Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Giai Thượng Xuân Y - Chương 18: Mượn tiền

Cập nhật lúc: 2025-05-12 02:30:53
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thanh niên bị đè trên mặt đất, y phục mang phong cách giang hồ, trong lòng vẫn ôm chặt một thanh trường kiếm quý báu. Khi y ngẩng đầu nhìn về phía Tô Diệu Y, vài sợi tóc rơi xuống trán, làm tăng thêm vẻ chật vật và tiều tụy.

“Diệu Y cô nương!”

Nhìn rõ khuôn mặt nàng, đôi mắt tối sầm của y bỗng chốc bừng sáng. Thế nhưng niềm vui chưa kịp lan tỏa, y lại chợt nhớ ra hoàn cảnh của bản thân, ánh mắt lập tức u ám trở lại.

“Lăng công tử…”

Tô Diệu Y ngây người nhìn nam nhân trước mặt - Lăng Trường Phong, người từng sống trong vinh hoa phú quý, giờ lại khốn khổ đến mức này.

“Sao ngươi lại ra nông nỗi này?”

Lăng Trường Phong vùng vẫy thoát khỏi đám gia nhân của Ngọc Xuyên Lâu, phủi bụi đất trên người, vẻ mặt lúng túng:

“Nói… nói ra thì dài lắm.”

“Dài gì mà dài?”

Một gia nhân của Ngọc Xuyên Lâu bật cười châm chọc:

“Lăng Trường Phong, ngươi không có tiền thì đừng bày đặt làm công tử hào hoa nữa! Nghe nói sau khi cha mẹ ngươi qua đời, gia sản nhà họ Lăng cũng bị ngươi phá sạch. Ngươi bây giờ đâu còn là Lăng đại công tử bạc triệu? Mấy huynh đệ của ngươi nói rồi, nợ nần đều tính trên đầu ngươi đó!”

Lăng Trường Phong trợn mắt, không tin nổi:

“Ngươi nói bậy! Ta và bọn họ đã bàn bạc kỹ rồi, hiện tại ta khó khăn, không thể như trước mời rượu liên tục, nên tiền ăn chơi hôm nay là cả nhóm cùng gánh vác…”

“Vậy họ đâu?”

Gia nhân cười nhạo.

“Ta vừa tận mắt thấy bọn họ ném ngươi xuống đây rồi chạy mất dép! Một đám du thủ du thực, bấy lâu nay bám theo ngươi để ăn uống, ra vẻ oai phong, ngươi lại xem họ là huynh đệ thật lòng sao?”

“…”

Đến đây, Tô Diệu Y đã hiểu ra tất cả.

Nàng cứ ngỡ rằng sau khi gia đình gặp biến cố, Lăng Trường Phong sẽ có chút trưởng thành. Không ngờ y vẫn còn mơ mộng về một cuộc đời tiêu d.a.o giang hồ, mặc sức vui chơi. E rằng lần này y bị đám bạn nhậu lôi đến Lâm An, tiêu pha hoang phí, để rồi khi hết tiền, toàn bộ hóa đơn đều bị đổ lên đầu…

Bên kia, gia nhân của Ngọc Xuyên Lâu lại cười khẩy:

“Tóm lại bây giờ chỉ có mình ngươi, hoặc là trả tiền, hoặc là đi quan phủ… À, ta thấy thanh kiếm trong lòng ngươi cũng không tệ, có thể đem đi cầm, đổi lấy ít tiền!”

Lăng Trường Phong bỗng nhiên trợn tròn mắt, phản ứng dữ dội, đẩy mạnh kẻ kia ra:

“Cút! Đừng chạm vào thanh kiếm của ta!”

Gia nhân bị đẩy ra, thoáng sững sờ rồi lập tức tức giận quát:

"Vậy thì đi quan phủ!"

Đám đông xung quanh nhanh chóng vây lại, khiến Ngọc Xuyên Lâu lần nữa náo loạn.

Tô Diệu Y mím môi, lặng lẽ lùi sau, đồng thời kéo nhẹ tay áo Tô An An, khẽ giọng đến mức gần như không nghe thấy:

"…Đi."

Nhưng vẫn chậm một bước.

"Diệu Y cô nương!"

Lăng Trường Phong ôm chặt thanh kiếm bên hông, lao ra từ đám đông, lảo đảo nhào đến trước mặt Tô Diệu Y. Giờ phút này, y đã chẳng còn để tâm gì đến thể diện của công tử nhà họ Lăng nữa, mở miệng là cầu xin ngay:

"Diệu Y cô nương, ngươi có thể… có thể cho ta mượn chút ngân lượng trước được không? Giúp ta trả nợ Ngọc Xuyên Lâu lần này?"

Xung quanh vốn đang ồn ào bỗng chốc im bặt.

Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Tô Diệu Y.

"……"

Tô Diệu Y âm thầm nghiến răng.

Xem ra nàng và Ngọc Xuyên Lâu đúng là xung khắc. Lần đầu tiên đến thì bị xem như kẻ ăn quỵt, lần thứ hai lại gặp phải kẻ ăn quỵt. Tình cảnh hiện tại của nàng và Lăng Trường Phong, chẳng phải giống hệt hôm đó khi Dung Giới nhìn nàng sao?

Thấy nàng chậm chạp không trả lời, Lăng Trường Phong có chút khó xử.

Y sinh ra đã là quý công tử, từ nhỏ chưa từng lâm vào cảnh túng thiếu đến mức phải mở miệng vay tiền. Càng không ngờ lần đầu tiên trong đời phải mượn tiền lại là trước mặt cô nương mình ái mộ. Nhưng nghèo túng chí cũng phải cúi đầu, y lại đang ở Lâm An xa lạ, trừ nàng ra, chẳng còn ai để trông cậy…

"Diệu Y cô nương, đợi ngày sau ta khấm khá, nhất định sẽ trả lại gấp đôi…"

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

"Lăng công tử định trả thế nào?"

Tô Diệu Y cuối cùng cũng lên tiếng, cắt ngang lời y.

Lăng Trường Phong sững lại.

Dưới ánh đèn lấp lánh, gương mặt thiếu nữ tinh tế rạng rỡ, khóe môi khẽ cong, nhưng ánh mắt lại sắc bén lạ thường.

"Lăng công tử gia nghiệp còn không giữ nổi, bây giờ đến một đồng cũng không có, vậy làm sao có thể Đông Sơn tái khởi? Công tử muốn ta tin thế nào, rằng số ngân lượng này có ngày sẽ hoàn lại?"

Giọng nàng mềm mại, ôn hòa, nhưng rơi vào tai Lăng Trường Phong lại như cơn gió lạnh cắt qua mùa đông, một nhát xuyên thẳng vào trái tim non trẻ.

Y kinh ngạc nhìn nàng, bỗng chốc cảm thấy cô gái trước mắt thật xa lạ, xa lạ đến mức dường như y chưa từng hiểu về nàng.

"Nhưng… nhưng chúng ta…"

Lăng Trường Phong khó khăn mở lời:

"Ít nhất cũng coi như bằng hữu, đúng không?"

"Hôm nay cùng Lăng công tử uống rượu cười nói cũng là bằng hữu, vậy bọn họ đâu? Huống hồ, ngay cả huynh đệ ruột thịt cũng phải rạch ròi sòng phẳng…"

Tô Diệu Y cắn nhẹ môi, vẻ mặt đầy khó xử:

"Nếu công tử thực sự muốn mượn, ta có một cách."

Lăng Trường Phong sắc mặt khó coi, nhưng vẫn ôm chút hy vọng cuối cùng:

"…… Cách gì?"

Tô Diệu Y khẽ mỉm cười, những ngón tay thon dài khẽ nâng lên, chỉ vào thanh kiếm y đang ôm chặt trong lòng.

"Để lại Hắc Thanh kiếm này cho ta."

Ánh mắt Lăng Trường Phong lập tức co rút.

"Gió mạnh xô tùng bách, thanh kiếm c.h.é.m vạn trùng."

"Lăng công tử, thanh kiếm này đặt tên là Hắc Thanh, người thấy thế nào?"

Tô Diệu Y vẫn nhớ như in ngày y đặt tên cho thanh kiếm ấy, lúm đồng tiền thấp thoáng nơi khóe môi. Vậy mà giờ đây, lúm đồng tiền vẫn còn, nhưng chính nàng lại buộc y mang thanh kiếm quý nhất đi gán nợ...

Gió đêm chợt lặng, trong thoáng chốc, Lăng Trường Phong nghe rõ mồn một âm thanh tan nát cõi lòng của chính mình.

Một lúc lâu sau, mới tuyệt vọng lẩm bẩm:

"Ngươi có gì khác với đám người Ngọc Xuyên Lâu?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/giai-thuong-xuan-y-rpsx/chuong-18-muon-tien.html.]

Tô Diệu Y chỉ lặng lẽ nhìn y, thần sắc không chút d.a.o động.

Đám gia đinh của Ngọc Xuyên Lâu sốt ruột quát lớn:

"Lăng đại công tử, nếu không muốn thế chấp kiếm, thì ôm nó mà đến quan phủ đi!"

Lăng Trường Phong cắn chặt răng, ánh mắt rực lửa:

"Đi thì đi!"

Y hất tay đám gia đinh, dứt khoát sải bước theo họ về phía nha môn. Bộ dáng hùng dũng ấy, trông chẳng giống kẻ đi chịu hình phạt, mà cứ như thể đang vác đơn kiện lên ngự tiền vậy.

"……"

Mọi người tản dần, chỉ còn lại một mình Tô Diệu Y đứng dưới ánh đèn, thần sắc khó lường.

Tô An An ngập ngừng:

"Cô cô, chúng ta thực sự mặc kệ Lăng Trường Phong sao?"

Tô Diệu Y khẽ cắn môi, trầm mặc giây lát, rồi cứng rắn nói:

"Mặc kệ hắn! Hắn đáng phải chịu chút khổ sở!"

Lời vừa dứt, nàng chợt nhận ra phía sau bỗng im ắng lạ thường.

Tô An An cũng hướng mắt nhìn ra sau, vẻ mặt như vừa nuốt phải bánh bao chưng để qua đêm.

Tô Diệu Y quay đầu lại, liền thấy Cố Huyền Chương và Cố Ngọc Ánh cùng một đoàn người đang đứng ngay trong cánh cửa của Ngọc Xuyên Lâu.

Mà bên cạnh Cố Huyền Chương, một bóng dáng quen thuộc khoác trường bào tuyết sắc dệt kim, tóc búi ngọc quan - lại chính là Dung Giới!

Trong lòng Tô Diệu Y chợt trùng xuống.

Nhìn dáng vẻ của bọn họ, e rằng đã đứng đó một lúc lâu, chí ít là chứng kiến toàn bộ cảnh nàng cự tuyệt Lăng Trường Phong...

Nhưng Cố Huyền Chương dường như chẳng mấy để tâm, vẫn cười cười nói nói, rồi vòng qua nàng mà rời đi. Cố Ngọc Ánh theo sát phụ thân, nhưng khi đi ngang qua, lại không nhịn được mà ngoái nhìn nàng thêm một cái.

Lúc này, Tô Diệu Y mới chợt nhận ra bản thân đứng chắn ngay lối đi, liền vội vã cúi mắt, lùi về một bên.

Tiếng bước chân dần xa, cho đến khi góc áo tuyết sắc cuối cùng cũng khuất khỏi tầm nhìn.

"……"

Tô Diệu Y thoáng khựng lại, rồi ngẩng đầu.

Gió đêm lành lạnh, ánh đèn lưu chuyển.

Dung Giới đứng ngay trước mặt nàng, ánh mắt trầm lắng, khi thì rực lên tia sáng ranh mãnh, khi lại lặng như nửa đêm tĩnh mịch.

Hắn có lẽ đã uống chút rượu, trên người phảng phất mùi men thoang thoảng, thần thái cũng không còn lạnh nhạt như thường ngày, mà phảng phất vài phần tản mạn, thậm chí có chút hiền hòa.

"…… Nghĩa huynh có gì chỉ giáo?"

Tô Diệu Y cong môi cười, nhưng trong mắt chẳng có lấy nửa phần vui vẻ.

Dung Giới mím môi, im lặng không nói, chỉ chăm chú nhìn Tô Diệu Y. Đôi mắt hắn sâu như hồ nước lặng, còn nàng, mỹ lệ nhưng vô tình, kiêu ngạo mà hờ hững. Chợt, hắn bật cười khẽ.

Tô Diệu Y bị ánh mắt ấy nhìn đến lạnh sống lưng.

Nàng theo bản năng lùi lại một bước, nhưng gót chân lại sẩy xuống mép bậc thang.

Tô An An hoảng hốt, vội đưa tay đỡ, nhưng Dung Giới đã nhanh hơn một bước.

Hắn vươn tay, cách lớp tay áo mà giữ chặt lấy cánh tay nàng, kéo nàng trở lại. Khoảnh khắc hai người gần sát nhau, trên lầu chợt vang lên một tiếng nhạc nhẹ, như hữu ý mà trêu ngươi.

Dung Giới nghiêng người, giọng nói khe khẽ bên tai nàng:

“Tô Diệu Y, thứ gì không còn giá trị thì ngươi cũng vứt bỏ như giày rách, phải không?”

Chưa kịp để nàng đáp, hắn đã buông tay, phất áo xoay người rời đi.

Tô Diệu Y đứng sững, dường như hơi men trên người hắn cũng phả sang nàng, khiến nàng nhất thời choáng váng. Một lúc lâu sau mới hoàn hồn, chớp chớp mắt, lẩm bẩm:

“… Điên thật rồi.”

Tô An An níu tay nàng, tò mò hỏi:

“Cô cô, giờ chúng ta đi đâu? Về tiệm sách chứ?”

Tô Diệu Y thu lại ánh mắt, trầm ngâm đáp:

“Chờ một chút.”

****

Bên kia, đám tôi tớ của Ngọc Xuyên Lâu lôi Lăng Trường Phong đến phủ nha Lâm An.

Chỉ đến khi thấy bóng quan sai trong nha môn, bước chân y bỗng khựng lại. Vẻ bất cần nãy giờ lập tức tiêu tan.

“Sao hả, giờ mới sợ à?”

Một tên tôi tớ cười lạnh, đưa tay đẩy t đi tiếp.

Lăng Trường Phong nghiến răng, bất ngờ túm lấy cổ tay kẻ kia, bóp mạnh.

Tên tôi tớ hét lên đau đớn. Những kẻ khác thấy thế lập tức nổi giận, đồng loạt giơ tay định lao vào.

“Khoan đã!”

Một giọng nam thở hổn hển vang lên.

Mọi người sững lại, quay đầu nhìn.

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên hối hả chạy tới, thở không ra hơi, hai tay chống gối. Vừa thở dốc, ông ta vừa ném một túi bạc cho đám tôi tớ, nói dứt khoát:

“Tiền của Lăng công tử, ta thay hắn trả.”

Đám gia nhân Ngọc Xuyên Lâu ngơ ngác nhìn nhau.

Lăng Trường Phong cũng ngây người, kinh ngạc hỏi:

“Ngươi là ai?”

“Cha mẹ ngươi từng cứu mạng ta, nên hôm nay ta trả một ân tình.”

Người nọ nhíu mày, nghiêm khắc nhìn y:

“Nhưng chỉ lần này thôi. Lăng công tử, đáng lẽ ta không nên vô lễ với con trai ân nhân. Nhưng bộ dạng ngươi bây giờ, nếu cha mẹ ngươi có linh thiêng chứng kiến, e rằng cũng chẳng thể yên lòng mà nhắm mắt! Vậy nên có vài lời, ta không thể không nói.”

“… Ngài cứ nói.”

“Ngươi luôn miệng nói muốn bôn ba giang hồ, nhưng ngay cả việc tự bảo vệ mình cũng không làm được. Đừng nói giang hồ, đến cả sinh tồn giữa phố phường cũng khó! Lăng công tử, ngay cả cách làm một kẻ phàm tục bình thường ngươi còn chưa hiểu, vậy mà còn vọng tưởng làm đại hiệp?”

Người kia nói xong liền quay người bỏ đi, không thèm ngoảnh lại. Người của Ngọc Xuyên Lâu sau khi nhận bạc cũng hậm hực rời đi.

Lăng Trường Phong đứng lặng trước cửa nha môn tối đen như mực, một tay ôm chặt thanh kiếm hắc sắc, ánh mắt trống rỗng, thần sắc bần thần, như thể vừa đánh mất điều gì đó quan trọng nhất trong đời.

Loading...