Gia Đình Nghèo Xơ Xác, Đừng Sợ, Ta Có Hệ Thống - Chương 106: Trả Lại Ân Tình.

Cập nhật lúc: 2025-11-17 21:42:02
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Kỳ thực, so với chốn thành thị phồn hoa, càng yêu thích thôn làng nhỏ bé của chúng hơn, ăn việc đều cần câu nệ.”

 

Vương A Hoa lẽ cảm thấy nhiều, liền dừng câu chuyện, hỏi: “các chỗ dừng chân ? Nếu , thể tạm thời dựng một chỗ ở đây, những nơi khác đều phép, chỉ chỗ .”

 

Liễu Thanh La thẳng: “Chúng chỗ ở . Số tiền cho các , các thể mua một tiểu viện, cần chịu cảnh phong sương mưa gió ở đây.”

 

Nàng lấy một trăm lượng bạc, đặt tay Vương A Hoa, “Ngày khi chúng sắp c.h.ế.t đói, chính nhà các cho chúng một mảnh đất, giúp chúng sống sót, cho nên tiền là các xứng đáng nhận, cứ an tâm mà giữ lấy.”

 

Số tiền ở thôn làng nhỏ bé thể xây nhiều nhà, nhưng ở đây chỉ mua một tiểu viện, dù cũng hơn nhiều so với việc dựng một cái lều rách nát.

 

Tay Vương A Hoa cầm tiền run rẩy, hồi tưởng đủ chuyện năm xưa, ruột gan bà hối hận đến xanh cả.

 

há miệng, còn bật .

 

Trưởng thôn tiếng vợ , từ xa chạy tới, trong tay còn nhặt mấy khúc củi khô ai cần, dáng vẻ trông tiều tụy, da dẻ rám nắng như màu củi khô, cả gầy như củi mục, bộ khuôn mặt lõm sâu xuống, da thịt dính sát xương, ngay cả đôi mắt cũng đục ngầu.

 

Gặp thấy bọn họ, ông dụi mạnh mắt, tầm mờ ảo rõ ràng hơn nhiều, khi há miệng chuyện thì hai cái răng cửa cánh mà bay, “Là các , thật khéo, ở đây cũng thể gặp các .”

 

Không răng cửa, chuyện cũng lọt gió, năng đều lầm bầm rõ.

 

Vương A Hoa kéo kéo cánh tay ông , đưa bạc mặt lên, giọng khàn khàn : “Bọn họ đến để đưa tiền cho chúng , bảo chúng cầm tiền mua một tiểu viện, ngày còn những lời như về bọn họ, nghĩ lòng thấy khó chịu.”

 

Trưởng thôn thu nụ , giọng nghiêm nghị: “Mau trả tiền cho các nàng, năm ai nấy đều dễ dàng gì!”

 

“Chúng hiện giờ thiếu tiền, thể chăm sóc các , vui.” Liễu Thanh La nhàn nhạt .

 

“Việc thể?” Trưởng thôn vẫn cảm thấy lương tâm bất an, những chuyện ông đây đều là bổn phận của một trưởng thôn, ông hề ý lấy ân báo đáp.

 

“Ngươi cứ nhận lấy , răng cửa của ngươi thế ?” Vương Thúy Hoa hỏi.

 

Trưởng thôn ngượng nghịu dời ánh mắt, Vương A Hoa vô tư : “Cách đây lâu thuê cho , khi vác gạo chú ý chân trượt một cái, răng cửa liền va khung cửa, rơi mất hai cái. Chủ nhà cũng bụng, còn cho mời đại phu và trả tiền công.”

 

“Chúng già cả, việc ở đây hoan nghênh, vốn dĩ cũng đến một huyện thành hẻo lánh hơn một chút, nhưng trong tay lộ phí, khó từng bước. Con trai ngoài nghề thợ rèn cho khác, tiền kiếm cũng chỉ đủ sống tạm bợ. Giờ tiền các cho giúp đỡ nhiều, chúng cũng định ở đây nữa, tìm một thị trấn thành phố nhỏ yên tĩnh nào đó, tạm thời an cư lập nghiệp.”

Hạt Dẻ Nhỏ

 

Vương A Hoa nhiều tâm tư, là ruột thẳng thật, nấy.

 

Khoảnh khắc nhận bạc, bà nghĩ xong sẽ tiêu như thế nào.

 

“Ta tôn trọng lựa chọn của các .”

 

Liễu Thanh La xác nhận liệu , giống như lời nhị tẩu , lời tuy cay nghiệt nhưng là sự thật, ở nơi phồn hoa , nghề thủ công nào, ngay cả công việc nặng nhọc cũng , thì thể sống sót.

 

Nán một lúc, Liễu Thanh La liền cùng nương rời .

 

Trên đường trở về, đứa bé ăn mày phố tiến đến xin ăn, trong túi nàng bạc vụn, nhưng cho, trong mắt mang theo một tia lạnh nhạt, nàng thẳng qua ăn mày. Ngược , Vương Thúy Hoa, đây vốn keo kiệt bủn xỉn, móc mấy đồng tiền đồng ném .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/gia-dinh-ngheo-xo-xac-dung-so-ta-co-he-thong-cthi/chuong-106-tra-lai-an-tinh.html.]

Nàng can thiệp quá nhiều vận mệnh của khác, sự đều nhân quả.

 

Cũng như đầu tiên đến đây, nàng thế Liễu gia, giờ đây nhân quả tái sinh như củ khoai nóng bỏng tay, cho dù mặt tiền , nàng cũng nảy sinh tình cảm với gia đình , giống như gân gà, ăn vị, bỏ thì đáng tiếc.

 

Trở về Liễu trạch, sân viện rộng lớn trống rỗng, còn thở ấm cúng như .

 

Sau khi dùng bữa xong, ai nấy về phòng , hoặc ngoài tản bộ, còn tụ tập thành từng nhóm nữa.

 

Liễu Thanh La trở về phòng , nơi nhỏ, khi đặt một chiếc giường, chỉ còn một chiếc bàn trang điểm hình vuông vắn bên cạnh, đó đặt một tấm gương đồng.

 

Chỗ nàng ở chính thất, theo lời bọn họ , nàng sẽ Hoàng hậu, e là thường về nhà, phòng lớn quá cũng chỉ để trống, ở căn phòng nhỏ vặn, cũng lỡ việc mấy bọn họ phân gia.

 

“Thanh La?”

 

Bóng dáng đại tẩu xuất hiện ở cửa.

 

“Vào !”

 

Liễu Thanh La dời mắt khỏi bàn trang điểm, thấy đại tẩu bưng một bát canh gà bước .

 

Nàng đặt bát canh lên bàn trang điểm, nghiêm chỉnh bên mép giường, : “Sáng nay thấy chẳng ăn bao nhiêu, sắp đến giữa trưa , cứ uống một bát canh gà lót .”

 

“Chuyện hôm nay thật khó coi, là của , một vị tẩu tẩu, nên cãi vã với nhị tẩu của , khiến khó xử, đến cả cơm cũng chẳng ăn mấy miếng.”

 

Lý Chiêu Đệ tiểu cô mắt, càng ngày càng trở nên yêu kiều, thướt tha, da thịt trắng nõn, má ửng hồng, còn đen sạm như , mái tóc đen búi nhẹ bằng một cây trâm ngọc bích trắng, vài lọn tóc mai rủ xuống hàng lông mày thanh tú, khuôn mặt nhỏ nhắn như bàn tay thêm mỹ.

 

Có lẽ vì quá vất vả, vóc dáng nàng cũng trở nên mảnh mai, còn vạm vỡ như , mà thêm vài phần dịu dàng.

 

Đôi mắt nàng vẫn đẽ và trong veo, chỉ là thêm chút xa cách và thờ ơ, vô hình trung kéo giãn cách với bọn họ.

 

“Đại tẩu, gả cho Đế vương, quả thực chút kháng cự, nhưng giờ đây gì, nên các cũng cần quá tự trách.”

 

Liễu Thanh La chuyện khách sáo, vì sự thiện ý của nàng mà rút ngắn cách.

 

Giữa với , tình cảm quá gần gũi, ngược sẽ tổn thương lẫn .

 

“Hôn sự của trong mắt chúng nhất . Đại tẩu cũng chẳng gì quý giá để tặng , đây là bùa bình an của đại tẩu, mang theo bên , bảo vệ bình an.”

 

Lý Chiêu Đệ lấy một lá bùa, gấp thành hình tam giác, buộc bằng một sợi chỉ đỏ, đặt tay nàng.

 

Sau đó từ trong lòng n.g.ự.c lấy một chiếc khăn tay, bên trong là một chiếc vòng bạc trơn, “Ta giờ chẳng để mắt tới những thứ , nhưng tình nghĩa của chúng bắt đầu từ chiếc trâm cài , giữ cho kỷ niệm.”

 

Nàng chỉ chiếc vòng tay, khóe mắt ẩn chứa ý , “Vòng và trâm vốn là một cặp, giờ chúng mỗi một cái, khi nghĩ kỹ , nếu gả nhà bình thường, những thứ sẽ đều cho giữ lấy của riêng, nhưng giờ gả cao, vẫn mặt dày mang thứ tới.”

 

Nàng cắt đứt tình nghĩa giữa hai , níu giữ.

 

 

Loading...