Giai Thượng Xuân Y - Chương 17: Chiêu mộ
Cập nhật lúc: 2025-05-12 02:30:51
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lúc Tô Diệu Y còn đang ngây người, Cố Huyền Chương đã được tri phủ cùng các đại nho nghênh đón vào Phủ Học. Cố Ngọc Ánh và Dung Giới cũng chỉ trao đổi vài câu ngắn gọn rồi sóng vai bước vào.
Hai người đi cạnh nhau, dáng vẻ vô cùng xứng đôi. Ngay cả Tô An An đứng một bên cũng không nhịn được nhỏ giọng thốt lên:
“Oa…”
Nhưng vừa dứt lời, cô liền hối hận, vội vàng đưa tay che miệng.
“Ngươi có ý gì?”
Tô Diệu Y tròn mắt nhìn, cứ như thể mặt trời mọc từ hướng tây. Cái đầu óc đơn giản của Tô An An từ khi nào lại hiểu đạo lý đối nhân xử thế như vậy?
Tô An An lúng túng bỏ tay xuống, hạ giọng thì thầm:
“Không thể đứng trước một cái bánh mà khen cái bánh khác ngon hơn. Cô cô, cái này ta còn hiểu.”
“…”
Tô Diệu Y bỗng dưng mất hứng xem náo nhiệt, phủi tay quay người đi về phía cửa hàng.
“Không xem nữa, bắt đầu làm việc thôi.”
Mặc dù Tri Vi Đường đã khai trương, nhưng vẫn còn vài công đoạn chưa hoàn thiện. Tô Diệu Y không muốn chỉ bán những sách cũ từng in khắc ở Lâu huyện, nên đã viết một tờ chiêu mộ thợ khắc và thợ in, dán ngay bên ngoài tiệm.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Cả ngày bận rộn, nhân lúc Cố Huyền Chương đến khiến nơi này náo nhiệt hơn, nàng cũng tìm được vài người có tay nghề khắc in. Thợ in thì dễ chọn, nhưng thợ khắc lại khiến nàng không mấy hài lòng.
Đến buổi chiều, tiểu nhị của khách điếm – người từng nhận thưởng từ Tô Diệu Y – bỗng tìm đến Tri Vi Đường. Nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng y, nàng không khỏi giật mình.
Mặt mũi bầm dập, đi đường cũng khập khiễng.
“Ngươi… sao lại thành ra thế này?”
Tiểu nhị gãi đầu ngượng ngùng, định cười, nhưng vừa nhếch môi đã động đến vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.
“Không có gì đâu, vết thương nhỏ thôi. Tô nương tử, lần trước ngươi hỏi ta có muốn đổi chủ hay không, ta suy nghĩ rồi. Nếu đến làm cho ngươi, có thể cho ta bao nhiêu tiền tiêu vặt?”
Ban đầu, Tô Diệu Y chỉ định nhờ y chạy việc vặt, thu thập tin tức. Nhưng nhìn thấy bộ dạng thê thảm này, nàng không khỏi do dự.
Tiểu nhị như hiểu được sự băn khoăn của nàng, vội vàng giải thích:
“Ta không phải loại hay đánh nhau gây sự đâu… Chỗ thương tích này là do cha mẹ ta đánh.”
Tô Diệu Y hơi sững người.
“Tại sao cha mẹ ngươi lại nỡ ra tay nặng như vậy?”
“Họ chê ta làm công ở khách điếm kiếm quá ít… Tô nương tử, ngươi không biết đâu, ta còn hai đệ đệ nhỏ, đều chưa thể tự kiếm sống, chỉ có mình ta có thể giúp đỡ gia đình…”
Tô Diệu Y trầm ngâm quan sát.
Lần trước gặp ở khách điếm, nàng chỉ thấy y hoạt bát, lanh lợi, làm việc nhanh nhẹn. Nhưng hôm nay nghe y nói vậy, nàng mới để ý đến thân hình gầy gò, sắc mặt vàng vọt như thiếu dinh dưỡng – hoàn toàn là dáng vẻ của một đứa trẻ lớn lên trong nghèo khó.
“Nếu Tô nương tử thấy khó xử, vậy thì…”
“Ngươi tên gì?”
Tô Diệu Y đột nhiên ngắt lời.
“Ta… ta tên Trịnh Ngũ Nhi.”
Nàng gật đầu, vừa tính toán trên bàn vừa chậm rãi nói:
“Bạc tháng ba lượng. Ngươi không cần túc trực ở tiệm sách, muốn đi đâu cũng được. Nhưng đến giờ Thân mỗi ngày phải quay về, kể lại tất cả chuyện nghe được trong thành Lâm An – chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải báo. Ít nhất mỗi ngày năm tin có giá trị, nếu nhiều hơn, ta sẽ thưởng thêm.”
Nói đến đây, nàng ngẩng đầu nhìn Trịnh Ngũ Nhi:
“Ngươi có muốn bổ sung gì không?”
Trịnh Ngũ Nhi ban đầu trợn mắt há hốc mồm, mất một lúc mới hoàn hồn, như thể vừa được ban đại ân:
"Không, không có! Đa tạ Tô nương tử… Không đúng, là Tô lão bản!"
Đợi Trịnh Ngũ Nhi rời đi, Tô Tích Ngọc mới bước tới, hỏi:
"Con thực sự định thuê một đứa trẻ nhỏ như vậy để thu thập tin tức sao?"
"Cũng không thể trông cậy hoàn toàn vào cậu ta."
Tô Diệu Y thu bàn tính lại, thản nhiên nói:
"Cậu nhóc này có nhiều mánh khóe, nhưng thân phận có hạn, tầm nhìn cũng có giới hạn. Những chuyện đại sự triều chính như Thánh Thượng chấn hưng giáo dục, dù có thế nào nó cũng không thể tiếp cận được."
"Vậy sao không làm như ở Lâu huyện, lấy tàng bản* ra cho mượn đọc, thu hút đám học sinh đến tiệm sách?”
*Tàng bản: bản nháp.
Nhớ tới đám thư sinh trước đây từng đổi trắng thay đen thái độ với mình, Tô Diệu Y nhíu mày, tỏ vẻ không mấy hào hứng:
"Thôi đi, nam nhân chẳng đáng tin chút nào."
Tô Tích Ngọc sững lại:
"…Chẳng lẽ con còn muốn tìm nữ tử?"
Tô Diệu Y lập tức nheo mắt, ánh nhìn sắc bén quét qua:
"Cha, ý cha là gì? Trên đời này chẳng lẽ có việc gì chỉ nam nhân mới làm được sao?"
Tô Tích Ngọc nhạy bén cảm nhận được nguy hiểm, lông tơ dựng đứng, lập tức ngậm miệng, xoay người rời đi.
Tô Diệu Y hừ lạnh một tiếng.
Ai nói thám thính triều chính chỉ có thể dựa vào nam nhân? Nàng sớm đã có người hợp tác trong lòng, chỉ là đối phương có chịu để mắt đến một tiệm sách nhỏ như Tri Vi Đường hay không thì chưa biết được...
****
Trời vừa chạng vạng, đèn lồng dọc phố sáng rực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/giai-thuong-xuan-y-rpsx/chuong-17-chieu-mo.html.]
Tòa lầu ba tầng nguy nga của Ngọc Xuyên Lâu tỏa sáng lấp lánh trên con phố chính, phồn hoa rực rỡ. Trước cửa treo đầy lụa đỏ, cổng vào nhộn nhịp khách khứa, tiếng đàn ca rộn ràng.
Tại góc khuất gần hành lang của đại đường lầu một, Tô Diệu Y ngồi bên một bàn nhỏ cùng Tô An An.
Tô An An vô tư nhâm nhi điểm tâm, trong khi Tô Diệu Y gọi một gia nhân lại, ung dung nói:
"Ta muốn gọi một bàn Kim Tê Ngọc Quái, bảo Võ nương tử đích thân biểu diễn đao tấu."
Gia nhân ngẩn ra, hiếm khi thấy có khách ngồi ở đại đường mà lại dám gọi món này. Gã không kìm được mà liếc nhìn Tô Diệu Y mấy lần, bỗng nhận ra điều gì đó, giật mình hỏi:
"Ngươi… chẳng phải là lần trước cái vị ăn quỵ… À không, là bạn tốt của Phó phu nhân sao?"
Nhắc đến lần mất mặt trước Ngọc Xuyên Lâu lần trước, Tô Diệu Y âm thầm nghiến răng, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ thản nhiên. Nàng nhẹ nhàng vuốt mái tóc mai, cố tình để lộ vòng ngọc trên cổ tay, khẽ cười:
"Phó phu nhân nào? Tiểu ca, e là ngươi nhận nhầm người rồi."
Gia nhân ở Ngọc Xuyên Lâu đều là hạng tinh tường, vừa thấy vòng ngọc trên tay nàng đã nhận ra không phải vật tầm thường. Gã lập tức trở nên cung kính, lên lầu bẩm báo với Võ nương tử, còn đặc biệt sắp xếp một gian phòng riêng nhỏ ở lầu hai, mời hai người dời lên đó.
Võ nương tử vốn định tiếp khách quý trên lầu ba, nhưng vừa nghe bẩm báo liền bớt chút thời gian ghé qua.
"Ta đang thắc mắc ai lại ngồi ở đại đường gọi Kim Tê Ngọc Quái… Không ngờ lại là Tô nương tử!"
Cửa vừa mở ra, Võ nương tử thấy Tô Diệu Y, sắc mặt liền trở nên khinh miệt, giọng điệu châm chọc:
"Xem ra thuộc hạ của ta vẫn còn mắt kém, mới có thể nhầm lẫn cá mắt ra trân châu."
Tô Diệu Y còn chưa kịp lên tiếng, Tô An An - vốn đang nhồm nhoàm ăn - bỗng quăng ngay miếng bánh trên tay, nhăn mặt la lớn:
“Ngươi nói ai là mắt cá hả?”
Tô Diệu Y lập tức giơ tay kéo Tô An An trở lại, giữ nguyên sắc mặt bình thản, chỉ mỉm cười với Võ nương tử:
“Võ nương tử, hôm nay ta đến đây là muốn bàn với ngươi một vụ làm ăn. Không biết ngươi có nể mặt hay không?”
Võ nương tử sững sờ, rồi ngay sau đó phá lên cười như vừa nghe được chuyện nực cười nhất thiên hạ.
“Ngươi muốn làm ăn với ta á?”
Tô Diệu Y vốn đã đoán trước nàng ta sẽ phản ứng như vậy.
Người khác có thể nể mặt thân phận nghĩa nữ nhà họ Dung mà chừa cho nàng chút thể diện. Nhưng riêng Võ nương tử thì khác. Nàng ta từng đến Lâu huyện, hiểu rõ mối quan hệ giữa nàng và Dung Giới, lại càng rõ những ân oán giữa hai người. Trong mắt Võ nương tử, nàng chẳng khác nào một con mắt cá bị lẫn trong chuỗi trân châu…
Nhưng khắp thành Lâm An này, không nơi nào hội tụ nhiều kẻ quyền quý hơn Ngọc Xuyên Lâu, mà Võ nương tử lại chính là đầu bếp đứng đầu nơi đó. Không ai thích hợp hơn nàng ta cả.
Đối với người nắm giữ túi tiền của mình - hoặc sẽ trở thành túi tiền của mình - Tô Diệu Y chưa bao giờ tiếc lời nịnh nọt.
“Võ nương tử, chi bằng nghe thử đề nghị của ta?” Nàng cười, tự tay rót một chén trà nhỏ, đẩy đến trước mặt đối phương. “Tri Vi Đường của ta vừa khai trương ngay đối diện Phủ Học. Về sau không chỉ bán sách khắc in, mà còn phát hành tiểu báo - tức là thu thập tin tức phố phường, chuyện triều chính, viết lại ngắn gọn trên một tờ giấy, rồi đem đi bán khắp nơi…”
Nàng chậm rãi ngồi thẳng dậy, ánh mắt sáng lên khi nhắc đến kế hoạch.
“Ngọc Xuyên Lâu khách khứa ra vào tấp nập, chính là nơi nắm giữ nhiều tin tức nhất trong thành Lâm An. Ta cho rằng, trong thời buổi này, tin tức còn đáng giá hơn cả vàng. Một ngọn núi vàng chình ình ngay trước mắt mà bỏ qua thì thật lãng phí. Chi bằng chúng ta hợp tác - Ngọc Xuyên Lâu cung cấp tin, Tri Vi Đường biên soạn và phát hành. Doanh thu chia đôi, Võ nương tử thấy thế nào?”
Võ nương tử nhìn chằm chằm Tô Diệu Y, gần như không cần suy nghĩ mà bật cười lạnh một tiếng.
Nhìn thái độ đó, Tô Diệu Y biết cuộc thương lượng này hoàn toàn vô vọng. Nàng đành bất đắc dĩ quay sang Tô An An:
“Đi thôi.”
Nhưng Võ nương tử lại chặn đường, giọng lạnh lùng:
“Tô Diệu Y, làm người cần phải biết thân biết phận. Ngọc Xuyên Lâu hiện giờ là tửu lâu rực rỡ nhất thành Lâm An, còn Tri Vi Đường của ngươi, chẳng qua chỉ là một tiệm sách nhỏ vừa khai trương. Ta - dựa vào tay nghề của mình - từng vào cung nấu ăn cho Thánh Thượng, còn ngươi, chỉ là con gái một thương nhân từ vùng hẻo lánh mà đến. Giữa ta và ngươi, giữa Ngọc Xuyên Lâu và Tri Vi Đường, căn bản chẳng có điểm chung nào để so sánh. Nếu vậy, ngươi nói chuyện hợp tác chẳng khác nào chuyện hoang đường. Ngươi hiểu chứ?”
“……”
Tô Diệu Y lặng nhìn Võ nương tử, từ ánh mắt nàng ta, nàng thấy rõ sự khinh thường lẫn địch ý.
Tô An An tức đến mức suýt nữa nôn sạch đồ ăn vừa nuốt xuống, nghiến răng quát:
“Ngươi dựa vào đâu mà khinh thường cô cô ta?”
Võ nương tử chẳng buồn để ý đến cô, chỉ phất tay gọi tên tôi tớ ban nãy, trước mặt Tô Diệu Y và Tô An An, không chút khách khí mà quở mắng:
“Mắt mũi ngươi để đâu mà ai cũng dẫn lên lầu hai? Nhớ kỹ cho ta, quạ đen dù có cắm lông gà cũng chẳng thể hóa phượng hoàng! Có vài kẻ, dù có danh nghĩa là nghĩa nữ của huyện chúa, cùng lắm cũng chỉ xứng ngồi đại sảnh Ngọc Xuyên Lâu mà ăn đồ thừa canh cặn!”
Lời này quá đáng đến mức không còn gì để nói. Làm ăn không thành cũng không cần nhục mạ người khác như vậy.
Nụ cười trên mặt Tô Diệu Y cuối cùng cũng biến mất. Nàng kéo theo Tô An An, lúc này đang tức đến đỏ bừng cả mặt như một con cá nóc phình to, xoay người rời đi. Chỉ là khi ngang qua bên người Võ nương tử, nàng thoáng dừng lại.
“Võ nương tử, có câu ‘người sinh vô thường, phú quý khó lường’. Ngươi hôm nay nói lời này quá chắc chắn, chẳng lẽ không sợ phong thủy thay đổi, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây sao?”
Nói xong, nàng thẳng bước đi xuống lầu.
Hai người vừa ra đến cửa, Tô An An đã giận đến mức nghiến răng ken két:
“Ta thề đời này không bao giờ thèm ăn thứ gì của Ngọc Xuyên Lâu nữa! Cái gì mà cá lát chứ! Phi phi phi!”
Nhìn bộ dạng phẫn nộ của cô, tâm trạng vốn có chút bực bội của Tô Diệu Y cũng dịu đi ít nhiều. Nàng cười nhạt:
“Không tệ, xem ra trong lòng ngươi, ta vẫn có giá trị hơn đồ ăn một chút.”
“Đương nhiên rồi!”
Tô An An trừng mắt, gật đầu chắc nịch.
Hai người vừa nói vừa đi, bỗng nhiên phía sau vang lên một tràng ồn ào:
“Bắt kẻ ăn quỵt kia lại! Đưa đến quan phủ!”
Hai chữ “ăn quỵt” vừa thốt ra, Tô Diệu Y giật mình, suýt nữa tự vấp chân mà ngã, may nhờ có Tô An An nhanh tay đỡ lấy mới không bị lăn xuống bậc thang.
Cùng lúc đó, một bóng người từ phía sau lao vụt qua, nhưng chưa kịp chạy xa đã bị Tô An An thuận chân vươn ra cản lại, ngã nhào xuống đất. Ngay sau đó, mấy gã tôi tớ của Ngọc Xuyên Lâu liền lao đến, nhanh chóng đè chặt người nọ.
“Hoặc là trả tiền, hoặc là theo bọn ta đến quan phủ!”
Giọng điệu này nghe thật quen thuộc…
Tô Diệu Y xoa xoa huyệt thái dương, cúi đầu nhìn kẻ vừa bị bắt. Vốn chỉ là nhìn cho có, nhưng khi gương mặt đó đập vào mắt, nàng lập tức trợn tròn mắt, kinh ngạc thốt lên:
“Sao lại là ngươi?”