầu, nàng nghĩ đó là một quán cháo hay tiệm ăn vặt nổi tiếng, nhưng khi ngước mắt nhìn lên, tấm biển hiệu lại ghi rõ bốn chữ lớn: "Bạch Thị Tơ Lụa".
"Sáng sớm mà đã buôn bán đắt khách thế sao?"
Tô Diệu Y thoáng kinh ngạc.
Nàng tò mò tiến lại gần, đứng sau đám đông rồi thuận miệng hỏi một người phía trước:
"Hôm nay tiệm này có chương trình giảm giá đặc biệt gì sao?"
“Sao có thể chứ? Bạch chưởng quầy nổi tiếng keo kiệt khắp con phố này mà!”
“Vậy mọi người xếp hàng ở đây làm gì?”
Phía trước, một thiếu phụ vác rổ cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn Tô Diệu Y, giọng đầy vẻ ngạc nhiên:
“Nhìn ngươi là biết chẳng bao giờ đọc tiểu báo rồi! Hôm qua, tiểu báo có đưa tin về một chuyện kỳ lạ. Nghe nói có một vị phu nhân đến tiệm tơ lụa Bạch thị mua vải mới về may y phục. Kết quả chỉ mặc mấy ngày, những nếp nhăn trên mặt bà ấy biến mất sạch, da dẻ căng bóng như ngọc, cả người rạng rỡ hẳn ra! Giờ ai cũng bảo loại vải này chắc chắn có công dụng dưỡng nhan…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/giai-thuong-xuan-y-rpsx/chuong-30.html.]
Những điều nàng ta nói khiến Tô Diệu Y trợn tròn mắt. Mãi một lúc lâu sau, nàng mới nắm được mấu chốt của câu chuyện, vội vàng truy hỏi:
“Ngươi vừa nói… đây là tin tức của tiểu báo hôm qua sao?”
****
Trịnh Ngũ Nhi rón rén thò đầu qua cửa, giọng nhỏ như muỗi kêu hỏi Tô Tích Ngọc, người đang tính tiền cho khách:
“Tô lão bản tìm ta?”
Tô Tích Ngọc gõ bàn tính lách cách, khẽ hất cằm về phía lầu trên:
“Trên lầu.”
Trịnh Ngũ Nhi trong lòng thấp thỏm, chậm chạp lê từng bước lên lầu.
Cửa phòng trên lầu mở rộng. Tô Diệu Y ngồi bên bàn, vừa thấy y đã cười gọi:
“Ngũ Nhi tới rồi? Mau vào đi!”
Trịnh Ngũ Nhi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng yên tâm. Y bước nhanh vào phòng, buột miệng than thở:
“Làm ta sợ muốn chết! Tô lão bản, ngươi gọi ta gấp như vậy, ta còn tưởng có chuyện gì nghiêm trọng…”
“Ta chỉ muốn cho ngươi xem thứ mới mua thôi.”
Tô Diệu Y cười tủm tỉm, kéo tấm vải phủ trên khay ra, để lộ bên dưới là một xấp lụa mềm mại óng ánh.
“Nhờ có tin tức hôm qua ngươi viết trên tiểu báo, bằng không ta đâu biết tơ lụa nhà Bạch thị còn có công dụng dưỡng da thần kỳ thế này?”
Nhìn Tô Diệu Y yêu thích không buông tay mà vuốt ve xấp vải, Trịnh Ngũ Nhi càng thêm đắc ý:
“Ta cũng chỉ tình cờ nghe hai thiếu phụ bàn tán trên phố, cảm thấy hiếm lạ nên viết lên tiểu báo thôi.”
“Ừ, danh tiếng của tiểu báo bây giờ quả thực lợi hại. Hôm qua vừa ra tin, hôm nay cửa hàng tơ lụa đã đông nghẹt người… Chắc Bạch chưởng quầy mừng rớt nước mắt rồi! Hắn thưởng ngươi bao nhiêu?”
“Không nhiều lắm, chỉ có 50 văn. Đúng là keo kiệt…”
Nói đến đây, Trịnh Ngũ Nhi chợt nhận ra mình lỡ lời, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng lấy tay bịt miệng.
Nụ cười trên môi Tô Diệu Y chợt tắt. Nàng bất ngờ cầm xấp lụa trên bàn ném về phía Trịnh Ngũ Nhi, giọng lạnh lùng:
“Ngũ Nhi, ngươi to gan thật đấy!”
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Trịnh Ngũ Nhi giật mình, vội vàng né tránh xấp lụa đang bay tới.
Y run rẩy móc trong n.g.ự.c ra 50 văn tiền, tất cả rơi lả tả xuống bàn, lắp bắp:
“Tô… Tô lão bản, ngài đừng giận! Ta… ta trả lại tiền cho ngài hết đây!”
“Ngươi nghĩ đây là chuyện 50 văn sao?”
Tô Diệu Y tức giận đến nỗi không biết nói gì.
“Ta tin tưởng ngươi, mới giao tiểu báo cho ngươi viết. Vậy mà ngươi dám thông đồng với người ngoài, đăng những chuyện hoang đường thế này lên báo của ta?”
Trịnh Ngũ Nhi cúi gằm mặt, lí nhí biện bạch:
“Chuyện này cũng đâu có quá đáng bằng lần Vân nương tử giả nam trang đâu… Chẳng phải đều là cách cửa hàng thu hút khách sao? Có gì khác nhau chứ?”
Tô Diệu Y mím môi, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng vào y:
“Ta nói cho ngươi biết khác nhau ở đâu. Tài nghệ nấu nướng của Vân nương tử, ta đã tự mình thưởng thức. Trong lòng ta, nàng chính là nữ đầu bếp giỏi nhất Lâm An. Ta tạo danh tiếng cho nàng, chỉ là để cái danh đó xứng đáng với thực lực của nàng! Còn ngươi thì sao? Còn Bạch thị Tơ Lụa Trang thì sao?”
Nàng cúi xuống, nhặt tấm lụa trên mặt đất lên, giọng lạnh lùng:
“Lụa này thực sự là hàng tốt sao? Ngươi đã kiểm chứng chưa? Bạch thị dựa vào thủ đoạn lừa đảo để bán hàng, sớm muộn gì cũng bị vạch trần. Đến lúc đó, ngay cả danh tiếng của Tri Vi Đường ta cũng sẽ bị liên lụy!”
Trịnh Ngũ Nhi sững sờ.
“Năm mươi văn?”
Tô Diệu Y cười nhạt:
“Danh tiếng của Tri Vi Đường ta chẳng lẽ chỉ đáng giá năm mươi văn?”
Lúc này, Trịnh Ngũ Nhi mới lờ mờ hiểu ra, mặt trắng bệch, lúng túng nói:
“Là, là ta sai rồi… Tô lão bản, ta thực sự biết sai rồi…”
Thấy dáng vẻ khổ sở của y, sắc mặt Tô Diệu Y dịu lại đôi phần:
“Trịnh Ngũ Nhi, đừng ham cái lợi nhỏ trước mắt. Ngươi nghĩ xem, tại sao họ Bạch lại tìm đến ngươi? Nếu hắn thật sự muốn quảng bá cửa hàng trên tiểu báo của ta, có thể quang minh chính đại đến bàn chuyện làm ăn với ta. Nhưng nếu làm vậy, thứ nhất, ta sẽ không để hắn bịa đặt, thứ hai, cái giá cũng phải tăng lên gấp mười lần. Vì vậy, hắn mới chọn cách lách qua ngươi.”
Trịnh Ngũ Nhi gật đầu lia lịa, mặt mày đầy hối hận:
“Tô lão bản, ta đúng là ngu ngốc… Vậy giờ phải làm sao đây?”
“Ngươi đem năm mươi văn này trả lại cho họ Bạch, sau đó lại viết một tin tức trên trang chủ tiểu báo hôm nay, nói rõ rằng chất lượng lụa của Bạch thị không thần kỳ như lời đồn. Như vậy, Tri Vi Đường chỉ giữ thái độ trung lập, không liên quan gì đến Bạch thị Tơ Lụa Trang nữa.”
Trịnh Ngũ Nhi gật đầu như giã tỏi, định xoay người đi ngay, nhưng lại bị Tô Diệu Y gọi giật lại.
“Chuyện của Tơ Lụa Trang dừng ở đây. Ta còn có việc muốn bàn với ngươi.”
Trịnh Ngũ Nhi lập tức căng thẳng.
Tô Diệu Y ngồi xuống bên bàn, tự rót một chén trà nhỏ, chậm rãi nói:
“Ba ngày nữa, Tiểu Báo sẽ có một chuyên mục riêng, công bố các chương trình khuyến mãi của các cửa hàng lớn trong thành Lâm An. Ngươi nghĩ cách truyền tin này ra ngoài.”
Trịnh Ngũ Nhi ngẩn người:
“Chuyện này…”
“Các lão bản trong thành rất nhanh sẽ tìm đến ngươi. Dạo này ta bận rộn với hội đặt sách mới, không rảnh tiếp khách, ngươi thay ta nói chuyện với bọn họ.”
“Ta? Ta… Ta không làm được đâu…”
Tô Diệu Y nhấp một ngụm trà, liếc nhìn Trịnh Ngũ Nhi:
"Ngươi chỉ cần nhớ kỹ lời ta nói, đảm bảo không có gì không xong."
Trịnh Ngũ Nhi chớp chớp mắt: "Nhớ cái gì?"
"Một, giá của mỗi trang báo là 500 văn. Dù là tiệm lớn hay nhỏ, ngành nghề nào cũng vậy, tuyệt đối không mặc cả. Hai, chỉ viết đúng sự thật - hôm nào, tiệm nào, dùng phương thức gì để buôn bán. Không được thổi phồng, không được bịa đặt. Ba..."
Tô Diệu Y khẽ cười. "Mỗi đơn hàng thành công, ngươi được thưởng một trăm văn tiền công."
Dưới lầu Tri Vi Đường, Tô Tích Ngọc vừa tiễn vài vị khách thì bất chợt nghe thấy một tràng leng keng leng keng vang lên. Ông quay đầu nhìn - Trịnh Ngũ Nhi trượt chân, lăn dài từ trên cầu thang xuống.
Tô Tích Ngọc hoảng hốt vội chạy tới đỡ.
Ai ngờ tiểu tử này dù ngã lăn lóc vẫn cười toe toét. Y bật dậy, khí thế hừng hực: "Ta không sao!"
Nhìn theo Trịnh Ngũ Nhi nhảy nhót rời khỏi Tri Vi Đường, mí mắt Tô Tích Ngọc giật giật:
"... Cái thói gì thế?"
Tô Diệu Y phe phẩy chiếc quạt tròn, từ trên lầu bước xuống, thản nhiên đáp:
"Nhân gian vốn khó khăn, có tiền thì chẳng gì cản nổi."
Nhận thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt cha, nàng khuyên ông lên lầu nghỉ tạm. Bản thân thì ngồi một góc, lật xem sổ sách.
Càng đọc, nàng càng nhập tâm, càng xem càng hứng thú. Ngay cả khi mấy học sinh từ Phủ Học bước vào cũng không hay biết. Cho đến khi…
"Nghe nói Dung Giới đã trở lại?"
Tay Tô Diệu Y khựng lại giữa không trung. Nàng sững người, chậm rãi ngẩng đầu.
Mấy học sinh mặc áo dài xanh đứng trước giá sách, vừa lựa sách vừa trò chuyện.
"Đúng vậy, hắn không chỉ trở về mà còn chuyển vào ký túc xá. Kỳ lạ thật, Dung phủ cũng đâu xa, tại sao lại ở chung với đám học sinh sa cơ thất thế từ nông thôn?"
"Sao? Chẳng lẽ lời đồn là thật? Hắn đã đoạn tuyệt quan hệ với gia đình ư? Nhưng rốt cuộc vì cái gì chứ?"
"Không rõ nữa. Nhìn bộ dạng hắn hôm nay mà xem, tiều tụy chẳng khác gì kẻ lang thang. Dù không phải màn trời chiếu đất, chắc hẳn cũng đã chịu không ít khổ sở..."
Tô Diệu Y im lặng lắng nghe, đôi mày khẽ nhíu.
Đợi đến khi nhóm học sinh chọn xong sách, rảo quanh tìm người tính tiền, nàng mới bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy.
Tin tức Dung Giới trở về vừa truyền tới Tri Vi Đường, chưa được bao lâu, Dung Hề đã xuất hiện ngay cửa.
Trên bậc thang, Tô An An đang nhai bánh ngọt, tò mò nhìn y:
"Giờ này còn chưa đến bữa ăn mà?"
Dung Hề cười nhạt: "Hôm nay ta không đến để ăn ké, mà là để truyền lời. Cô của ngươi đâu?"
Tô Diệu Y bước ra từ phía sau y: "Tìm ta?"
Dung Hề quay đầu, khóe môi nhếch lên, nở một nụ cười quen thuộc - giống hệt khi y từng trói Tô An An.
Một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng Tô Diệu Y. Nàng hít sâu, trầm giọng:
"Có gì thì nói. Còn cười như vậy nữa thì cút ra ngoài ngay."
Dung Hề thu lại nụ cười, vỗ vỗ tay.
Gia nhân nhà họ Dung nối đuôi nhau bước vào, khiêng theo ba bốn chiếc rương lớn. Một tiếng "rầm" nặng nề vang lên khi chúng được đặt xuống giữa Tri Vi Đường.
Tiếng động này làm Giang Miểu cũng phải giật mình. Cô bật người dậy từ sau quầy, nhướng mày hỏi:
“Cái gì đây? Sính lễ à? Dung nhị công tử, có phải hơi sớm rồi không?”
Một câu nói khiến cả phòng lặng ngắt.
Sắc mặt Dung Hề thoáng biến, thậm chí còn hơi vấp khi nói:
“Ngươi nói bậy gì đó? Đây là đại bá mẫu sai ta mang đến. Người bảo ngươi bằng mọi cách đưa số y phục và đồ dùng này vào Phủ Học, giao cho Dung Giới.”
Ném xuống câu nói xong, Dung Hề như bị lửa cháy dưới chân, vội vàng cáo từ rời đi, một khắc cũng không muốn ở lại Tri Vi Đường thêm nữa.
“……”
Tô Diệu Y nhìn ba chiếc rương lớn trước mặt, khẽ thở dài.
Dù không hề muốn xuất hiện trước mặt Dung Giới, nhưng một khi Phù Dương huyện chúa đã lên tiếng, nàng cũng không thể không nghe theo.
Nếu chuyển cả ba chiếc rương qua đó, e rằng quá mức rầm rộ. Hơn nữa, Dung Giới chắc chắn cũng sẽ không nhận, đến lúc đó lại phải khuân về…
Nghĩ vậy, Tô Diệu Y chỉ chọn lấy vài bộ y phục cùng chút đồ dùng viết vẽ gói gọn vào một tay nải nhỏ.
Lăng Trường Phong khiêng ba chiếc rương lên lầu sau nhưng không vội rời đi. Giờ phút này, y khoanh tay, dựa vào cửa, cất giọng châm chọc:
“Nha, đại công tử nhà họ Dung quả là cao quý, lại còn mong người nhà đưa lụa là gấm vóc, giấy mực bút nghiên đến tận nơi. Đây mà gọi là rời nhà trốn đi sao? Chẳng qua là vẫn chưa cai sữa thôi!”
Tô Diệu Y không nhịn được quay lại nhìn t, bình thản đáp:
“Vậy ai là kẻ lúc trước còn lang bạt giang hồ mà tiêu xài tiền bạc cha mẹ chu cấp? Thanh kiếm Hắc Thanh kia chẳng phải là bằng chứng rõ ràng nhất sao? Lăng thiếu hiệp, ngươi còn có tư cách nói người khác à?”
Sắc mặt Lăng Trường Phong hơi sượng lại.
Thấy vậy, Tô Diệu Y còn tưởng mình lỡ lời, đang định tìm cách chữa lại thì đã bị y cắt ngang.
“Ngươi vừa gọi ta là gì?”
“…… Lăng thiếu hiệp?”
Lăng Trường Phong lập tức nhắm mắt, đưa tay ôm n.g.ự.c như thể vừa bị đánh trúng, rồi lảo đảo tựa vào khung cửa.
“Sảng khoái!”
“……”
“Sau này cứ gọi ta như thế.”
Nói xong, tinh thần phấn chấn hẳn lên, y quay người bước nhanh xuống lầu, khiến cầu thang rung lên thùng thùng từng hồi.
Tô Diệu Y há miệng, khó nói hết cảm xúc lúc này. Cuối cùng, nàng chỉ lặng lẽ mấp máy môi, không tiếng động mà buông một câu mắng, rồi cũng xách tay nải đã chuẩn bị, chậm rãi bước xuống lầu.
Vừa bước ra cửa, Tô Diệu Y bất ngờ bị một gia nhân của Túy Giang Nguyệt chặn lại.
“Tô lão bản, Vân nương tử nhờ tiểu nhân chuyển hộp đồ ăn này đến cho ngài. Nàng nói ngài nhất định sẽ hiểu ý tứ của nàng.”
“……”
Tô Diệu Y tay trái xách túi hành lý, tay phải cầm hộp đồ ăn, vẻ mặt thản nhiên tiến vào Phủ Học.
Vì triều đình có chủ trương phát triển giáo dục quan học, Phủ Học Lâm An không lâu trước đây đã được tu sửa mở rộng. Bên trong không chỉ có đình đài, giả sơn mà còn có cầu nhỏ nước chảy, tuy không sánh bằng cảnh sắc trong phủ các gia đình quyền quý, nhưng cũng mang chút phong vị tao nhã.
Trời đã ngả về chiều, đúng vào thời điểm các học sinh chuẩn bị vào lớp học đêm, nên học đường khá vắng vẻ. Vừa vào sân, Tô Diệu Y liền trông thấy Khuyết Vân đang đứng ở đó.
“Khuyết Vân.”
Nghe gọi, Khuyết Vân quay đầu lại, sắc mặt thoáng chút khác thường.
“Tô nương tử, sao ngươi lại đến đây?”
“Tới làm việc thiện.”
Thấy thần sắc y bối rối, ánh mắt còn liên tục lén nhìn về một hướng, Tô Diệu Y cảm thấy kỳ lạ, liền nhìn theo. Ở bên hồ, một mái đình nhỏ lặng lẽ ẩn hiện, ánh hoàng hôn nhuộm lên cảnh vật, chỉ có thể lờ mờ thấy bóng dáng một đôi nam nữ đang ngồi đối diện nhau.
Tô Diệu Y chưa kịp nhìn kỹ, đã bị Khuyết Vân lập tức nghiêng người che khuất tầm mắt.
“Thật khéo, Cố nương tử cũng ở đây sao?”
Tô Diệu Y nhướng mày hỏi, ánh mắt mang theo chút ý vị sâu xa.
Khuyết Vân có phần xấu hổ, “Tô nương tử quả là tinh tường…”
Thực ra, nàng chẳng thấy rõ gì, nhưng giờ thì đã xác định được rồi.
“Ngươi căng thẳng như vậy làm gì? Ta đến đây cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là thay người khác đưa đồ thôi.”
Nói rồi, nàng đưa túi hành lý cùng hộp đồ ăn cho y.
“Một phần là của Huyện chúa, một phần là của Thanh Vân. Nếu Cố nương tử đã có mặt, vậy ta sẽ không làm phiền. Cáo từ.”
Không cần phải đối diện với Dung Giới, Tô Diệu Y lại cảm thấy nhẹ nhõm, liền xoay người định rời đi.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói trầm ấm, ôn nhuận như nước bất ngờ vang lên.
“Khuyết Vân, ngươi đang nói chuyện với ai vậy?”
Tô Diệu Y ngẩng đầu, liền thấy Dung Giới đã bước ra khỏi đình nhỏ, đứng dưới mái hiên nhìn về phía nàng. Cố Ngọc Ánh theo sát phía sau, lặng lẽ đứng bên cạnh hắn.
“Công tử, Tô nương tử đến đưa chút điểm tâm và y phục cho ngài…”
Khuyết Vân đáp lời.
Tô Diệu Y liền lên tiếng bổ sung:
“Nghĩa huynh và Cố nương tử cứ trò chuyện đi. Tri Vi Đường còn nhiều việc vặt cần xử lý, ta xin phép đi trước.”
Khoảng cách khá xa nên nàng không nhìn rõ sắc mặt của Dung Giới, chỉ có thể nghe thấy giọng nói trầm ổn của hắn vang lên trong màn đêm:
“Cố nương tử, trời đã tối, ngươi nên về rồi.”
Rồi ngay sau đó…
“Tô Diệu Y, lại đây.”