Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Giai Thượng Xuân Y - Chương 29

Cập nhật lúc: 2025-05-14 05:45:16
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dưới ánh lửa mờ ảo, khoảng cách giữa hai người trong chớp mắt đã được rút ngắn. Gần đến mức ngọn lửa yếu ớt cũng đủ để chiếu sáng khuôn mặt đối phương, gần đến mức mọi biến hóa dù nhỏ nhất trên nét mặt đều không thể thoát khỏi ánh mắt người kia.

Vì thế, sự hoảng loạn mà Tô Diệu Y định che giấu cuối cùng vẫn không qua được đôi mắt của Dung Giới.

“Mới vừa rồi ngươi nói không nghe thấy, vậy ta nói lại lần nữa, được không?”

Dung Giới chậm rãi lên tiếng.

Tô Diệu Y giật mình trừng lớn mắt, vội vàng xua tay: “Không cần!”

“Tại sao không cần?”

“Ta chẳng qua chỉ là người ngoài, chuyện của Dung gia các ngươi thì liên quan gì đến ta chứ?”

Tô Diệu Y đứng bật dậy định rời đi, nhưng Dung Giới lại nắm lấy mắt cá chân bị thương của nàng qua lớp vạt váy. Cơn đau bất chợt khiến nàng bật ra một tiếng rên, rốt cuộc không thể nhúc nhích.

Dung Giới hơi nới lỏng lực tay, nhưng vẫn cố chấp không chịu buông. Giọng hắn trầm thấp: “Ngươi quên rồi sao? Ngươi là nghĩa nữ của Dung gia. Chuyện của Dung gia, đương nhiên ngươi cũng nên biết…”

Tô Diệu Y cắn chặt răng, chỉ có thể đưa tay bịt tai.

Thế nhưng ngay sau đó, Dung Giới lại kéo tay nàng xuống. Giọng nói khàn khàn, lạnh lẽo của hắn hòa cùng tiếng mưa rơi xối xả ngoài miếu, tất cả đều lọt vào tai nàng.

“Nhị thúc ta không tiếc cấu kết với sơn phỉ, cũng phải ngăn cản ta điều tra cái c.h.ế.t của phụ thân và tổ phụ. Ngươi nghĩ… vì sao?”

Tô Diệu Y sững sờ, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Dung Giới chăm chú nhìn nàng, đôi mắt đen sâu thẳm như vực thẳm u ám, nhưng dường như cũng đang nhìn vào hư không.

“Ngươi nói xem, vụ án giả mạo chỉ dụ của hoàng thượng năm đó, khiến phụ thân và tổ phụ ta đồng loạt bỏ mạng, có khi nào cũng có bút tích của vị nhị thúc tốt này không?”

“Nếu thật sự là tai họa từ trong nhà, thì vì sao ông ta phải làm như vậy?”

“Vì ngôi vị gia chủ của Dung phủ? Hay bởi vì… ông ta luôn thèm khát mẫu thân ta - người tẩu tẩu của mình?”

Tô Diệu Y càng nghe càng hoảng hốt, sắc mặt lại tái nhợt thêm một phần.

Dung Vân Mộ và Phù Dương huyện chúa…

Sao có thể chứ?

Dung Giới có biết mình đang nói gì không? Hắn dám ngang nhiên tiết lộ chuyện xấu trong nhà ngay trước mặt nàng sao?

Dung Giới cụp mắt, ánh nhìn lướt qua khuôn mặt Tô Diệu Y, dừng lại ở khoảng không bên cạnh nàng. Trong đáy mắt hắn ẩn chứa một tia cảm xúc khó đoán.

Thật ra, hắn đã sớm nghi ngờ kẻ giật dây bang sơn tặc có liên quan đến Dung gia. Nhưng dù đã chuẩn bị tâm lý, khi thực sự nghe thấy ba chữ “Dung Vân Mộ” từ miệng tên thủ lĩnh sơn phỉ, hắn vẫn cảm thấy có thứ gì đó trong lòng mình sụp đổ.

Chính hắn cũng không biết rốt cuộc là vì điều gì mà lại cố chấp muốn giữ Tô Diệu Y lại, cố chấp muốn nàng nghe những lời này.

Có lẽ vì hắn đã kìm nén quá lâu, lâu đến mức khát khao tìm một lối thoát, tìm một người có thể lắng nghe tất cả mà không cần e dè, nhưng lại không thể tiết lộ bí mật này ra ngoài.

Và người đó, vừa vặn chính là Tô Diệu Y.

Dung Giới thu lại ánh mắt, lần nữa khóa chặt lấy nàng. Khuôn mặt quen thuộc với hàng mi ướt đẫm ấy, giờ đây không còn vẻ hoạt bát ngày thường mà chỉ còn sự kinh hoàng và bối rối.

Ngoài miếu, một tia sét xé rách bầu trời, phản chiếu nỗi hoảng loạn trong lòng nàng.

Dù là chuyện Dung Vân Mộ cấu kết với sơn phỉ hay việc ông ta thèm khát chị dâu mình, thì cả hai đều là bí mật ô uế không thể để người ngoài biết của Dung gia!

Mà nàng, với thân phận này, có bao nhiêu cái mạng để dám dòm ngó những chuyện bẩn thỉu đó chứ?

Nếu đêm nay nàng nhìn thấy bộ mặt thật của Dung Giới, thì chắc chắn hắn sẽ không do dự mà g.i.ế.c nàng diệt khẩu trước khi bình minh ló dạng, khiến nàng vĩnh viễn không thể bước ra khỏi ngôi miếu đổ nát này...

Tô Diệu Y thoáng chốc lạnh toát cả người.

Cùng lúc đó, bàn tay của Dung Giới đưa tới, khẽ vén lọn tóc rơi bên mái tai nàng ra sau vành tai. Hắn chậm rãi lên tiếng, giọng nói trầm thấp:

“Ở trong Dung phủ như vậy... Tô Diệu Y, ngươi nghĩ ta nên sợ hãi sao?”

Động tác của hắn dịu dàng, nhưng đầu ngón tay lại lạnh băng. Chúng lướt qua vành tai nàng, khiến nàng không khỏi rùng mình.

Từ khi gặp lại ở Lâm An đến nay, chưa bao giờ nàng ý thức rõ ràng như lúc này - Vệ Giới là Vệ Giới, Dung Giới là Dung Giới. Nàng từng si mê Vệ Giới sau khi mất trí nhớ, nhưng kẻ đó so với Dung Giới hiện tại có lẽ chẳng đáng một phần vạn!

Bàn tay lạnh lẽo ấy men theo vành tai nàng trượt xuống, dừng lại ở sau gáy. Ánh mắt Tô Diệu Y chợt căng thẳng, cả người như đông cứng lại.

Dung Giới muốn g.i.ế.c nàng!

Cơn gió lạnh thấu xương mang theo hạt mưa lất phất rít gào qua khe cửa. Ngọn lửa trên cây gậy đánh lửa trong tay Dung Giới vụt tắt, khiến gương mặt tuấn mỹ của hắn chìm vào bóng tối sâu thẳm.

Ngay khoảnh khắc ấy, Tô Diệu Y nghiến răng, nhắm mắt, bất ngờ thoát khỏi bàn tay đang siết lấy cổ mình, lao thẳng về phía trước.

Gậy đánh lửa rơi xuống đất.

Dung Giới thoáng khựng lại khi nàng đ.â.m sầm vào hắn. Hắn nhíu mày, vừa định hành động thì bất ngờ cảm nhận được đôi tay nàng vòng qua vai mình, siết chặt đến mức gần như dốc hết sức lực.

Bên ngoài miếu, sấm chớp đan xen, mưa gió vần vũ.

Bên trong miếu, một nam một nữ ôm chặt lấy nhau sau bức tượng Phật, tựa như đôi uyên ương khốn khổ đang cầu xin ông trời thương xót.

Dung Giới hơi sững người, tay dừng lưng chừng trong không trung. Giữa chân mày hắn hiện lên một tia kinh ngạc.

Hắn khẽ động môi, nhưng còn chưa kịp thốt ra lời nào, Tô Diệu Y đã lên tiếng trước.

Nàng khẽ vỗ nhẹ lên vai hắn, động tác vụng về nhưng kiên quyết, giọng nói mềm mại nhưng dứt khoát:

“Dung Giới, đừng sợ…”

Đồng tử hắn co lại.

“Ta không biết nhị thúc ngươi rốt cuộc đã làm gì hay chưa làm gì. Nhưng nếu ông ta thật sự là kẻ xấu xa như ngươi nói - kẻ có thể xuống tay sát hại huynh đệ, mưu hại cha ruột - vậy thì giờ này ngươi đã không thể đứng ở đây…”

Tô Diệu Y không ngừng lặp đi lặp lại những lời ấy.

Thực ra, đầu óc nàng hoàn toàn rối loạn, bản thân cũng không rõ mình đang nói cái gì. Nhưng nàng biết, nàng phải nói, phải trấn an Dung Giới.

Giây phút này, hắn vừa là con mãnh thú uy h.i.ế.p đến tính mạng nàng, lại vừa là khúc gỗ duy nhất giữa dòng nước dữ mà nàng có thể bám vào để cầu sinh.

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Vì thế, nàng càng ôm chặt hắn hơn.

Tô Diệu Y khẽ cắn môi, giọng nói nhẹ như hơi thở:

“Dung Giới, thế gian này, con người và mọi chuyện, vốn dĩ không hề tốt đẹp. Nhưng cũng chẳng đến mức tàn khốc như ngươi nghĩ…”

Trong màn đêm tĩnh mịch, Dung Giới khẽ nghiêng mắt nhìn nữ tử đang run nhẹ trong lồng n.g.ự.c mình. Ánh mắt tối tăm dần dần trở nên ôn hòa hơn.

Hắn chậm rãi giơ tay, bàn tay dừng lại nơi eo nàng, năm ngón tay luồn qua những lọn tóc đen buông xõa, tùy ý vuốt ve mà không chút để tâm.

Một lúc lâu sau, hắn mới thản nhiên buông ra hai chữ:

“Phải không?”

Sát khí lạnh lẽo chợt tan biến, như chưa từng tồn tại.

Tô Diệu Y khẽ run, mồ hôi lạnh túa ra.

Đôi tay nàng vòng qua cổ Dung Giới, lặng lẽ đẩy thanh đoản đao đã rút ra một tấc về chỗ cũ, không một tiếng động thu lại trong tay áo.

****

Sáng sớm, cơn giông đêm qua đến bất chợt không kịp phòng bị, nhưng cũng tan đi nhanh chóng.

Nửa canh giờ sau, ánh bình minh dần ló dạng, mây mù tản đi. Chỉ còn những tán lá xanh tươi bị mưa vùi dập đến héo úa, chứng minh rằng trận cuồng phong thực sự đã từng quét qua nơi này.

Ngoại trừ kẻ cầm đầu toán thổ phỉ được áp giải về Lâm An làm nhân chứng, những tên lâu la còn lại của bang Lươn Đuôi đều bị trói trong rừng.

Quan phủ gần nhất, nhờ nhận được thư của Dung Giới từ hôm qua, nên vừa tảng sáng đã dẫn theo một đội binh mã vội vã đến.

Sau khi gặp mặt nhóm quan sai, Dung Giới quay về bên xe ngựa. Vừa vén rèm lên, bên trong trống không, chẳng còn bóng người.

Ánh mắt hắn khẽ động:

“Nàng đâu?”

“Tô nương tử nói công tử có chính sự cần giải quyết, nàng không tiện làm phiền nên đã đi trước. Đúng lúc dưới chân núi có một đoàn thương nhân, họ sẵn lòng cho nàng đi nhờ một đoạn đường…”

Bên cạnh, Khuyết Vân đáp lời.

Dung Giới quay đầu, lạnh lùng liếc nhìn Khuyết Vân một cái.

Che n.g.ự.c đầy căng thẳng, Khuyết Vân nhớ lại cảnh mình vừa xông vào ngôi miếu hoang, vô tình bắt gặp hai người họ ôm sát nhau. Nghĩ đến đó, y vội vàng lúng túng hỏi:

"Vậy... vậy tiểu nhân có cần đi tìm Tô nương tử về không?"

Dung Giới thu lại ánh mắt, vẻ mặt không để lộ bất cứ điều gì.

"Không cần."

Hắn cất bước lên xe, chỉ để lại một câu lạnh nhạt:

"Khởi hành, về Lâm An."

Bên kia, Tô Diệu Y ngồi trên xe của thương đội, ngửa đầu nhìn ánh nắng xuyên qua kẽ lá rơi xuống từng vệt loang lổ. Cảm giác như vừa thoát khỏi cõi chết, nàng bỗng thấy nhẹ nhõm nhưng cũng hoang mang khó tả.

Những gì diễn ra trong ngôi miếu hoang tối qua vẫn không sao xóa khỏi tâm trí. Dù bây giờ chỉ cần nghĩ lại, nàng vẫn không khỏi rùng mình, gai ốc nổi đầy.

Dung Giới... sao có thể là một con người như vậy?

Bề ngoài hắn tao nhã, thanh cao như ngọc, nhưng bên trong lại khiến người ta run sợ đến thế... một kẻ điên thực sự!

Tô Diệu Y đột nhiên cảm thấy hối hận.

Giá mà nàng biết trước chuyện gì sẽ xảy ra đêm qua, dù có c.h.ế.t cũng sẽ không bước chân vào ngôi miếu hoang ấy!

Không đúng, đáng lẽ từ đầu nàng không nên mượn chiếc xe ngựa c.h.ế.t tiệt của Dung Giới!

Thậm chí, nếu phát hiện bộ mặt thật của hắn sớm hơn, nhận ra nhà họ Dung che giấu bao nhiêu bí mật, thì dù có phải nuốt cục tức "Vệ Giới", nàng cũng quyết không tự chuốc họa vào thân...

Ánh sáng chói chang từ kẽ lá chiếu thẳng vào mắt khiến nàng nhức nhối, đành phải giơ tay áo lên che lại.

Thôi, đến nước này rồi, hối hận cũng vô ích. Sau này chỉ cần tránh xa Dung Giới, càng rời xa Phù Dương huyện chúa càng tốt là được...

Tô Diệu Y âm thầm hạ quyết tâm.

Thương đội đưa nàng đến Tích huyện, việc đầu tiên là tìm y quán, qua loa xử lý vết thương ở mắt cá chân, sau đó đến hiệu may Diệp Thị giao hết số dược thảo mình thu thập được cho Diệp lão bản.

Diệp lão bản tuy vẫn còn hoảng hồn vì chuyến đi Ai Mân, nhưng lại rất khâm phục sự gan dạ của Tô Diệu Y khi đối mặt với "trùm thổ phỉ". Vì thế, ông không truy cứu gì thêm, vẫn đồng ý giúp nàng chế tạo mực, thậm chí còn hứa sẽ gửi đến Lâm An khi hoàn thành.

Tô Diệu Y lập tức đặt cọc, rồi lên đường trở về.

Sau những biến cố kinh tâm động phách, đường về lại xuôi chèo mát mái.

Chiều ngày hôm sau, nàng khập khiễng quay về Tri Vi Đường.

"Này, sao lại thế này?"

Tô Tích Ngọc vừa nhìn thấy chân nàng liền hốt hoảng kêu lên:

"Con bị thương? Ở đâu? Có đi khám chưa?"

"Chuyện nhỏ thôi..."

Tô Diệu Y không muốn kể lại chuyện gặp Dung Giới trên đường, nên chỉ mập mờ cho qua:

"Hôm qua con sơ ý trật chân, đã tìm đại phu xem rồi."

Giang Miểu từ quầy sau nhảy vọt ra, lạnh lùng buông một câu sắc bén:

"Giờ còn dám bảo ta lừa ngươi nữa không?"

"... Ta sai rồi, Giang bán tiên."

Sau chuyến đi đường dài, Tô Diệu Y đã vô cùng mệt mỏi. Khi đến Tri Vi Đường chào hỏi mọi người, nàng cẩn thận giao khối mực hoa quế đầu tiên cho người thích hợp, rồi mới được Tô An An hộ tống về Tô trạch.

Sau khi về phòng, rửa mặt xong, nàng đặt lưng xuống giường liền ngủ thiếp đi. Giấc ngủ kéo dài đến tận khi trời tối, nhưng cuối cùng, nàng lại bị ác mộng đánh thức.

“Tô Diệu Y, ngươi cũng biết sợ sao?”

Trong mơ, Dung Giới siết chặt cổ nàng, khóe môi nhếch lên một nụ cười không rõ ý vị.

Tô Diệu Y giật mình bừng tỉnh, trái tim vẫn còn đập dồn dập. Trên trán nàng lấm tấm mồ hôi lạnh.

Nàng thở dài một hơi, cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, liền đứng dậy rót chén trà. Trong đêm yên tĩnh, tiếng động nhỏ vang lên giữa không gian.

“Diệu Y?”

Giọng của Tô Tích Ngọc truyền vào từ bên ngoài.

Động tác uống trà của Tô Diệu Y hơi khựng lại. Nàng đặt chén xuống, bước đến mở cửa.

Bên ngoài, Tô Tích Ngọc đang ngồi thu vai trên hành lang. Gió đêm khẽ thổi tung vài sợi tóc mai bạc của ông, có vẻ đã ngồi đây từ lâu.

Nàng sững sờ: “Cha… Khuya thế này rồi sao ngài không về phòng nghỉ ngơi, lại ngồi ở đây làm gì?”

Tô Tích Ngọc liếc nàng một cái, trách nhẹ: “Đúng là đứa không có lương tâm. Ta chẳng phải vì lo cho con hay sao?”

Tô Diệu Y mím môi, ngồi xuống bên cạnh cha, khẽ xoa bàn chân bị trẹo của mình: “Chẳng phải con đã nói rồi sao? Chân con không sao cả…”

“Chuyện lần này con ra ngoài, chẳng lẽ chỉ có mỗi việc bị thương ở chân thôi sao?”

Tô Tích Ngọc cắt ngang lời nàng, nghiêng đầu nhìn con gái, giọng đầy lo lắng: “Con có soi gương khi vừa về không? Cả gương mặt trắng bệch, không còn chút huyết sắc nào. Chỉ là đi đến Tích huyện thôi, sao lại khiến con mệt mỏi đến mức này? Có phải trên đường đã xảy ra chuyện gì không?”

Ánh mắt Tô Diệu Y hơi lóe lên, né tránh ánh nhìn dò xét của cha. Nàng không muốn nói ra sự thật.

“Có thể có chuyện gì được chứ? Nếu thật sự có chuyện, con có thể ngồi đây thế này sao? Cùng lắm chỉ là bị trẹo chân thôi mà.”

Tô Tích Ngọc hơi ngập ngừng.

Những lời này… nghe cũng có lý. Nhưng mà…

Ông vẫn nhìn nàng đầy nghi hoặc: “Thật sự không có chuyện gì?”

“Thật sự.”

“… Vậy ta về phòng đây.”

Tô Tích Ngọc thở dài, định đứng dậy rời đi.

Nhưng đúng lúc đó, Tô Diệu Y bỗng gọi: “Cha.”

Ông khựng lại, quay đầu nhìn nàng.

Nàng do dự giây lát rồi cất giọng: “Cha còn nhớ chuyện năm xưa không? Vụ án giả mạo chỉ dụ vua, khiến cha con Dung Tư c.h.ế.t thảm, cả tộc Dung thị buộc phải rời khỏi Biện Kinh…”

Tô Tích Ngọc ngẩn người, có chút kinh ngạc: “Sao con đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

Tô Diệu Y thoáng lúng túng: “Mấy ngày trước con nghe Khuyết Vân nhắc đến, nên đột nhiên nhớ ra. Thực ra trước đây con cũng từng nghe qua về vụ án đó, nhưng không rõ chi tiết, nên muốn hỏi cha một chút.”

Tô Tích Ngọc im lặng, ngẫm nghĩ một hồi rồi ngồi xuống bên cạnh nàng. Ông liếc nhìn bốn phía, chắc chắn không có ai mới chậm rãi lên tiếng:

“Khi đương kim Thánh Thượng mới lên ngôi, có ba vị Tể tướng phụ chính. Người đứng đầu là Lâu Nhạc, cũng chính là Tần Quốc Công hiện giờ. Hai vị còn lại là Thôi Cửu Tư – Thượng thư Hộ Bộ, và Dung Tư – tổ phụ của Dung Giới.

Những năm đó, Dung Tư và Lâu Nhạc trên triều đình luôn bất đồng chính kiến, oán hận chồng chất…”

Tô Diệu Y cười lạnh:

"Lâu Nhạc cướp đoạt của dân, tham ô lộng quyền, ai không cùng phe với ông ta thì nghiễm nhiên trở thành trung thần thanh liêm."

Tô Tích Ngọc hoảng hốt:

"Nói nhỏ thôi!"

Tô Diệu Y mím môi, im lặng.

"Lâu Nhạc bị dân gian chê trách, nhưng trên triều lại là kẻ nắm thực quyền, đến cả Thánh Thượng cũng phải dè chừng."

Tô Tích Ngọc hồi tưởng:

"Nghe nói có lần, ở thành Biện Kinh bỗng truyền ra tin đồn rằng Thánh Thượng đã bất mãn với Lâu Nhạc từ lâu, có ý định bãi chức hắn. Tin đồn lan truyền khắp đầu đường cuối ngõ, ngay cả nội dung chiếu chỉ cách chức cũng được bàn tán rôm rả, người người kể lại cứ như tận mắt chứng kiến vậy..."

Tô Diệu Y nghe đến say sưa, không kìm được mà hỏi:

"Tin tức như thế, rốt cuộc từ đâu mà ra?"

Tô Tích Ngọc liếc nhìn nàng đầy ẩn ý:

"Hồi đó, ở Biện Kinh có một tiệm sách tên là Mộng Khê Trai. Mỗi sớm tinh mơ, tiệm này lại tung ra tin tức về triều chính, những chuyện bí ẩn chốn cung đình cũng được lan truyền từ đây..."

Tô Diệu Y sững người.

"Thánh Thượng có thật sự muốn bãi chức tướng hay không, chính là do Mộng Khê Trai tiết lộ đầu tiên."

"Sau đó thì sao?"

"Dân gian xôn xao bàn tán, ngay hôm đó Lâu Nhạc liền vào triều chất vấn Thánh Thượng có thực sự muốn bãi chức mình không. Thánh Thượng chối rằng đó chỉ là lời đồn thất thiệt, không đáng để tin... Nhưng Lâu Nhạc nào chịu nuốt cơn giận này, hắn ép Thánh Thượng điều tra rõ nguồn cơn, thế là Mộng Khê Trai bị liên lụy. Chưởng quầy của tiệm, Đinh Mùi Minh, bị áp giải vào đại lao..."

"Khoan đã!"

Tô Diệu Y giật mình khi nghe thấy cái tên quen thuộc:

"Đinh Mùi Minh?"

Nếu nàng nhớ không lầm, trước đó Dung Giới đã tra hỏi một tên trùm thổ phỉ của Lươn Đuôi Bang, chỉ để lần ra tung tích một người - mà người đó, chính là Đinh Mùi Minh.

"Vậy ra... Đinh Mùi Minh chính là chưởng quầy của Mộng Khê Trai?"

Tô Tích Ngọc gật đầu, rồi tiếp tục:

"Sau khi bị giam vào đại lao, Đinh Mùi Minh thế nào cũng không chịu nhận tội bịa đặt chiếu chỉ giả. Hắn khẳng định tận mắt nhìn thấy chiếu lệnh bãi chức, và người đưa chiếu chỉ đó cho hắn xem..."

Dừng một chút, Tô Tích Ngọc khẽ thở dài:

"Chính là con trai của Dung tướng - Dung Vân Tranh."

Dù đã đoán trước kết quả này, Tô Diệu Y vẫn không khỏi cau mày:

"Vậy nên cuối cùng, tội giả mạo chiếu chỉ liền đổ hết lên đầu Dung Tư và Dung Vân Tranh sao?"

"Giả mạo chiếu lệnh là tội tru di cửu tộc. Có lẽ Thánh Thượng nể tình huyện chúa Phù Dương nên chỉ trị tội Dung Tư và Dung Vân Tranh, chưa liên lụy đến toàn bộ Dung gia. Còn về Đinh Mùi Minh, nghe nói đã bị lưu đày..."

"Chuyện này thật khó tin. Phụ tử Dung Tư sao lại làm ra chuyện như vậy?"

Tô Tích Ngọc lộ vẻ bất đắc dĩ: "Nhưng Lâu Nhạc thực sự đã điều tra ra chiếu lệnh đó trong Dung phủ."

Tô Diệu Y sững người.

"Khi ấy có người đoán rằng có lẽ Dung tướng nóng lòng muốn lật đổ Lâu Nhạc, nên mới dùng chiếu lệnh này để gây thêm một mồi lửa..."

Tô Diệu Y không đồng tình: "Chẳng phải như vậy là đổ thêm dầu vào lửa cho Lâu Nhạc sao? Rõ ràng là tự chuốc họa vào thân."

"Cũng có một cách giải thích khác: Phụ tử Dung tướng đã bị kẻ khác hãm hại. Kẻ đó có thể là Đinh Mùi Minh, có thể là Lâu Nhạc, cũng không loại trừ khả năng… là cướp đường khó đề phòng?"

Sắc mặt Tô Diệu Y khẽ biến. Nàng hít phải một luồng khí lạnh, đột nhiên ho kịch liệt.

Tô Tích Ngọc giật mình: "Diệu Y, con sao vậy?"

Tô Diệu Y vội vàng đứng dậy: "Đã muộn rồi... Cha, cha cũng nên nghỉ sớm đi."

Tô Tích Ngọc nhìn theo bóng con gái vào phòng, ngây người một lát rồi mới rời đi.

Cuộc trò chuyện giữa hai cha con khép lại trong tĩnh lặng.

Trong phòng, Tô Diệu Y bước đến bàn với tâm trạng nặng trĩu. Nàng rót cho mình một chén trà.

"Nhị thúc ta thậm chí không tiếc cấu kết với sơn tặc, chỉ để ngăn ta điều tra cái c.h.ế.t của phụ thân và tổ phụ... Ngươi nghĩ vì sao?"

Lời của Dung Giới dường như vẫn còn vang vọng bên tai.

Bàn tay Tô Diệu Y khẽ run, nước trà lạnh sóng sánh trong chén.

****

Bầu trời không trăng, không sao, màn đêm đen như mực.

Cả ngày hôm nay, Dung Hề chẳng ăn uống gì. T ăn liền nôn, nôn rồi lại nổi giận, khiến cả phủ gà bay chó sủa.

Dung Vân Mộ đành tự mình đến khuyên nhủ. Ông ta dỗ dành mãi, cuối cùng cũng khiến Dung Hề chịu uống nửa chén cháo.

Bước ra khỏi phòng Dung Hề, Dung Vân Mộ cảm thấy kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần.

"Bệnh của Hề nhi, vì sao vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm?" Ông ta trầm giọng hỏi đại phu.

Đại phu lộ vẻ khó xử, ậm ừ một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Nhị công tử mắc tâm bệnh, thuốc thang e là vô ích..."

"..."

Dung Vân Mộ sững bước, quay đầu nhìn chằm chằm đại phu.

Bỗng nhiên, một bóng người xuất hiện bên ngoài viện.

"Nhị gia."

Dung Vân Mộ thu ánh mắt, nhìn về phía người vừa lên tiếng. Ông ta khựng lại: "Khuyết Vân?"

Khuyết Vân chắp tay hướng Dung Vân Mộ: "Nhị gia, đại công tử thỉnh ngài đến từ đường."

Khi đến trước từ đường, từ xa Dung Vân Mộ đã thấy ánh nến sáng rực bên trong.

Giữa trung tâm từ đường, một người đang quỳ lặng lẽ.

Ông cứ ngỡ đó là Dung Giới, nhưng khi tiến lại gần mới phát hiện người kia có dáng người vạm vỡ, hơn nữa hai tay còn bị trói chặt sau lưng.

Dung Vân Mộ hơi sững người, còn chưa kịp phản ứng thì kẻ bị trói đã xoay người lại…

Dung Vân Mộ đứng lặng tại chỗ.

“Ưm ưm ưm!”

Vừa nhìn thấy Dung Vân Mộ, mắt người kia sáng rỡ. Mặc kệ trong miệng vẫn còn bị bịt kín, gã vừa ú ớ kêu loạn vừa quỳ gối, cố gắng lết đến gần.

“Đây là bang chủ của bọn cướp Lươn Đuôi.”

Một giọng nói trầm tĩnh vang lên.

Từ bóng tối bên hông từ đường, Dung Giới bước ra, thân vận bạch y, tay cầm trường kiếm, dưới ánh trăng trông như chi lan ngọc thụ, phong thái ung dung.

“Ta vốn định giải hắn đến quan phủ, nhưng hắn nói có chút giao tình với nhị thúc ngươi. Ta không tin, liền mang hắn về đây.”

Dung Vân Mộ im lặng nhìn về phía Dung Giới.

Hai thúc cháu bốn mắt giao nhau. Dung Giới giơ tay, kéo miếng vải nhét trong miệng tên thổ phỉ ra.

“Dung… Dung nhị gia! Ngài phải làm chủ cho ta! Chính ngài ra lệnh chặn đường Dung đại công tử, cướp Đinh Mùi Minh, hoặc thậm chí… trực tiếp g.i.ế.c hắn! Ngài còn đưa cho chúng ta hai trăm lạng vàng, chỉ vì vụ làm ăn này… Ưm!”

Khuyết Vân lập tức nhét lại miếng vải, kéo tên thổ phỉ ra ngoài từ đường.

Chỉ trong chớp mắt, trong từ đường chỉ còn lại Dung Giới và Dung Vân Mộ.

“Nhị thúc không định giải thích sao?”

Dung Giới lên tiếng.

Dung Vân Mộ mím môi, vẻ mặt nặng nề. “… Chuyện này, đúng là ta làm.”

Sát khí trong mắt Dung Giới bùng lên dữ dội.

“Nhưng Giới nhi, ta không ngờ bọn chúng lại làm ngươi bị thương, khiến ngươi rơi xuống vực, lỡ mất kỳ thi…”

“Đinh Mùi Minh đang ở đâu?”

Dung Giới cắt ngang, giọng nói lạnh băng. “Trả hắn lại cho ta.”

Dung Vân Mộ tránh ánh mắt hắn. “… Hắn đã chết.”

“Ta không tin.”

“Giới nhi, ngươi phải tin… Nếu ta đã không tiếc mọi giá để ngăn cản ngươi dẫn hắn vào kinh, thì làm sao có thể để hắn sống đến hôm nay, trở thành mối họa về sau…”

Ánh mắt Dung Vân Mộ lóe lên một tia sắc lạnh.

Ngay giây sau, lưỡi kiếm của Dung Giới đã kề sát cổ Dung Vân Mộ. Giữa chân mày hắn là sự căm hận đè nén, giọng nói trầm xuống: “Đinh Mùi Minh là nhân chứng quan trọng nhất trong vụ án giả mạo chỉ dụ hoàng đế. Hắn chính là chìa khóa để lật lại bản án… Dung Vân Mộ, ngươi g.i.ế.c hắn để bịt đầu mối, rốt cuộc là đang sợ điều gì?”

Dung Vân Mộ mím chặt môi, không đáp.

Mũi kiếm của Dung Giới đột nhiên tiến thêm một tấc, ánh mắt sắc bén.

“Dung Vân Mộ!”

“Là ta sai ông ấy làm vậy.”

Một giọng nữ quen thuộc, trầm ổn nhưng đầy uy nghiêm, chợt vang lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/giai-thuong-xuan-y-rpsx/chuong-29.html.]

Dung Giới nắm chặt chuôi kiếm, quay đầu nhìn ra cửa từ đường - Phù Dương huyện chúa một mình đứng đó, lặng lẽ nhìn hắn.

“Giới nhi, đừng trách nhị thúc con.”

Phù Dương huyện chúa cụp mắt, chậm rãi bước vào. “Là ta sai nhị thúc con tìm người cản đường, lấy danh nghĩa cướp bóc để ngăn con và Đinh Mùi Minh… Giới nhi, ta không thể trơ mắt nhìn con đi Biện Kinh chịu chết.”

Dung Vân Mộ nhìn thoáng qua Phù Dương huyện chúa, rồi nhíu mày, lên tiếng giải thích:

“Là ta khăng khăng làm vậy. Mẫu thân ngươi không liên quan.”

Phù Dương huyện chúa cuối cùng cũng nhìn về phía Dung Vân Mộ, sắc mặt thoáng lạnh lùng, giọng nói đầy uy nghiêm:

“Ngươi im miệng!”

Dung Vân Mộ vẫn cố chấp nhìn chằm chằm Dung Giới, giọng điệu kiên quyết:

“Giới nhi, ngươi là hy vọng duy nhất để Dung thị Đông Sơn tái khởi. Dù mẫu thân ngươi không nói, ta cũng sẽ không để ngươi tùy tiện đi Biện Kinh, chôn vùi tiền đồ của mình, chôn vùi cả tương lai của gia tộc…”

Trong đầu Dung Giới vang lên một tiếng ù ù như sấm động, một cơn cuồng nộ bùng lên mãnh liệt trong lòng hắn.

Đủ rồi, thật sự quá đủ rồi.

Lại là tiền đồ của hắn, lại là sự hưng suy của cả Dung thị…

Năm đó, chân tướng sự việc, thanh danh của tổ phụ và phụ thân, trong mắt bọn họ chẳng đáng nhắc đến. Làm sao có thể so sánh với vinh hoa phú quý của Dung thị sau này?

Không thể vứt bỏ, cũng chẳng thể dập tắt nỗi phiền muộn đè nặng tựa núi, cuồn cuộn như sóng thần quét đến. Thanh kiếm trong tay bỗng chốc hóa thành gánh nặng nghìn cân.

“Giới nhi, Đinh Mùi Minh từ đầu đến cuối chưa từng quan trọng!”

Giữa cuộc giằng co, Dung Vân Mộ buột miệng thốt ra.

Phù Dương huyện chúa kinh hãi: “Dung Vân Mộ!”

Dung Vân Mộ tránh ánh mắt bà, giọng trầm xuống: “Đến nước này rồi, ngươi còn muốn giấu hắn sao? Huyện chúa, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra? Một Đinh Mùi Minh đã c.h.ế.t không thể khiến nó từ bỏ hy vọng. Lúc này, cách duy nhất là để nó mở mắt nhìn rõ sự thật.”

Dung Giới chậm rãi quay sang nhìn Dung Vân Mộ, im lặng.

Dung Vân Mộ cắn môi, tiếp tục: “Cho dù ngươi có bản lĩnh đưa Đinh Mùi Minh đến Biện Kinh, mang vào ngự tiền, cho dù hắn có thể kêu oan trước mặt Thánh Thượng, thì kết cục cũng không thay đổi được gì. Bởi vì…”

Ông ngừng lại một chút, ánh mắt chạm vào Dung Giới, sắc mặt thoáng nét tái nhợt:

“Giới nhi, năm đó ta cũng đã nhìn thấy bức thánh chỉ ấy.”

Tai Dung Giới ù đi, mọi âm thanh xung quanh bỗng chốc trở nên sắc nhọn, nhấn chìm tất cả thanh vọng.

Trời càng khuya, gió mưa càng mịt mù.

Ánh nến trong từ đường bị gió đêm lay động, ánh sáng hắt lên bốn vách tường kéo dài bóng người méo mó vặn vẹo.

Không biết đã qua bao lâu, Dung Giới mới bước ra khỏi từ đường.

Dưới mái hiên, Khuyết Vân cầm dù đợi sẵn. Thấy rõ sắc mặt Dung Giới, y khẽ giật mình.

Vốn là gương mặt luôn lãnh đạm, giờ phút này như bị vạn niệm thiêu rụi, phủ lên một tầng băng mỏng. Nhưng dưới lớp băng ấy, sóng ngầm vẫn cuộn trào - châm chọc, thất vọng, bi ai, xen lẫn chút hoang mang mơ hồ…

“Công tử…”

Khuyết Vân thấp giọng gọi.

Dung Giới lại chỉ mím môi, không nói một lời, hất tay Khuyết Vân ra rồi bước thẳng vào màn mưa.

Những hạt mưa lạnh như băng rơi xuống, thấm vào da thịt, càng khiến lòng người thêm giá rét.

Giữa tiếng mưa rơi, giọng nói của Dung Vân Mộ vẫn vọng lại bên tai hắn.

“Giới nhi, năm đó ta cũng đã nhìn thấy bức thánh chỉ ấy.”

“Đêm đó, Thánh Thượng say rượu, triệu phụ thân và huynh trưởng vào cung, miệng lẩm bẩm muốn trục xuất Lâu Nhạc, thậm chí còn tự tay viết một đạo thánh chỉ, bảo bọn họ mang về Dung phủ. Sáng hôm sau, chiếu chỉ ấy lập tức được ban ra trước triều đình…”

“Chưa từng có ai giả mạo thánh chỉ, bởi vì đạo thánh chỉ đó vốn đã tồn tại.”

“Ngươi hiểu điều đó có nghĩa là gì không?”

Ý nghĩa là… Hoàng đế thật sự đã từng viết một đạo chiếu thư phế bỏ tước vị.

Ý nghĩa là… Căn nguyên cái c.h.ế.t của phụ thân và tổ phụ không phải vì bọn họ phạm tội, mà vì sau khi sự việc bị đẩy lên quá cao, hoàng đế đã đổi ý. Ông ta không dám đắc tội với Lâu Nhạc, không dám thừa nhận chiếu thư đó xuất phát từ hoàng cung. Vì thế, chỉ có thể nhu nhược đẩy Dung Tư và Dung Vân Trung ra làm kẻ chịu tội thay.

Cũng có nghĩa là… Đinh Mùi Minh thực sự không quan trọng. Bởi vì vụ án “giả mạo chỉ dụ hoàng đế” thì mãi mãi vẫn là “giả mạo chỉ dụ hoàng đế”, không thể bị thay đổi, cũng không thể bị lật đổ. Bởi vì đương kim Thánh Thượng, người nắm giữ ngôi vị cửu ngũ, vĩnh viễn sẽ không thể phạm sai lầm…

****

Bóng dáng Dung Giới hòa vào cơn mưa đêm lạnh lẽo, càng lúc càng xa.

Trong từ đường, không gian tĩnh lặng đến mức gần như nghẹt thở.

Dung Vân Mộ và Phù Dương huyện chúa lặng lẽ nhìn theo hướng Dung Giới rời đi. Trên mặt họ đều hiện lên vẻ thê lương.

“Ngươi không nên nói cho nó biết.”

Một lúc lâu sau, Phù Dương huyện chúa mới khẽ cất lời:

“Ngươi nghĩ rằng nói ra tất cả, nó sẽ từ bỏ sao? Nó từ trước đến nay truy cầu chẳng qua chỉ là một sự thật. Nhưng hiện tại, khi đã biết chân tướng, nó không còn đơn thuần chỉ là chấp niệm nữa. Sau này, chỉ sợ sẽ là xoay chuyển trời đất, khiến tất cả đều thay đổi!”

Dung Vân Mộ khẽ lắc đầu. “Sẽ không.”

“Nó là con trai ta, chẳng lẽ ngươi lại hiểu nó hơn ta sao?”

Dung Vân Mộ im lặng. Phù Dương huyện chúa cảm thấy như một quyền đánh vào không trung, vô lực mà bực bội.

Bà trách Dung Vân Mộ, nhưng cũng trách chính mình.

Vừa rồi, nếu bà thực sự muốn ngăn cản Dung Vân Mộ nói ra chân tướng, ông tuyệt đối không có cơ hội mở miệng. Nhưng fhông làm vậy…

Vì trong lòng bà vẫn còn một tia hy vọng mong manh - hy vọng rằng khi biết được tất cả, Dung Giới sẽ sợ hãi, sẽ lùi bước, sẽ từ bỏ.

****

“Giới nhi?”

Dung Vân Mộ kinh ngạc thốt lên.

Phù Dương huyện chúa sững sờ, quay đầu nhìn theo ánh mắt ông.

Chỉ thấy Dung Giới lại mạo hiểm mưa gió quay trở về.

Toàn thân hắn ướt đẫm, tóc trên trán nhỏ giọt nước, hơi lạnh thấm vào từng thớ vải. Nhưng dù chật vật đến thế, dáng đi của hắn vẫn trầm ổn, vững vàng, mang theo một loại bình tĩnh đến đáng sợ.

Dung Giới lặng lẽ nhìn thẳng vào Dung Vân Mộ.

“Nếu chiếu thư kia là thật, vậy thì nó càng không thể xuất hiện từ tay tổ phụ, rồi lại truyền ra ngoài gây xôn xao dư luận.”

Dung Vân Mộ thoáng sững sờ, sau đó im lặng. Một lúc lâu sau, ông mới nhẹ giọng nói:

“Đêm đó, ta từng nghe huynh trưởng nói với phụ thân rằng… Thánh Thượng khi say rượu đã truyền chiếu, nhưng có lẽ ngày hôm sau tỉnh lại sẽ không tính nữa. Vậy nên, tốt hơn hết là nghĩ cách để chiếu thư này trở thành sự thật…Hơn nữa, phụ thân ngươi đích thực có quan hệ tốt với Đinh Mùi Minh…”

“Đây chính là lý do hai người ngăn cản ta điều tra.”

Dung Giới bật cười, nhưng trong mắt không hề có ý cười.

“Bởi vì ngay cả hai người cũng tin rằng tổ phụ và phụ thân thực sự đã tiết lộ chiếu thư trước thời hạn, thực sự là có tội…”

Ánh mắt hắn tối sầm lại.

“Nhưng Đinh Mùi Minh đã từng nói với các ngươi chưa?”

“Hắn từng bị sát thủ phục kích trên đường đi lưu đày, suýt nữa bị đẩy xuống sông mà chết!”

Dung Vân Mộ sững người.

“Hồi đó, Đinh Mùi Minh từng thực sự nghĩ rằng cha ta đã lợi dụng hắn, dùng chuyện này để phô trương thanh thế khắp thiên hạ. Nhưng sau đó, ngay cả hắn cũng nhận ra điều bất thường. Nếu chuyện này thực sự do cha ta gây ra, thì kẻ muốn g.i.ế.c hắn diệt khẩu là ai?”

Dung Vân Mộ nhíu mày, trầm tư một lúc rồi cất giọng:

“Ý ngươi là... năm đó, người đã gửi tin cho Mộng Khê Trai không chỉ có một kẻ? Còn một kẻ khác... nhưng đó là ai?”

Dung Giới nhìn thẳng vào mắt ông, đáy mắt đen thẳm như vực sâu:

“Kẻ có khả năng biết chân tướng nhất trên đời này... đã bị chính tay ngươi g.i.ế.c chết. Nếu ngươi là ta, ngươi nghĩ người đáng nghi nhất lúc này... là ai?”

Đồng tử Dung Vân Mộ co rút lại. Ông nhìn Dung Giới đầy sửng sốt, không thể tin nổi:

“Giới Nhi…”

Dung Giới lạnh lùng cất giọng:

“Người ta nghi ngờ nhất... chính là ngươi, nhị thúc.”

Mắt Dung Vân Mộ bỗng trợn to, giọng nói cũng cao hẳn lên, đầy phẫn nộ:

“Đó là phụ thân ta! Là huynh trưởng của ta! Là những người thân cận nhất của ta! Ta có lý do gì để làm ra chuyện như vậy?”

Dung Giới không đáp, chỉ chậm rãi đưa mắt nhìn về phía Phù Dương Huyện chúa đang đứng phía sau ông.

Hắn không nói gì, nhưng dường như đã nói hết thảy.

Một tia chớp rạch ngang bầu trời đêm.

Trong khoảnh khắc, ánh sáng trắng loá lên, soi rõ khuôn mặt của Dung Vân Mộ và Phù Dương Huyện chúa. Trên gương mặt họ là sự kinh ngạc, bàng hoàng, cùng vẻ khó xử không gì che giấu nổi dưới ánh điện sáng rực!

Ngay sau đó, một tiếng sấm ầm ầm vang lên, nổ tung giữa không gian, chấn động đến mức cả từ đường như rung chuyển.

“Tổ tông tại thượng, thiên địa chứng giám…”

Dung Vân Mộ bỗng cất lời, giọng khàn đặc:

“Bất hiếu tử tôn Dung Vân Mộ… nếu ta từng có nửa phần bất kính với huynh trưởng, từng phạm phải một hành động bất nghĩa nào… thì trời tru đất diệt, thần người cùng khinh bỉ, vĩnh viễn không thể siêu sinh!”

Lời thề độc chưa bao giờ là cách hay để chứng minh sự trong sạch.

Ánh mắt Dung Giới lóe lên tia giễu cợt, rơi vào đáy mắt Phù Dương huyện chúa.

Bà cười khổ một tiếng, bước ra khỏi bóng tối, chợt giơ ba ngón tay lên:

“Nếu ta có nửa lời dối trá, trời tru đất diệt, nhân thần cùng ruồng bỏ, vĩnh viễn không được siêu sinh!”

Dung Vân Mộ giật mình quay phắt lại, sắc mặt tái đi vì kinh hãi.

“Nếu không làm vậy, hắn liệu có tin không?”

Phù Dương huyện chúa nhìn về phía trước, giọng nhẹ như một cơn mưa phùn…

Dung Giới nhắm mắt, cảm giác như có một vò dầu đổ lên ngọn lửa trong lòng hắn, làm cho tàn lửa b.ắ.n tung tóe, thiêu đốt đầu óc đến mức muốn nổ tung.

Nhưng ngay khi lý trí sắp bị thiêu rụi thành tro, một giọng nói quen thuộc – giọng nói khiến hắn vừa yêu vừa hận – lại vang lên bên tai:

“Dung Giới, trên đời này người và chuyện đều không hoàn toàn tốt đẹp, nhưng cũng không xấu xa như ngươi nghĩ…”

Giọt nước mưa từ lọn tóc hắn nhỏ xuống, rơi trên hàng mi.

Lạnh lẽo. Thấm ướt.

Trong khoảnh khắc, cơn giận dữ bùng cháy bỗng bị dập tắt.

“… Được.”

Không biết qua bao lâu, Dung Giới chậm rãi mở mắt:

“Ta tin nhị thúc.”

Ngay sau đó, hắn xoay người, quỳ xuống giữa đường, hướng về bài vị tổ tiên dập đầu ba lần.

“Giới nhi…”

Phù Dương huyện chúa bỗng cảm thấy tim mình như rơi xuống vực thẳm.

“Tổ phụ và phụ thân tuyệt đối không thể c.h.ế.t trong oan khuất…”

Dung Giới cúi xuống nhặt thanh trường kiếm trên đất:

“Dung Giới là Dung Giới, Dung thị là Dung thị. Từ nay về sau, mọi chuyện ta làm đều không còn liên quan đến Dung gia.”

Tim Phù Dương huyện chúa như bị ai bóp nghẹt, nặng nề rơi xuống đất, tan nát thành từng mảnh.

Cùng lúc đó, lưỡi kiếm sắc bén cắt qua vạt áo, một mảnh vải trắng khẽ rơi xuống đất.

Dung Giới đứng dậy, dứt khoát rời đi.

****

“Dung phủ có chuyện lớn rồi!”

Trên lầu Tri Vi Đường, Tô Diệu Y vừa mới đóng dấu lên bản thảo thư, Trịnh Ngũ Nhi đã vội vã mang tin tức quan trọng nhất trong ngày tới.

“Nghe nói đại công tử Dung gia bỏ nhà đi, chẳng biết đi đâu. Phù Dương huyện chúa tức giận đến đổ bệnh, đã nhiều ngày nằm liệt giường. Dung phủ mời không biết bao nhiêu đại phu, ra vào tấp nập, ai nấy đều hoang mang lo sợ…”

Ánh mắt Tô Diệu Y hơi lóe lên. Nàng đưa bản thảo lên chóp mũi, nhẹ nhàng ngửi hương mực hoa quế thoang thoảng, giọng điềm nhiên:

“Vậy sao?”

Trịnh Ngũ Nhi chớp mắt, tò mò ghé sát lại:

“Tô lão bản, tại sao đại công tử Dung gia lại rời nhà đi? Giờ hắn đang ở đâu? Ngươi là nghĩa nữ của Phù Dương huyện chúa, chắc chắn đã qua Dung phủ những ngày này. Có nghe được gì không?”

Tô Diệu Y liếc nhìn Trịnh Ngũ Nhi một cái, không nói lời nào, chỉ cầm xấp bản thảo trong tay gõ nhẹ lên đầu y, lực đạo không mạnh không nhẹ.

"Được lắm, Trịnh Ngũ Nhi! Ngươi cũng giỏi thật, tìm tới tận chỗ ta đây!"

Tô Diệu Y cười mắng một câu.

"Tô lão bản, ta chẳng phải cũng vì lợi ích của tiểu báo hay sao?"

Trịnh Ngũ Nhi cất giọng, vừa nói vừa che trán, lùi xa vài bước như sợ bị đánh.

"Hiện giờ cả thành Lâm An đều đồn đoán về tung tích của Dung đại công tử, mỗi người nói một kiểu... Nếu chúng ta có tin tức chính xác, thì hôm nay báo bán ra một nghìn bản e cũng không đủ!"

Vừa nói, ánh mắt y như sáng lên khi tưởng tượng dòng tiền đổ về, nhưng ngay giây sau, giấc mộng đẹp ấy đã bị Tô Diệu Y thẳng thừng phá nát.

"Ta bận tối mắt mấy ngày nay, căn bản không tới Dung phủ. Đừng nói Dung Giới đi đâu, ngay cả chuyện huyện chúa bị bệnh, ta cũng là vừa mới nghe từ ngươi mà thôi. Làm gì có tin tức gì trực tiếp?"

Quả thật, Tô Diệu Y đã nhiều ngày không đặt chân đến Dung phủ. Không chỉ vì công việc bận rộn, mà còn là cố tình tránh né. Nếu nàng đoán không lầm, những rắc rối gần đây của Dung phủ chắc chắn có liên quan đến đám người Đinh Mùi...

Nghĩ đến đêm kinh hoàng trong ngôi miếu hoang ấy, nàng ngàn vạn lần không muốn dính líu vào nữa.

Nhưng Trịnh Ngũ Nhi đâu dễ bỏ cuộc. Y đảo mắt, cười gian:

"Thế thì... hay chúng ta lại dựng chuyện như lần trước? Như việc nói Vân nương tử là nam giả nữ trang? Lần này bịa một chuyện mới đi?"

Tô Diệu Y dựa người vào ghế bập bênh, nheo mắt nhìn y, nửa cười nửa không:

"Ngươi lại định giở trò gì nữa đây?"

"Trong thoại bản, mấy vị công tử quý tộc rời nhà trốn đi, phần lớn đều vì một chữ - tình! Chúng ta có thể đồn rằng Dung đại công tử có nhân tình xuất thân thấp kém, nhưng huyện chúa không cho phép người đó bước vào cửa Dung gia..."

Thấy ánh mắt Tô Diệu Y dần lạnh đi, Trịnh Ngũ Nhi vội sửa lời:

"Ta... ta còn một ý tưởng khác chưa chín muồi! Hay nói rằng Dung đại công tử đã chứng kiến chuyện xấu xa dơ bẩn gì đó, nên không muốn tiếp tục dính dáng đến Dung phủ nữa?"

Mí mắt Tô Diệu Y khẽ giật mấy cái.

Nhưng Trịnh Ngũ Nhi không để ý, vẫn thao thao bất tuyệt:

"Dù sao thì, những đại gia tộc như Dung phủ, ngoài mặt vàng son lộng lẫy, bên trong mục ruỗng thối rữa cũng là chuyện thường tình thôi mà..."

"Rầm!"

Tô Diệu Y bất ngờ đập mạnh xấp bản thảo xuống bàn, phát ra tiếng động lớn.

Trịnh Ngũ Nhi giật mình, im bặt ngay tức khắc.

Tô Diệu Y chậm rãi cúi người, ánh mắt khóa chặt Trịnh Ngũ Nhi. Khuôn mặt vốn hiền hòa giờ đây lạnh băng, giọng nói tựa sương giá giữa trời đông:

"Thiên hạ muốn đồn thổi Dung phủ thế nào, ta không quản. Nhưng từ hôm nay trở đi, những lời này không được phép phát ra từ Tri Vi Đường, càng không được truyền ra từ miệng ngươi... Nghe rõ chưa?"

Trịnh Ngũ Nhi hoảng hốt rời khỏi Tri Vi Đường, trong lòng còn chưa hết bàng hoàng. Y không hiểu vì sao Tô Diệu Y lại đột nhiên nổi trận lôi đình như vậy.

"Trịnh tiểu gia!"

Đúng lúc y đang xoa n.g.ự.c lấy lại bình tĩnh, từ trong con hẻm nhỏ bên cạnh bỗng truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý.

Trịnh Ngũ Nhi quay đầu, chỉ thấy một nam nhân trung niên ăn mặc phú quý đang vẫy tay gọi mình.

Y liếc mắt liền nhận ra đó là chưởng quầy của tiệm tơ lụa Bạch thị. Trước đây, vị Bạch chưởng quầy này lúc nào cũng dẫn theo những cô gái trẻ đẹp đến khách điếm nơi y làm việc, kiêu căng ngạo mạn, từng mắng t là “tiểu tạp chủng”. Vậy mà hôm nay lại thay đổi thái độ, gọi là “Trịnh tiểu gia”?

Trịnh Ngũ Nhi nghi hoặc, vừa gãi tai vừa quay đầu nhìn quanh.

… Chẳng lẽ đang gọi ai khác?

Chỉ trong chớp mắt, Bạch chưởng quầy đã niềm nở bước đến trước mặt y.

“Trịnh tiểu gia, có vinh hạnh cùng Bạch mỗ uống chén rượu không?”

Trịnh Ngũ Nhi càng thêm kinh ngạc: “Ta?”

Bạch chưởng quầy cười đầy thiện ý, liên tục gật đầu. Nhưng nụ cười đó lại ẩn chứa sự xảo trá, khiến người ta nhìn mà chán ghét.

Trịnh Ngũ Nhi cau mày, định tìm cớ rời đi, nhưng chưa kịp phản ứng, Bạch chưởng quầy đã nắm lấy cánh tay t, kéo thẳng về phía tửu lầu.

Tô Diệu Y phe phẩy quạt, vẻ mặt trầm tư bước xuống từ lầu hai. Xuyên qua đám khách đang mua sách, nàng đi thẳng đến trước quầy, gõ nhẹ mấy cái.

Giang Miểu đang gục trên ghế ngủ gật. Nghe tiếng động, cô lật cuốn sách che trên mặt xuống, đáy mắt lập tức tỉnh táo.

“Có chuyện gì sao?”

Tô Diệu Y chống tay lên quầy, hạ giọng nói nhỏ: “Nghe gì chưa? Dung Giới rời nhà đi, Phù Dương huyện chúa tức đến phát bệnh.”

Giang Miểu nhướng mày ngạc nhiên: “Rồi sao? Liên quan gì đến ta… Ta đâu phải nghĩa nữ của Dung thị.”

Tô Diệu Y nghẹn lời. Nàng đặt ba đồng tiền lên quầy, đẩy về phía Giang Miểu.

“Ngươi tính thử xem, Dung Giới đi đâu?”

Giang Miểu liếc nhìn ba đồng tiền ít ỏi, khẽ hừ mũi, giọng đầy khinh thường: “Một quẻ của ta, hoặc là vô giá, hoặc là đáng nghìn vàng. Ngươi đưa ba đồng tiền định sỉ nhục ai đây?”

Tô Diệu Y bật cười, thu lại tiền vào tay áo.

“Với cái tay nghề của ngươi mà cũng làm ra vẻ. Thế một quẻ vô giá, ngươi có tính không?”

Giang Miểu làm ra vẻ nghiêm túc, bắt đầu bấm ngón tay tính toán. Một lúc lâu sau, cô “Ừm” một tiếng.

“Dung Giới… là có kẻ thù không thể chọc vào sao?”

Tim Tô Diệu Y chợt thắt lại. Nàng ngồi thẳng dậy, cố nhìn vào tay Giang Miểu để tìm chút manh mối.

“Hắn đi chuyến này, là để trả thù?”

Giang Miểu nhíu mày, suy nghĩ giây lát rồi trước gật đầu, sau lại lắc đầu.

Tô Diệu Y nhìn cô mà mí mắt giật giật.

“Ngươi rốt cuộc nói được chưa?”

Giang Miểu khoanh tay, chậm rãi lên tiếng:

“Tô Diệu Y, ngươi đã từng thấy một bầy sói con bị thợ săn tàn sát chưa? Chúng lần theo dấu vết kẻ thù, rình rập từng bước. Nhưng không phải để lao lên chịu chết, mà là để ghi nhớ khuôn mặt kẻ thù, nhớ từng điểm yếu của hắn…”

Tô Diệu Y sững người, không nhịn được truy hỏi: “Rồi sau đó thì sao?”

“Sau đó?” Giang Miểu cười nhạt. “Đương nhiên là lui về hang ổ, dưỡng thương, chờ thời…”

****

Liễu mạch hoa nở, trà phường quán rượu, khắp phố phường tràn ngập sắc vàng chói mắt, hương lụa thoảng bay.

Bên trà quán ở ngã tư, một thanh niên áo trắng ngồi bên bàn, bên cạnh là một gã sai vặt. Hắn rót trà, nhấp một ngụm, tựa như chỉ đang thưởng trà, nhưng cũng như đang đợi ai đó.

Không lâu sau, đầu phố vang lên mấy tiếng minh la báo hiệu.

Dòng người nhộn nhịp trên đường lập tức tản ra hai bên, chen chúc lùi về hai dãy cửa hàng ven đường. Chỉ trong khoảnh khắc, các cửa tiệm đã chật kín người.

Thấy đám đông không ai dám chen vào, kẻ nào tránh không kịp cũng chỉ có thể cúi đầu quỳ lạy bên đường.

Bên cạnh quán trà, một thanh niên lặng lẽ buông chén trà, ánh mắt hờ hững quét qua những bá tánh đang phủ phục, rồi dừng lại ở đoàn người rầm rộ tiến đến từ đầu phố. Kiệu tám người khiêng, cao giơ hai tấm biển lớn “Yên lặng” và “Tránh đường”, tôi tớ tiền hô hậu ủng, nghi thức xa hoa lộng lẫy.

So với cảnh tượng này, lần trước Dung Giới ra trận quả thực chẳng đáng nhắc đến. Nếu không phải quá lời, e rằng ngay cả Thánh Thượng ngự giá tuần hành cũng chỉ đến thế mà thôi…

Mà người ngồi trong kiệu kia, thân phận vốn không khó đoán.

Đương kim Thánh Thượng vốn trọng tiết kiệm, không cho phép quan viên trong kinh được tùy tiện dùng kiệu. Duy chỉ có một ngoại lệ - kẻ được hoàng đế ban riêng kiệu tám người khiêng…

Chính là Lâu Nhạc.

Nhìn chiếc kiệu dần tiến đến trước mặt bá tánh đang quỳ lạy, mỗi lúc một gần hơn, thanh niên vẫn thản nhiên ngồi ngay ngắn bên bàn trà, không chút nao núng.

Gã sai vặt bên cạnh lộ vẻ bất an, lén nhìn chủ tử một cái, thấy hắn chẳng có phản ứng gì, đành cứng người ngồi yên tại chỗ.

Chớp mắt, kiệu đã đến trước quán trà.

Qua lớp màn tre đan thưa thớt, thanh niên thoáng thấy bóng dáng một người tóc đã hoa râm, dần dà già yếu.

Dù Đinh Mùi Minh đã chết, dù chân tướng còn chưa rõ ràng, nhưng mọi chuyện khởi nguồn… đều do Lâu Nhạc mà ra.

Bên trong kiệu, Lâu Nhạc đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt khó chịu chiếu thẳng vào mình.

Ông ta lập tức mở bừng mắt, đôi con ngươi đục ngầu lóe lên tia sắc lạnh.

Lâu Nhạc nghiêng đầu, qua tấm màn tre đan, đưa mắt nhìn ra ngoài.

Đầu phố chữ thập, nam nữ già trẻ đều cúi đầu lễ bái. Mà sau lưng bọn họ, trên quán trà không còn một bóng người, chỉ còn lại hai chén trà vẫn bốc khói nghi ngút.

****

Tô Diệu Y vốn không muốn dây vào chuyện rắc rối của Dung phủ, nhưng Phù Dương Huyện chúa lâm bệnh, nàng dù gì cũng là nghĩa nữ, nếu không đến thăm hỏi thì thật chẳng ra thể thống gì. Vì vậy, nàng đành mang theo một đống dược liệu và đồ bổ đến cửa.

“Nghĩa mẫu, ngài cứ yên tâm, có tĩnh dưỡng cẩn thận thì bệnh mới mau khỏi.”

Tô Diệu Y chỉ lo quan tâm sức khỏe của Phù Dương Huyện chúa, tuyệt nhiên không nhắc đến Dung Giới.

Huyện chúa nghiêng người dựa vào chiếc gối dệt hoa văn tinh xảo, mái tóc buông xõa, sắc mặt ảm đạm như phủ một tầng mây xám.

Bà khẽ cười khổ:

“Ta cũng muốn yên tâm, nhưng có người không cho ta toại nguyện.”

Tô Diệu Y cụp mắt, không tiếp lời.

Phù Dương huyện chúa nhìn nàng, thần sắc thoáng chút hoảng hốt.

Có những lời, bà biết mình không nên nói với Tô Diệu Y. Nhưng đến hôm nay, ngoài vị nghĩa nữ trước mặt, bà chẳng còn ai để giãi bày nữa rồi…

"Diệu Y..."

Giọng huyện chúa khẽ khàn. "Con nói xem, vì sao luôn có những kẻ không biết tự lượng sức mình, cứ như con kiến càng ham trèo cao, như thiêu thân lao đầu vào lửa?"

Hàng mi Tô Diệu Y khẽ rung, nàng im lặng không đáp.

Phù Dương huyện chúa tựa như đang lẩm bẩm với chính mình, khẽ thở dài: "Vì người đã mất, vì một danh vọng vốn chẳng thể chạm đến, hay chỉ vì cái gọi là sĩ diện, mà sẵn sàng đánh đổi tất cả... Liệu có đáng không? Bọn họ cứ ngỡ đã tìm được mục tiêu đáng để hy sinh, nhưng thực ra, từng bước từng bước chỉ đang tự đẩy mình vào đường cùng..."

Nghe đến đây, lòng Tô Diệu Y bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, khó tả.

Lúc này, dường như người đang nắm chặt cổ tay Dung Giới không phải Phù Dương huyện chúa, mà là Tô Tích Ngọc đang khuyên nhủ nàng.

“Diệu Y, nếu kinh thương làm giàu thực sự là chí hướng của con, ta cũng không ngăn cản. Nhưng con hãy đặt tay lên n.g.ự.c tự hỏi, ban đầu con đến với việc này có thực sự thuần túy không?”

“Diệu Y, hà tất phải vì trả thù người khác mà khiến bản thân sống khổ sở đến vậy?”

“Con biết rõ con đang đi trên một con đường đầy hiểm nguy. Từ xưa đến nay, chưa từng có nữ tử nào có thể làm được điều này…”

Kiến càng đòi lay cây, thiêu thân lao đầu vào lửa sao?

Trong nhà im lặng hồi lâu. Lâu đến mức Phù Dương huyện chúa cũng cho rằng Tô Diệu Y sẽ không nói thêm gì nữa. Bà nhắm mắt, trong lòng cay đắng. Vừa định bảo Tô Diệu Y rời đi, lại bất ngờ nghe thấy một giọng nói rất khẽ, nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy.

“Kiến càng không thể lay cây, thiêu thân chỉ biết lao vào chết. Nhưng nếu những kẻ đó không phải kiến càng hay thiêu thân, mà là đao rìu, là dòng chảy cuồn cuộn thì sao?”

Phù Dương huyện chúa khẽ sững người, nhìn Tô Diệu Y chằm chằm. Đột nhiên, bà nhận ra trên người Diệu Y lại có vài phần bóng dáng của Dung Giới.

Tô Diệu Y biết mình không nên nói quá nhiều, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được:

“Nghĩa mẫu, có lẽ người nên tin rằng, sẽ có một ngày, bọn họ sẽ tự mài giũa mình thành đao rìu, hùng vĩ như dòng sông cuộn chảy. Đến lúc đó, một kẻ hèn chỉ có một nhành củi khô, một đốm lửa nhỏ, thì còn đáng là gì?”

Loading...