Gia Đình Nghèo Xơ Xác, Đừng Sợ, Ta Có Hệ Thống - Chương 110: Người Có Thể Tâm Sự

Cập nhật lúc: 2025-11-17 21:42:06
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lộ Châu đưa nghi vấn: "Nếu những quan quý tộc cảm thấy giá quá thấp, dùng thì ? Muội đừng nghĩ lời là giật gân, dù giàu nhưng đây khi sales tiếp xúc với ít giàu, họ đều cảm thấy đồ quá rẻ mạt xứng với phận của , càng bôi lên mặt."

 

Lời nàng cũng là một vấn đề.

 

Liễu Thanh La đầu óc xoay chuyển, đưa phương án: "Vậy thì phân chia đồ vật thành các mức giá khác , thứ chế tạo từ d.ư.ợ.c liệu nhất thì bán cho những tiền, thứ chế tạo từ d.ư.ợ.c liệu thông thường thì để cho bách tính. Hiệu quả chắc chắn khác biệt, nhưng sẽ quá lớn, bách tính dùng cũng sẽ hiệu quả."

 

Nàng kiếm tiền, nhưng sẽ trái lương tâm mà kiếm tiền.

 

Từ khi Bắc Quốc thu phục Đại Khánh Quốc, ít nhất sự bao phủ của bộ Bắc Quốc, chiến tranh, đa đều an cư, nhân dân cũng còn phiêu bạt khắp nơi.

 

Theo lời Độc Cô Vân Khanh thì chiến tranh vẫn , nhưng luôn cho thở dốc, đây hao tốn của, cần thời gian nghỉ ngơi và điều chỉnh.

 

Một khi bách tính an cư lạc nghiệp, thu nhập định, một bộ phận sẽ dành tâm tư việc , ai là yêu cái .

 

tiền đề là họ ăn no mặc ấm, trong tay tiền nhàn rỗi, nếu ngay cả cơm cũng ăn no, càng đến trang điểm .

 

phần lớn mục tiêu bán hàng của các nàng, vẫn nên tập trung những tiền.

 

"Tỷ , thấy đúng, chúng cứ chia thành mấy mức giá khác mà bán, sẽ luôn nhu cầu của họ."

 

Liễu Thanh La thêm vài bí phương, cao cấp hơn mấy cái , nàng đưa hết cho Lộ Châu, : "Mấy bí phương cất kỹ, ngàn vạn đừng mất."

 

"Ta việc, yên tâm!"

 

Lộ Châu bàn trang điểm, khuôn mặt bình thường, thể bình thường hơn của , ngón trỏ lướt qua mắt: "Có lẽ chỉ đôi mắt là còn thể , xem còn thể tìm thấy hạnh phúc của ?"

 

"Nói thì , tam ca thích ?"

 

"Muội thích ?"

 

"Phế thoại, trắng trẻo sạch sẽ, tám múi bụng, chiều cao cũng ý , thích?"

 

Lộ Châu thẳng thắn, e thẹn, nấy.

 

"Muội tám múi bụng, sờ qua ?" Liễu Thanh La xa hỏi.

 

"Không , đừng bừa." Sắc mặt Lộ Châu đỏ, c.h.ế.t thừa nhận, cuối cùng cúi lên bàn trang điểm, c.ắ.n chữ rõ ràng : "Xem như tình tỷ , giúp hỏi thăm ."

 

"Được, thời gian sẽ giúp dò hỏi."

 

"Vậy tối nay thể ngủ cùng ? Ta một sợ hãi, nhiều chuyện với ."

 

Lộ Châu đáng thương ngẩng đầu lên, nàng thực sự thể từ chối, chỉ thể gật đầu đồng ý.

 

Nửa đêm, nào đó nhẹ nhàng quen thuộc xuất hiện ở cửa sổ, định , liền thấy tiếng hai chuyện bên trong, dù đeo mặt nạ, sắc mặt cũng đen như đáy nồi.

 

Liễu Thanh La thấy bóng cửa sổ, đang bên cạnh, chiếc giường thể thêm thứ ba .

 

Cũng may bóng bên cửa sổ chỉ một lát, nhanh biến mất, điều khiến nàng thở phào nhẹ nhõm.

 

Độc Cô Vân Khanh trở về hoàng cung, cả mây đen bao phủ, toát khí tức khiến khác dám đến gần. Ngay cả Tô công công cũng sợ hãi đến tái mét mặt, chỉ bên cạnh dâng rót nước, dám thốt nửa lời thừa thãi.

 

“Chút chuyện vặt mà cũng đáng để bẩm báo với cô ? Hằng tháng lĩnh bổng lộc triều đình mà việc gì hồn, giữ bọn chúng ích gì?”

 

“Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách. Xảy chuyện chỉ lo giữ chặt túi tiền của , ngừng đưa tay quốc khố, chẳng lẽ vét sạch quốc khố ?”

 

Rầm!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/gia-dinh-ngheo-xo-xac-dung-so-ta-co-he-thong-cthi/chuong-110-nguoi-co-the-tam-su.html.]

Tấu chương ném lên trung, nứt đôi, khiến Tô công công sợ hãi đến mức lập tức quỳ rạp xuống đất, run rẩy : “Hoàng thượng bớt giận!”

 

“Cút! Cút hết !”

 

Độc Cô Vân Khanh cảm thấy bực bội khắp , hận thể một chưởng c.h.é.m đôi hoàng cung, càng hận thể quẳng phụ nhân bên cạnh Thanh Thanh ngoài, nhưng thể , Thanh Thanh nhất định sẽ vì chuyện mà trách cứ , thèm để ý đến nữa.

 

Nhẫn!

Hạt Dẻ Nhỏ

 

Tại Liễu phủ, trong phòng của Liễu Thanh La, Lộ Châu ngừng hắt xì .

 

“Có tam ca của đang nhớ ?”

 

“Có lẽ là .”

 

“Ha ha ha, thích chuyện với tỷ, tỷ những điều .”

 

Liễu Thanh La nhớ những lời Lộ Châu ban ngày, hỏi: “Muội và tam ca thoát khỏi hang ổ thổ phỉ bằng cách nào?”

 

Lộ Châu hít sâu một , đáp: “Chuyện đó thì dài lắm, nhờ thông minh cơ trí, đại sát tứ phương, một đối đầu với hơn tám mươi tên cường đạo thổ phỉ. Tỷ dám nghĩ ? Tam ca của tỷ chắc chắn là mê hoặc từ lúc đó!”

 

“Khụ khụ khụ…” Liễu Thanh La đột nhiên nước bọt sặc nghẹn, suýt chút nữa là tự thăng thiên tại chỗ.

 

Lộ Châu vội vã vỗ lưng nàng, lo lắng hỏi: “Tỷ đỡ hơn chút nào ?”

 

“Đỡ nhiều .”

 

Giọng Lộ Châu run run: “Tỷ thở nổi, sợ c.h.ế.t khiếp.”

 

“Muội còn dám ? Ta còn sợ một lên mà tắc thở ở đây.”

 

“À mà , tỷ nhạo nước bọt sặc nghẹn chứ?”

 

Liễu Thanh La vội vàng lắc đầu, cổ họng ho đến đau, : “Không chuyện đó, tiếp , đang đây.”

 

Nàng lâu cởi mở tấm lòng trò chuyện với ai như , ngay cả với ở đây cũng vẫn còn giữ kẽ, những lời họ cũng hiểu.

 

Tiếng trò chuyện đứt quãng kéo dài đến nửa đêm, ngủ muộn nên cũng dậy muộn, khi cả hai thức dậy thì gần trưa.

 

Lộ Châu đề nghị: “Hay là chúng ngoài ăn , Túy Tiên Lầu ở Long Thành nổi tiếng, ở cái xó núi còn danh, đến ăn, chỉ khổ nỗi trong túi nửa đồng. Giờ ôm đùi tỷ , tỷ thể cho nếm thử ?”

 

“Được thôi, tiện thể dẫn mua hai bộ y phục luôn.” Liễu Thanh La suy nghĩ chu đáo, chỉ còn một tháng nữa là đến ngày đại hôn của nàng, nàng sắp xếp việc thỏa cho Lộ Châu khi cung, bởi vì một khi cung , chỉ sợ thể tùy tiện ngoài.

 

“đa tạ tỷ tỷ, tỷ đúng là phúc tinh của , là kim thủ chỉ của , ha ha ha!”

 

Lộ Châu vui vẻ khoác tay nàng, cùng nàng ngoài tìm kiếm thức ăn.

 

Túy Tiên Lầu ở vị trí trung tâm nhất của Long Thành, gần nơi họ ở, chỉ mười phút bộ là tới.

 

Tửu lầu ba tầng, mái hiên uốn cong với ngói lưu ly bay lượn, đèn lồng đỏ treo đầy mái, gạch xanh gỗ đỏ, xung quanh qua tấp nập, tửu lầu. Thỉnh thoảng vài tiếng rao hàng của tiểu thương vọng tai, kịp tiểu nhị mặt mày tươi đón tửu lầu.

 

“Hai vị khách quan dùng cơm ở sảnh tầng một nhã gian tầng hai ạ?”

 

“Tầng hai !”

 

Liễu Thanh La thích yên tĩnh, tầng một ồn ào, đủ loại thần tiên đều , tiếng tính tiền của bàn tính cũng sắp bay lên , ồn ào chịu nổi.

 

Nhã gian tầng hai đắt hơn một chút nhưng cái môi trường yên tĩnh, thể từ tốn dùng bữa.

 

 

Loading...