Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Giai Thượng Xuân Y - Chương 23: Áp đề

Cập nhật lúc: 2025-05-12 02:31:04
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Các vị bình phán lần lượt đi dọc theo trường án, cầm lên từng khắc bản kinh điển mà các tiệm sách gửi đến, cẩn thận lật giở xem xét.

Vòng thi đấu này chủ yếu đánh giá chất lượng giấy mực, độ chính xác trong hiệu đính và sự tinh xảo của từng trang in. Mỗi bình phán đều có ba thẻ gỗ trong tay, có thể dồn toàn bộ cho một khắc bản xuất sắc hoặc phân chia cho nhiều bản khác nhau.

Trên đài, không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng lật trang giấy. Dưới đài, đám đông bá tánh đến xem náo nhiệt lại có phần hờ hững, chỉ lo thưởng thức trà bánh chờ đợi vòng hai.

Hôm nay có hai đợt tranh tài. Với họ, vòng đầu tiên chẳng có gì đáng xem, cũng không thể tham gia bỏ phiếu. Nhưng vòng hai lại hoàn toàn khác.

Ở vòng tiếp theo, mỗi tiệm sách sẽ cử một thư sinh viết chữ và một thợ khắc bản lên đài, thực hiện toàn bộ quá trình từ chép tay đến khắc in ngay tại chỗ. Đặc biệt, ngoài quyền bỏ phiếu của các bình phán, tất cả khách nhân có mặt tại Ngọc Xuyên Lâu hôm nay đều được phát một thẻ gỗ khi vào cửa, có thể tự mình bình chọn cho tiệm sách mà họ ủng hộ.

Trên hành lang bên sườn đài, Mục Lan, Tô An An và Lăng Trường Phong chống tay lên lan can, gần như nửa người nghiêng hẳn ra ngoài để nhìn rõ biểu cảm của từng vị bình phán.

Chỉ riêng Tô Diệu Y vẫn bình thản dựa vào cột, phe phẩy chiếc quạt tròn thêu hoa bướm, dường như chẳng hề bận tâm đến kết quả.

Mục Lan quay sang nhìn nàng, nhíu mày:

“Tô Diệu Y, Tri Vi Đường của ngươi đang ở ranh giới sinh tử, ngươi còn bày ra cái dáng vẻ nhàn nhã này sao?”

Tô Diệu Y khẽ phe phẩy quạt, hờ hững đáp:

“Có hoảng cũng không phải lúc này. Vòng này ta đã dâng lên quyển văn tập mà cha ta tâm đắc nhất, cũng hao tổn tâm huyết nhiều nhất năm đó. Chất liệu quý giá khỏi phải bàn, mà riêng phần hiệu đính và khắc in cũng mất gấp đôi thời gian bình thường.”

Nàng bĩu môi, lẩm bẩm:

“Cũng tại hồi đó ta còn nhỏ, quản không nổi ông ấy. Nếu không, chắc chắn không để ông phá của như vậy.”

Lời còn chưa dứt, một tiếng hô lớn từ trên đài vọng xuống.

Mọi người đồng loạt quay đầu, chỉ thấy các bình phán đã lần lượt rời khỏi vị trí, trong khi người của Ngọc Xuyên Lâu bắt đầu thống kê số thẻ gỗ đặt trước từng khắc bản. Sau đó, họ lần lượt ghi kết quả lên bảng bố cáo.

Trong số đó, hai khắc bản nổi bật nhất là bản thứ hai và bản thứ tư, gần như ngang tài ngang sức. Còn lại, những bản khác không có quá nhiều chênh lệch.

Ngay sau đó, người của Ngọc Xuyên Lâu dán danh sách lên bảng, rồi cất cao giọng đọc.

“Tri Vi Đường…”

Tô An An không tin nổi, dụi mắt mấy lần rồi thốt lên:

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

"Tri Vi Đường và Tần Trạch Kinh Thư Phô hòa nhau!"

Mục Lan thở phào nhẹ nhõm, liếc xéo Tô Diệu Y rồi hừ một tiếng:

"Tích Ngọc thúc còn chẳng đến mức thua trắng, vậy ngươi thắng nổi sao?"

Tô Diệu Y chỉ nhún vai, không nói gì.

Tờ giấy kết quả vừa bị xé ra, cả Ngọc Xuyên Lâu thoáng chốc im phăng phắc, rồi ngay sau đó, tiếng reo hò bùng nổ. Thậm chí có kẻ hứng chí hét to:

"Tri Vi Đường!"

Lăng Trường Phong ngỡ ngàng nhìn về phía Tô Diệu Y, nghi ngờ hỏi:

"Ngươi thuê người đến cổ vũ đấy à?"

Tô Diệu Y nhướng mày, cười nhạt:

"Cần gì ta phải tốn tiền? Toàn dân cờ b.ạ.c cả."

Nàng ung dung giải thích:

"Sòng bạc lớn nhất Lâm An hôm nay mở kèo cho trận cạnh tranh tài nghệ này, ngươi có biết tỷ lệ cược nếu ta thắng là bao nhiêu không?"

Mục Lan không chút suy nghĩ liền buột miệng đáp:

"Một ăn năm mươi."

Lăng Trường Phong và Tô An An đồng loạt quay sang nhìn cô.

Mục Lan sực nhận ra, ho khan hai tiếng, lắp bắp nói:

"Ta… ta chỉ nghe người ta đồn vậy thôi!"

Tô Diệu Y lập tức vạch trần:

"Đừng có giả vờ. Ngươi ở Lâu Huyện bao nhiêu lần lăn lộn trong sòng bạc, tưởng ta không biết chắc?"

Nàng nhếch môi cười đầy ẩn ý:

"Ngươi đặt cược bên nào?"

Mục Lan cười gượng gạo:

"Đương nhiên là ủng hộ ngươi rồi."

"Hèn gì chạy tới hăng hái cổ vũ cho ta như vậy…"

Tô Diệu Y cười khẩy, rồi hất cằm về phía đám người hò hét ầm ĩ dưới kia:

"Nhìn mấy kẻ hét lớn nhất đi, giống y như ngươi, vì chính bản thân mình đặt cược mà gào thét đến lạc giọng."

Mục Lan bị nói trúng tim đen, xấu hổ phun một ngụm:

"Nói như thể ngươi không cá cược vậy! Nếu không phải chính ngươi mò tới sòng bạc, làm sao biết được họ mở kèo?"

Lăng Trường Phong càng thêm kinh hãi, quay phắt sang Tô Diệu Y:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/giai-thuong-xuan-y-rpsx/chuong-23-ap-de.html.]

"Ngươi cũng đặt cược? Ngươi cược bên nào?"

Tô Diệu Y liếc y một cái, giọng thản nhiên:

"Ta việc gì phải nói cho ngươi biết?"

Đang nói chuyện, đám thợ khắc sách của các tiệm khác đã lần lượt bước lên đài. Tần hành đầu của Tần Trạch Kinh Thư Phô cũng từ hành lang bên cạnh đi qua, liếc mắt nhìn về phía này, ánh mắt thâm trầm.

Tô Diệu Y lập tức đứng thẳng, nghiêm trang hành lễ với Tần hành đầu.

Tần hành đầu cũng mỉm cười gật đầu đáp lại, hoàn toàn không có dáng vẻ đối đầu gay gắt như nước với lửa.

Mục Lan trong lòng đầy nghi hoặc, vừa định kéo Tô Diệu Y lại để hỏi xem nàng đang bày trò gì, thì Tô Diệu Y đã nhanh chóng nhét cây quạt tròn vào tay cô.

"Đi thôi, Lăng Trường Phong."

****

Trên tầng hai Ngọc Xuyên Lâu, hành lang bên sườn đã được sắp xếp sẵn tám chiếc ghế gỗ đàn hương chạm trổ tiên hạc dành cho các bình phán quan. Trên bàn còn bày những chén trà Kính Sơn vừa mới pha nóng hổi.

Dung Giới ngồi ở vị trí trung tâm cùng Cố Huyền Chương. Vừa an vị chưa bao lâu, đã nghe Cố Huyền Chương bật cười nhẹ:

"Tri Vi Đường nho nhỏ, đúng là đáng chú ý."

Nghe vậy, Dung Giới mới ngước mắt nhìn xuống đài.

Lầu một vốn bày biện những chiếc bàn dài đã bị dọn đi, thay vào đó là hàng chục chiếc bàn khắc in của thợ thủ công trong cung.

Giữa đám thợ khắc chữ già dặn, hai người trẻ tuổi nổi bật hẳn lên - một nam tuấn tú, một nữ diễm lệ. Lăng Trường Phong và Tô Diệu Y đứng cạnh nhau, thoạt nhìn chẳng khác nào một đôi bình hoa rực rỡ, đẹp mắt nhưng vô dụng.

"Nếu hôm nay không phải so tài khắc chữ, mà là tuyển chọn mỹ nhân, e rằng cô cô ngươi đã thắng chắc rồi."

Mục Lan nhướng mày, không nhịn được mà buông lời chế giễu với Tô An An.

Trên đài, các tiệm sách đã nhận được nội dung cần khắc trong hôm nay - một bài từ của danh tướng Đại Dận, Trọng Hoàn, mang tên Tiểu Trọng Sơn Lệnh.

Vừa cầm tờ giấy trong tay, Lăng Trường Phong lập tức trợn tròn mắt, vẻ mặt mừng rỡ xen lẫn kinh ngạc, khó tin quay sang nhìn Tô Diệu Y:

"Này… này…"

Tô Diệu Y đã bắt y luyện khắc suốt nhiều ngày qua, chính là bài Tiểu Trọng Sơn Lệnh này!

Lăng Trường Phong ghé sát tai nàng, hạ giọng thì thầm:

"Ngươi… lén nhìn đề trước sao?"

Tô Diệu Y thản nhiên chấm mực, mặt không đổi sắc:

"Ta gọi đây là dùng bản lĩnh để đoán đề."

Lăng Trường Phong nửa tin nửa ngờ:

"Vận khí tốt vậy sao?"

"Ừ, kẻ ngu xuẩn thường nghĩ rằng điều mình không làm được thì người khác cũng không thể làm, rồi gọi đó là vận may."

"…"

"Hôm nay thời gian có hạn, không thể khắc bài văn nào vượt quá trăm chữ, nếu không dù có làm đến tối cũng chẳng xong. Nhưng cũng không thể chọn thơ quá ngắn, chữ quá ít sẽ khó phân định thắng bại. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là bài từ này thích hợp nhất."

"Nhưng vì sao lại là từ của Trọng Hoàn tướng quân?"

Tô Diệu Y vừa chấm mực, vừa liếc nhìn xuống dưới đài, nhếch môi đáp:

"Chỉ bằng đám người này, bất kể có đọc sách hay không, chắc chắn ai cũng từng nghe qua bài từ này. Ngoài ông ấy ra, còn ai trong đương triều có thể viết ra một bài từ khí phách đến vậy?"

Trọng Hoàn, trăm năm trước từng là danh tướng trấn giữ bắc cảnh Đại Dận. Ông cùng đội quân Vân Vũ của mình gần như một người có thể giữ vững thành, vạn quân không thể phá. Nhưng sau đó, trong một trận giao chiến với Bắc Địch, ông bị tướng lĩnh đồng minh phản bội, bại trận rút về thành, bị địch quân vây khốn. Ông cùng mấy vạn quân sĩ khổ chiến suốt một tháng trời, nhưng viện binh không bao giờ đến. Cuối cùng, ông tử chiến vì nước, m.á.u nhuộm bắc cảnh...

Từ đó trở đi, Đại Dận không còn sức chống đỡ trước Bắc Địch nữa.

Mấy năm nay, dân chúng đều hoài niệm Trọng Hoàn, thậm chí tôn sùng ông như bậc thánh nhân. Họ xem ông chẳng khác nào Nhạc Vương Gia – một vị võ thần. Mỗi khi biên giới xảy ra binh biến, người ta lại kéo đến miếu ông, thành kính quỳ lạy, mong chiến sự thuận lợi, quân ta thắng lớn.

Lăng Trường Phong không thể không khâm phục Tô Diệu Y. Nhưng sự khâm phục ấy lại lẫn vào một cảm xúc vi diệu khó tả.

Y từng thích nàng, không chỉ vì nàng hiểu y, mà còn vì ánh mắt nàng khi nhìn mình. Khi đó, y cảm giác mình như một tòa núi cao sừng sững, vĩ đại, nguy nga - thỏa mãn sâu sắc ham muốn chinh phục và lòng tự tôn của y.

Nhưng bây giờ, khi đối diện với con người thật của nàng, y mới nhận ra - không chỉ vẻ dịu dàng ngày trước là giả, ngay cả những lúc nàng tỏ ra hạn hẹp về kiến thức, e dè nhún nhường, cũng là do nàng cố tình diễn để xu nịnh!

Bằng trí tuệ và sự thông minh của Tô Diệu Y, làm sao nàng có thể tôn sùng một kẻ tầm thường như y đến thế được?

Càng nghĩ, Lăng Trường Phong càng hụt hẫng. Y nghiến răng, cảm giác ê ẩm lan ra cả hàm.

Như muốn chứng minh bản thân không hề kém cỏi, y làm ra vẻ am hiểu, chậm rãi lên tiếng:

"Ngươi không cần nói, ta đoán được rồi. Ngươi chọn từ của Trọng Tướng Quân để khắc, mà lại là 'Tiểu Trọng Sơn Lệnh', vì đây là bài có ít từ trùng lặp nhất, nhưng lại nhiều nét bút, khó khắc nhất. Điều này giúp kiểm nghiệm tay nghề của thợ khắc chữ. Ta nói đúng chứ?"

Tô Diệu Y liếc y một cái, khóe môi bỗng cong lên.

Lăng Trường Phong thấy thế thì mừng rỡ, còn chưa kịp đắc ý thì nàng đã nhẹ nhàng lắc đầu:

"Ta chọn 'Tiểu Trọng Sơn Lệnh' đơn giản vì ta thích."

Nàng cười rạng rỡ, "Nhưng mà... bộ dạng ngươi giả vờ thông minh, lại đáng yêu đến lạ."

Lăng Trường Phong: "……"

Y giận đến mức đập mạnh con d.a.o khắc lên bàn, mặt đen sì như đáy nồi.

Trên lầu hai, Dung Giới thu hết màn đối đáp giữa hai người vào mắt. Ngay cả khi Cố Huyền Chương gọi, hắn cũng chẳng buồn để ý.

Loading...