Gia Đình Nghèo Xơ Xác, Đừng Sợ, Ta Có Hệ Thống - Chương 111

Cập nhật lúc: 2025-11-17 21:42:07
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngươi dùng ám khí gì?

 

Hạt Dẻ Nhỏ

“Thanh La, là , là Tài Lương đây.”

 

Từ một góc khuất đột nhiên nhảy một , chắn mặt Liễu Thanh La, vẻ mặt nịnh nọt, chính là Vương Tài Lương kiêu ngạo .

 

Suốt chặng đường chạy nạn , ngoài nhà thì tất cả đều c.h.ế.t sạch, chỉ sống sót nhờ tranh giành thức ăn với dân tị nạn, một đường chạy trốn đến đây.

 

Hằng ngày đều xổm ở góc Túy Tiên Lầu, chờ đổ thức ăn thừa , để kiếm chút gì bỏ bụng.

 

May mắn thì còn thể gặp tiền bố thí chút bạc, dùng để mua rượu uống, mơ mơ màng màng qua hết một ngày.

 

Không ngờ ở đây gặp Liễu Thanh La, từng theo đuôi đây. Nàng chỉ trông hơn , mà y phục cũng lộng lẫy sáng sủa, rõ ràng là phát tài ở đây.

 

Hắn tin chắc, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, đối phương vẫn sẽ tự nguyện theo . Chỉ cần hạ thấp tư thái, cuộc sống của sẽ .

 

Hắn bày một tư thế tự cho là Tuấn tú, ngừng đưa tình với Liễu Thanh La, khiến nàng đến cả khẩu vị ăn uống cũng còn.

 

Lần đầu gặp mặt, còn trông giống , nhưng giờ đây, nồng nặc mùi rượu, y phục rách rưới, đầu bù tóc rối như tổ quạ, còn bẩn thỉu hơn cả đám ăn mày.

 

Hắn tiến gần, Liễu Thanh La liên tục lùi về mấy bước, cái mùi chua thối thật sự khó ngửi.

 

Đối phương còn kịp mở lời câu thứ hai, Liễu Thanh La gọi tiểu nhị, : “Đem quẳng ngoài, ảnh hưởng chúng dùng bữa .”

 

Tiểu nhị lập tức chạy đến, cúi xoa dịu: “Xin khách quan, tiểu nhân cứ nghĩ quen ngài, tiểu nhân sẽ lập tức đuổi .”

 

“Người , dạy dỗ tên cho lẽ, dùng gậy lớn đ.á.n.h ngoài, cũng cho phép ở góc cửa nữa, thấy một đ.á.n.h một .”

 

“các động , là tú tài, các thể động võ với , thể!”

 

Trong tiếng kêu la t.h.ả.m thiết của , khiêng tay khiêng chân quẳng ngoài. Hắn phục, ở cửa mắng nhiếc.

 

“Liễu Thanh La ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì, năm xưa c.h.ế.t dính lấy , còn tự nguyện dâng cho bao nhiêu thứ mà còn chẳng thèm liếc ngươi một cái, phỉ nhổ!”

 

“Nhìn ngươi ăn mặc lả lướt như , là đến câu dẫn ? Hay là cho nhà đại hộ nào đó, tiện chuyện với ? Ngươi cho một chỗ, sẽ tìm ngươi …”

 

Tiểu nhị dẫn , chỉ Vương Tài Lương đang mất kiểm soát đất : “Đánh gãy chân tên cho , quẳng xa một chút, chậm trễ việc ăn của chúng , thật xui xẻo!”

 

Vương Tài Lương giật hoảng hốt, khi đối phương tay xử lý , đầu bỏ chạy, đường, đ.â.m sầm gánh hàng bán kẹo hồ lô, kẹo hồ lô vương vãi khắp đất. Hắn tiền để đền, đ.á.n.h một trận, mãi mới thoát , rơi xuống con sông bên cạnh, cũng chẳng ai cứu , cuối cùng dựa kiểu bơi ch.ó vẫy mới thoát c.h.ế.t.

 

Ngồi trong nhã gian lầu hai, Liễu Thanh La thu hết việc mắt, đầu thấy ánh mắt đầy vẻ tò mò của Lộ Châu.

 

“Hắn sự thật chứ? Sao tỷ thể thích loại như ? Thà rằng độc cả đời, cũng thèm liếc một cái.”

 

“Chuyện thì dài lắm, nhắc đến cũng .”

 

Ở vùng sơn thôn nhỏ bé, phận tú tài coi trọng, nhưng ở Long Thành phồn hoa , phận đó chẳng đáng là bao, nếu thì cũng đến nỗi t.h.ả.m hại như . Có lẽ điều cũng liên quan lớn đến việc mắt cao tay thấp, nên cuối cùng mới thành ăn mày.

 

“Vậy thì nữa, chúng ăn cơm mới là việc chính, đói c.h.ế.t .”

 

Lộ Châu đói đến mức bụng lép kẹp, lập tức gọi tiểu nhị lên tên món ăn.

 

Nàng một gọi bảy tám món, đều là những món thích: “Tỷ thích ăn gì, tỷ gọi thêm . Đồ ăn ở đây tinh tế, nhưng khẩu phần nhỏ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/gia-dinh-ngheo-xo-xac-dung-so-ta-co-he-thong-cthi/chuong-111.html.]

“Vừa ở đây vịt , cho nửa phần , còn tứ hỷ viên t.ử mà cũng cho một phần, thêm hai phần cơm trắng nữa.”

 

“Được thôi! Hai vị khách quan đợi một lát.”

 

Một giờ , món ăn lượt dọn . Cơm trắng tinh tế bằng cơm trong gian của nàng, ăn cũng ngon miệng lắm, nhưng trong thời đại là món xa xỉ phẩm, dân thường chỉ ăn kê và lúa mì là chính.

 

“Thanh La, tỷ mau nếm thử món thịt kho tàu ngon thật đó.” Lộ Châu gắp một miếng thịt kho tàu lớn đỏ au, ăn béo mà ngấy, lưu hương nơi đầu lưỡi, “Đầu bếp vài ngón nghề, thảo nào nhiều đến ăn như .”

 

Từ khi tiểu nương t.ử quyết tâm tam tẩu của nàng, liền gọi nàng là tỷ nữa.

 

Liễu Thanh La gắp một miếng thịt kho tàu, phần mỡ xử lý khéo léo, ăn chỉ thấy thơm chứ ngấy, chắc là chiên sơ để bớt một phần mỡ .

 

“Quả thật ngon, thích ăn thì lát nữa gói thêm một phần mang về, để tối ăn.”

 

“đa tạ Thanh La.” Lộ Châu ăn đến má phồng lên, “Đi theo tỷ thịt ăn, giá như gặp tỷ sớm hơn thì mấy.”

 

Nàng ăn uống giữ hình tượng, đắm chìm trong mỹ vị, cho đến khi tiếng la hét từ cửa vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh .

 

“Bổn tiểu thư nào cũng đây, ngươi mau bảo bên trong cút , bổn tiểu thư dẫn đến, ngươi mất mặt bổn tiểu thư ?”

 

“Xin Ngô tiểu thư, là tiểu nhân sắp xếp cho các vị một nhã gian ở tầng ba, khách bên trong mới dùng bữa, còn đợi một lúc nữa ạ.”

 

“Vậy thì bổn cô nương mặc kệ, mau dọn dẹp bên trong ngoài, lỡ thời gian của bổn cô nương, ngươi gánh nổi trách nhiệm ?”

 

“Chuyện … Túy Tiên Lầu thật sự lý do gì để đuổi khách, hơn nữa trả tiền, đang ở bên trong…”

 

“Cút!”

 

Ầm ầm ầm!

 

“Người bên trong mau cút , ngươi dám thì để bổn tiểu thư !”

 

Tiếng càng lúc càng lớn, đối phương phá cửa xông , nàng cũng dung mạo của cô nương đanh đá .

 

“Là ngươi?” Độc Cô Vân Yên ngạo nghễ kiêu ngạo hếch cằm, dùng giọng điệu lệnh : “Mau cút ngoài, đừng ép động thủ với ngươi.”

 

Liễu Thanh La ngẩng đầu, thần sắc như thường, “Ngươi cứ thử xem.”

 

“Ngươi thật sự nghĩ dám động thủ với ngươi ?” Độc Cô Vân Yên vung trường kiếm, liền xông kẻ đầu têu.

 

Hạ T.ử Yên bên cạnh cản nàng , tủi : “Nếu các nàng dùng bữa ở đây, chúng đổi chỗ khác cũng , cần thiết tức giận với loại .”

 

“T.ử Yên tỷ tỷ, tỷ quá lương thiện , nên mới loại bắt nạt. Hôm nay nhất định đòi công bằng cho tỷ, sẽ đ.á.n.h nát mặt nàng , xem nàng còn dùng thứ gì để câu dẫn Hoàng của .”

 

“Thôi , nàng Hoàng thích, nếu thương, Hoàng nhất định sẽ trách chúng .”

 

“Muội là Hoàng yêu thương nhất, dù g.i.ế.c nàng , Hoàng cũng chẳng .”

 

Độc Cô Vân Yên nghiến răng nghiến lợi , một tay đẩy Hạ T.ử Yên , vung kiếm c.h.é.m xuống.

 

Rầm!

 

Một phát s.ú.n.g trúng tay nàng, cơn đau dữ dội khiến nàng đ.á.n.h rơi đao kiếm, “Ngươi dùng ám khí gì?”

 

 

Loading...