Gia Đình Nghèo Xơ Xác, Đừng Sợ, Ta Có Hệ Thống - Chương 112
Cập nhật lúc: 2025-11-17 21:42:08
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đánh thành tàn phế
Liễu Thanh La vẫn tại chỗ, thổi thổi khói bốc từ khẩu s.ú.n.g lục, ánh mắt mỉm : “Ngươi g.i.ế.c ? Sao động thủ? Là ?”
“Ngươi!”
Độc Cô Vân Yên tức đến lồng n.g.ự.c đau nhói, nhưng cũng dám mạo hiểm tiến lên.
Không đối phương dùng ám khí gì, chỉ đ.á.n.h rơi kiếm tay nàng, còn tay nàng thương. Cơn đau khiến lý trí nàng về, còn hành động hấp tấp nữa.
“Liễu Thanh La ngươi dám như ? Nàng là yêu quý nhất của Vân Khanh, chẳng qua chỉ là đùa giỡn với ngươi một chút, ngươi nàng thương ?”
Hạ T.ử Yên dứt lời, liền thấy vật đen sì nhắm thẳng đầu , sợ đến mức dám thêm.
“Nói tiếp , chẳng ngươi ăn giỏi ?” Liễu Thanh La mỉm , ánh mắt lộ rõ sát ý.
Vút!
Nàng nổ súng, viên đạn nhắm thẳng đầu Hạ T.ử Yên.
Ầm!
Viên đạn một phi tiêu chặn , nhưng xung quanh thấy bóng .
Xem bên cạnh Hạ T.ử Yên ám vệ, luôn bảo vệ an cho nàng .
Hạ T.ử Yên vẫn còn sợ hãi phi tiêu găm chặt cây cột, dám năng bậy bạ nữa. Khi cúi đầu Độc Cô Vân Yên, nàng phát hiện giữa lòng bàn tay Vân Yên là một lỗ thủng, sợ đến run rẩy khắp : “Vân Yên, mau tay của !”
Độc Cô Vân Yên cúi đầu xuống, xuyên qua lỗ thủng lòng bàn tay thấy rõ mũi chân . Trước đó nàng chỉ cảm thấy đau đớn, tưởng chừng chỉ thương nhẹ. Giờ đây kinh hãi sợ hãi, sự kích thích của cảm xúc hỗn loạn, đại não chấn động, nàng trực tiếp ngất xỉu.
“Một bữa cơm ngon lành các cho mất cả khẩu vị, tiểu nhị, tính tiền!”
Liễu Thanh La đặt xuống một nén bạc, cùng Lộ Châu rời .
“Ta nhất định sẽ thuật chuyện cho Độc Cô Vân Khanh, ngươi hại của như thế nào!”
Tiếng gầm gừ phía nàng ngơ, mãi đến khi thấy bên cạnh run rẩy, nàng mới ân cần hỏi: “Nàng chứ? Có lạnh ?”
“Không , chỉ là cảm thấy dáng vẻ của nàng quá ư là oai phong. lời bọn họ , cô nương nàng thương hình như là của Hoàng đế, chuyện mà lớn chuyện thì đây?”
Lộ Châu nhớ đến những lời đồn về bạo quân, chỉ c.h.ế.t quách cho , như chịu tra tấn dã man.
“Không bằng chúng ăn thêm một bữa thật ngon , sợ sẽ ăn nữa, ợ~”
“Nàng no đến ợ mà còn ăn ?” Liễu Thanh La an ủi: “Không , trời sập xuống, sẽ chống đỡ, nàng cần sợ.”
“Đây xã hội văn minh hiện đại, cứ động một chút là tru di cửu tộc, tam tẩu của nàng, cũng trong cửu tộc đó thôi.”
Lộ Châu tuy gan nhỏ, nhưng cũng chuẩn tinh thần chịu c.h.ế.t. Nàng bi ai che mặt, chấp nhận phận an bài.
Liễu Thanh La bất lực thở dài, dẫn nàng dạo phố, định mua cho nàng vài bộ y phục: “Đừng nữa, nàng xem mấy bộ y phục thế nào?”
Lộ Châu lập tức nín , những bộ y phục trong tiệm, hai mắt sáng rực, vui vẻ : “Đều là những kiểu dáng thích a! Công phu và chất lượng thế , nếu đặt ở khu du lịch, e rằng chỉ để chụp ảnh thôi cũng tốn mấy ngàn mới mặc.”
“Ta thích bộ màu hồng , nàng thấy ?”
“Còn bộ màu xanh , bộ màu tím nữa, cảm giác đều hợp với .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/gia-dinh-ngheo-xo-xac-dung-so-ta-co-he-thong-cthi/chuong-112.html.]
Nàng chọn đến hoa cả mắt, chỉ hận thể mặc hết tất cả lên , nhưng cuối cùng chỉ chọn hai bộ: “Cứ hai bộ , bộ màu hồng và bộ màu xanh lam .”
Trên y phục đều bút lông ghi giá, một bộ mấy lượng bạc, bán hề rẻ.
“Chọn thêm vài bộ nữa .”
“Không cần cần, mùa đông sắp đến , những bộ y phục đều quá mỏng, thể giữ ấm, đến lúc đó cũng chỉ thể cất đáy hòm thôi.”
Lộ Châu , chỉ là nàng tốn thêm tiền.
Sau tự kiếm tiền, mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, ai sẽ cảm thấy y phục là thừa thãi.
“Bộ màu xanh cũng hợp với nàng, mang cả bộ màu xanh , tính tiền xem bao nhiêu.”
Ông chủ cửa hàng tươi đến gần: “Ánh mắt của quý cô thật tinh tường, đây đều là những chất liệu mới về trong năm nay, kiểu dáng cũng thời thượng, mặc vài năm cũng thời, quả thực là may đo riêng cho hai quý cô. Tổng cộng mười tám lượng bạc.”
Lời lẽ của mỗi buôn bán đều giống , khắp nơi đều , cứ như thể bàn bạc từ , giây phút y phục khoác lên , họ thể khen đến nở hoa.
Mua y phục mới, Lộ Châu mặc một bộ, bộ cũ : “Nàng cũng mua vài bộ , cảm thấy đều hợp với nàng, vóc dáng nàng còn hơn , mặc càng hơn.”
“Không cần, trong nhà còn nhiều y phục.”
Y phục của nàng đều do Thượng Y Cục trong cung chế tạo, xuân hạ thu đông đều , đầy cả một căn phòng chọn mãi hết. Trên đó hình phượng hoàng, bằng nàng thể chọn vài bộ cho Lộ Châu, chất liệu ở đó đều là nhất.
“Vậy chúng về thôi, cả ngày , cảm giác cổ chân còn là của nữa.”
Lộ Châu vui thì vui thật, nhưng thể lực hạn, vẫn về giường .
Hai trở về phủ, nhưng đường gặp Vương Tài Lương đang đ.á.n.h tan tác. Hắn đợi sẵn con đường các nàng qua: “Hiện giờ ngươi sống như , thể quên ? Chẳng lẽ ngươi quên những lời ngươi từng yêu ?”
“Móc s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t !” Lộ Châu bên cạnh phẫn nộ .
“Ý đấy!”
Liễu Thanh La dứt khoát thưởng cho hai viên đạn, b.ắ.n hai đùi : “Ngươi vốn thể sống thoải mái, nhưng ngươi cố tình gây khó chịu cho , thì ngươi cũng đừng mong thoải mái nữa!”
Vương Tài Lương đau đến toát mồ hôi lạnh, miệng thể thốt lời lẽ dơ bẩn nào nữa.
Người từng yêu , mà tự tay phế đôi chân của , thế gian căn bản chẳng tình yêu!
Hắn đau khổ chìm đắm trong thế giới của riêng , cảm thấy cả thế giới ruồng bỏ, từng tìm hiểu nguyên nhân từ bản , cho rằng lầm đều thuộc về khác.
Mãi đến khi rời , vẫn cố chấp : “Liễu Thanh La, ngươi nhất định sẽ hối hận, dù ngươi cầu xin , cũng sẽ thèm ngươi lấy một …”
Trong hoàng cung, Độc Cô Vân Yên đau đớn xé ruột xé gan, đuổi tất cả thái y : “Mau tìm Hoàng tới đây, các là những y sĩ tầm thường chỉ bổn công chúa đau thêm, sẽ g.i.ế.c các !”
Hạ T.ử Yên thấy nàng đau đớn đến mức , do dự lấy một viên thuốc, : “Viên t.h.u.ố.c uống cũng thể giảm bớt đau đớn cho , nhưng một tác dụng phụ…”
“Mau đưa cho , đau quá mất!”
Hạt Dẻ Nhỏ
Độc Cô Vân Yên chẳng quản tác dụng phụ là gì, vội vàng chộp lấy mà nuốt, chỉ cần thể giảm đau, nàng từ bất cứ giá nào.
Thật sự quá đau, mười ngón tay nối liền tim, cả lòng bàn tay nàng đều b.ắ.n xuyên, e rằng bàn tay sẽ phế bỏ, nàng sẽ trở thành công chúa tàn tật đầu tiên của Bắc quốc.
Dưới tiếng kêu gào đau đớn của nàng, cuối cùng Độc Cô Vân Khanh cũng gọi đến: “Xảy chuyện gì ?”
Hạ T.ử Yên nặn vài giọt nước mắt: “Đều tại , cùng Vân Yên chơi, ngờ gặp Liễu Thanh La, nàng Vân Yên mắt, dùng ám khí đ.á.n.h phế bàn tay của Vân Yên.”