Gia Đình Nghèo Xơ Xác, Đừng Sợ, Ta Có Hệ Thống - Chương 118

Cập nhật lúc: 2025-11-17 21:42:14
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Người Đời Sinh Ra Đã Phân Chia Ba Sáu Chín Loại

 

Lục bộ Thượng thư đó là quan chính tam phẩm, con gái nhà ông thể gả thấp cho bọn họ chứ?

 

Hơn nữa, tin nàng sắp Hoàng hậu còn truyền ngoài, chẳng lẽ Lục bộ Thượng thư nhận phong thanh? Dù thì cũng đến mức gả con gái qua đây chứ.

 

“Đứa trẻ ngốc , còn ngẩn đó gì. Đó là con gái nhà Đại nhân Thượng thư, chúng thể chậm trễ . Con mau chải chuốt sạch sẽ, ăn mặc tề chỉnh một chút, đừng để coi thường.”

 

Vương Thúy Hoa vui vẻ nhếch mép, “Ta với phụ con, bảo bọn họ sớm chuẩn .”

 

Nàng ồn ào hấp tấp chạy ngoài, hiển nhiên là mối hôn sự khiến nàng vô cùng hài lòng.

 

Liễu Thanh La đầu , liền thấy Lộ Châu mặt mày ủ rũ như đưa đám, “oa” một tiếng òa lên, “Tình yêu của còn kịp nở hoa tàn lụi , ngươi dễ dàng gì chứ?”

 

“Đừng buồn, chuyện còn gì chắc chắn, nương chỉ thích quá sự thật thôi, thành còn là một chuyện khác mà.” Liễu Thanh La vỗ vỗ vai nàng , lau nước mắt nơi khóe mắt nàng, : “Huống hồ cho dù thành nữa, thì đời bao nhiêu hảo nhi lang, thế nào cũng sẽ một phù hợp với ngươi.”

 

“Nói là , nhưng chính là thích tam ca ngươi mà, cảm thấy cũng thích .” Lộ Châu .

 

“Tại cảm giác ?”

 

“Mỗi tối đều bữa khuya cho , đều ăn sạch sẽ. Nếu thích , hà tất ăn đồ ?”

 

Lộ Châu bình tĩnh một chút, nhưng trong lòng vẫn trống rỗng, cảm giác như ai đó khoét một lỗ trái tim nàng, từng trận co thắt đau đớn, đây lẽ là cảm giác thất tình.

 

Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, “Ta cũng cùng ngươi. Ta mặc hết những bộ y phục hôm đó ngươi mua cho , ăn diện thật lộng lẫy.”

 

Thua thể thua trận, dù thể ở bên , nàng cũng nhớ kỹ một mặt xinh nhất của .

 

Liễu Thanh La thương nàng, “Vậy lát nữa sẽ trang điểm cho ngươi, tay nghề hóa trang của vẫn khá đấy.”

 

“Được!”

 

Hai bọn họ trang điểm mất cả một canh giờ, đến cả bữa tối cũng kịp ăn, liền vội vã đến chính sảnh.

 

Chỉ thấy một nữ t.ử áo hồng, dịu dàng đáng yêu cạnh một phụ nhân, da thịt trắng nõn, miệng đào mày lá liễu, trông thật xinh và ngoan ngoãn.

 

Hạt Dẻ Nhỏ

Cổ tay mảnh mai đeo vòng bạc trơn, chân đôi giày gấm Vân chút cũ, là đồ mới, ăn mặc giản dị, giống tiểu thư của một đại gia tộc.

 

Tam ca ngây ngốc của nàng, đối diện đến ngây dại.

 

Lộ Châu còn bước nhụt chí, sống c.h.ế.t chịu .

 

“Ta nữa, ngươi .”

 

“Đã đến , ngươi sợ gì?” Liễu Thanh La nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng cho nàng . Dù cũng mất hơn một canh giờ trang điểm mặt nàng , vẽ một lớp trang điểm ưng ý.

 

“Ta sợ, chỉ là gì để so sánh, ngươi thể hiểu ?” Lộ Châu nhụt chí , tất cả khí thế đều tan rã trong khoảnh khắc thấy nữ t.ử .

 

Con với con cách, sinh sống trong nhung lụa, mười ngón tay chạm nước xuân, còn nàng vật lộn trong bùn lầy, mỗi ngày vì một miếng ăn mà thậm chí đ.á.n.h với ăn mày, sức lực còn lớn hơn cả nam nhân bình thường, như nàng thể ai thích chứ.

 

“Lớp trang điểm hôm nay vẽ cho ngươi , ngươi tự tin lên một chút.” Liễu Thanh La cổ vũ .

 

Lộ Châu lắc đầu, : “Ngươi xem vòng eo của nữ nhân , nhỏ hơn một nửa, đôi mắt phượng , nam nhân nào mà chẳng mê mẩn?”

 

“Cùng mặc y phục màu phấn hồng, ngươi nàng, , hình to lớn, eo thô, sắp hai cằm . Đôi khi nửa đêm nghĩ , mỗi một miếng cơm ban ngày ăn đều là tội .”

 

“Ta nữa, ngươi cứ .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/gia-dinh-ngheo-xo-xac-dung-so-ta-co-he-thong-cthi/chuong-118.html.]

 

Người quý ở chỗ tự , nàng tự rước lấy nhục.

 

Ban đầu nàng còn thể tự lừa dối , cho rằng trong lòng Liễu Hữu Thành nàng, nhưng khi thấy ánh mắt si mê và dịu dàng của Liễu Hữu Thành khi cô nương , một ánh mắt bao giờ xuất hiện khi nàng.

 

Liễu Thanh La giữ nàng, đành để nàng rời .

 

Chuyện tình cảm thể miễn cưỡng, cả hai bên ý, nàng tác hợp cũng vô ích.

 

Nàng bước , tìm một chỗ ở góc xuống, còn kịp mở lời, Thẩm Đông Linh bước tới với những bước chân nhỏ nhẹ: “Ngươi là Thanh La đúng ? Vừa gặp ngươi thấy vui trong lòng. Ta từ nhỏ mấy bằng hữu, cũng chẳng tỷ nào, hy vọng chúng thể trở thành bằng hữu .”

 

Nụ của nàng luôn vặn, tạo cảm giác công kích cho khác.

 

nàng nhớ rõ cô nương hẳn là đầu tiên đến nhà, thể rõ về trong nhà họ như .

 

“Cái tặng ngươi, khi đến thấy tiệm ven đường bán bánh hoa quế, nghĩ tiểu nữ sinh đều thích ăn, nên mang đến cho ngươi một ít.”

 

Nàng lấy bánh hoa quế gói trong khăn tay, vô tình để lộ chiếc cổ thon thả, trông yếu ớt và dịu dàng.

 

“Đa tạ!”

 

Liễu Thanh La khẽ lời đa tạ.

 

Bánh hoa quế là món thích ăn, nàng mấy thích những thứ ngọt ngào như .

 

Chỉ là mùi hương bánh hoa quế quá nồng, vương mấy canh giờ cũng bay .

 

“Di nương, con Hữu Thành ca ca đưa con ngoài dạo, ạ?”

 

Thẩm Đông Linh đến bên cạnh phụ nhân , khẽ hỏi.

 

Người bên hóa đích mẫu của Thẩm gia, mà là di nương của Thẩm phủ.

 

Đã coi thường họ như , cớ gì gả con gái đây?

 

Vương Thúy Hoa đến cứng cả mặt, cũng bắt chước dáng vẻ của nhà giàu, tay cầm một chiếc khăn tay, khẽ phất phất : “Cứ dạo , ở đây cũng buồn chán. Hai đứa tình nguyện, thì những việc còn là bàn bạc chi tiết hôn sự, cùng nương ngươi sẽ bàn bạc là .”

 

Nhắc đến hai chữ "nương ", sắc mặt phụ nhân đổi, nhưng cũng đính chính.

 

Ở nhà quyền quý, con cái di nương thì gọi là nương .

 

“Thanh La, ngươi cùng chúng ngoài dạo nhé, ?” Thẩm Đông Linh thành thật mời.

 

“Được!”

 

Liễu Thanh La cũng tiếp tục ở đây, liền theo họ cùng ngoài.

 

Đi đến sân , vặn thấy các công nhân đang hì hụi việc, xây xong một bức tường chỉnh.

 

Thẩm Đông Linh nhíu mày hỏi: “Khu vườn xinh thế , vì xây ba bức tường?”

 

“Nhà ba , cùng đại ca, nhị ca phân gia, nên sân chia ba phần, mỗi sống riêng.” Liễu Hữu Thành giới thiệu.

 

Thẩm Đông Linh xong bật thành tiếng, nhưng nhanh chóng nhận thất thố, lập tức thu nụ , đổi giọng : “Vậy thật náo nhiệt, thích nơi đông náo nhiệt, nếu sống cô quạnh thì còn gì thú vị.”

 

là xuất từ tiểu hộ, mới thể nghĩ cách ngu xuẩn như . Nhà quyền quý nào chuyện , truyền ngoài sẽ đến c.h.ế.t mất.

 

 

Loading...