Gặp Giữa Mùa Hè - 64.
Cập nhật lúc: 2025-05-17 08:46:56
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tề Thịnh đang nói đến bài tập Tết có độ khó cao đến mức lên mạng tìm cũng không có đáp án của trường chuyên.
Lục Chỉ Niên nhếch khóe miệng, tiếp tục cúi đầu chơi game offline.
Hoàn toàn không cần ai chào hỏi, có thể nói Tề Thịnh là quen đường quen nẻo đối với nhà họ Lục.
Không lâu sau, cậu ta đã đứng trước bể cá vàng gọi: “Ôi, chẳng phải đây là Mắt To và Mắt Nhỏ à? Anh Lục, Tết nhất thế này anh đã cho chúng nó ăn gì chưa?"
"Sao cậu biết tên của chúng nó?" Người nào đó lệch trọng tâm nhíu mày ngẩng đầu lên.
"Không phải lần trước ở nhà anh nhìn thấy em gái Vân Hi cho cá ăn nên hỏi thêm vài câu sao?"
Tề Thịnh vừa nói, vừa bắt đầu cảm thán: “Em gái Vân Hi chăm sóc chúng nó chu đáo thật đấy, cứ như chăm con mình vậy."
Ánh mắt Lục Chỉ Niên theo lời nói của Tề Thịnh, cùng rơi vào hai con cá trong bể.
Sau đó anh nhìn thấy Tề Thịnh vốc một nắm thức ăn cá để bên cạnh bể cá, trêu chọc Mắt To và Mắt Nhỏ: “Nào, gọi ba đi."
"Gọi ba thì cho ăn."
"Tề Thịnh." Lục Chỉ Niên đột nhiên lên tiếng.
Anh rất ít khi gọi cả họ lẫn tên như vậy, lần này gọi khiến Tề Thịnh giật nảy mình, hoảng hốt nói: “Ba, ba gọi con có việc gì không?"
"Đừng có gọi lung tung, tôi không có đứa con trai như cậu." Lục Chỉ Niên chậm rãi nói.
Anh hơi ngẩng đầu lên, đường cằm sắc sảo lộ ra dưới ánh sáng lọt qua cửa sổ, sau đó hất cằm về phía bể cá: “Đây mới là con trai tôi."
Tề Thịnh: ?
Ý là cậu ta còn không bằng hai con cá này sao?
"Con trai gì cơ?"
Đúng lúc này, Vân Hi bưng hai cốc trà ô long từ trong bếp đi ra, cô chỉ nghe thấy hai chữ cuối cùng, nên hoàn toàn không hiểu gì cả.
Không đợi Lục Chỉ Niên lên tiếng, Tề Thịnh đã giành nói trước để tìm kiếm sự an ủi: “Em gái Vân Hi, em nói xem! Anh quan trọng hơn hay hai con cá này quan trọng hơn?"
"Mắt To và Mắt Nhỏ giống như người nhà và con cái của tôi vậy."
Vân Hi không nỡ làm tổn thương tình cảm của Tề Thịnh, nói một cách uyển chuyển.
Không ngờ điều này lại đ.â.m trúng tim đen của Tề Thịnh.
Cậu ta đưa mắt nghi ngờ quét qua quét lại giữa Lục Chỉ Niên và Vân Hi.
Con cái? Con trai?
Ánh mắt của Tề Thịnh càng lúc càng trở nên kỳ quái, như thể giây tiếp theo sẽ nói ra câu "Hai người đã lén lút có con sau lưng tôi hồi nào vậy".
Điện thoại đột nhiên rung lên, Tề Thịnh cúi đầu thì nhìn thấy thông báo lì xì trên WeChat, là anh Lục của cậu ta gửi.
Đây là tiền, bịt, miệng, sao…?
"Anh muốn nói gì à?" Vân Hi hỏi một câu.
Lục Chỉ Niên cũng liếc nhìn cậu ta.
Tề Thịnh nhận tiền bịt miệng có giác ngộ rất cao: “Không có, anh chỉ muốn nói chúc hai người năm mới vui vẻ, chúc mừng phát tài sớm sinh quý tử –"
Vân Hi: "?"
Lục Chỉ Niên: "?"
[Tác giả có lời muốn nói]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/gap-giua-mua-he-gmdw/64.html.]
Cảm ơn các bạn tôm viên, ╰(?︶`)╯, bạn Kỳ Chính, bạn Iiiiiiiina đã tặng dinh dưỡng~
Tề Thịnh vẫn nói không ngừng, hoàn toàn không cảm thấy hình như mình đã nói sai điều gì, vẫn cười toe toét: “Anh Lục, sao hai người không nói gì vậy?"
Khi ánh mắt Tề Thịnh chuyển sang cô, Vân Hi bất giác quay mặt đi.
Cô không thể không thừa nhận, mỗi khi tên mình và Lục Chỉ Niên cùng được người khác nhắc đến, nhịp tim luôn nhanh hơn bình thường, giống như mặt hồ bị gió thổi gợn sóng, những cảm xúc không rõ ràng từ trung tâm lan tỏa ra, rồi từ từ từ từ trải rộng.
"Không phải, tôi nói sai gì sao?" Tề Thịnh ngạc nhiên nói.
Vân Hi mím môi, không nói gì.
Thấy vậy, Lục Chỉ Niên cầm một lon nước ngọt "sáu quả óc chó" trên bàn trà ném về phía Tề Thịnh: “Uống nhiều vào, bổ não."
"Hả?" Tề Thịnh vẫn còn đang ở trong tình huống, nhận lấy lon nước ngọt, mơ mơ hồ hồ nói một câu cảm ơn: “Cảm ơn anh Lục."
Lục Chỉ Niên lắc đầu với cậu ta, đá vào hộp sữa vừa mới mở bên cạnh chân, dứt khoát nói: “Đừng khách sáo, cậu cầm hết đi."
Lời này khiến Vân Hi không nhịn được, khóe miệng bất giác cong lên.
Còn Tề Thịnh hoàn toàn không nhận ra, yên tĩnh chưa được hai phút lại bắt đầu rủ rê Lục Chỉ Niên cùng cậu ta đi núi Chiêu Minh chơi: “Anh Lục, em nghe nói mấy ngày nữa ở đó sẽ tổ chức một cuộc thi nhỏ, mang tính chất giải trí, nếu anh không tham gia, cuộc thi sẽ nhàm chán lắm đấy?"
Cuộc thi gì mà lại tổ chức ở núi Chiêu Minh?
Vân Hi tò mò nhìn về phía họ, chỉ thấy Tề Thịnh mặt mày hớn hở, còn đương sự Lục Chỉ Niên lại bình thản, vẫn là dáng vẻ dường như không có hứng thú với bất cứ thứ gì.
"Anh Lục, nếu anh không đi thì đám người Tưởng Lâm lại được dịp đắc ý, anh là không nhìn thấy cái bộ dạng tiểu nhân đắc chí của bọn họ mỗi khi thắng cuộc." Tề Thịnh thấy anh không có phản ứng, bắt đầu bất bình.
Nghe vậy, Lục Chỉ Niên khẽ cười một tiếng.
Vân Hi theo bản năng nhìn chằm chằm vào mặt anh, ánh nắng không quá chói chang của mùa đông từ hàng mày anh kéo dài xuống tận xương hàm góc cạnh.
Đi xuống nữa, yết hầu anh khẽ động, giọng điệu tùy ý và lơ đãng: “Bọn họ có đắc ý hay không thì liên quan gì đến tôi?"
Đúng vậy, đối với những người không quan tâm, anh luôn lười biếng ngay cả một ánh mắt cũng không muốn lãng phí dù chỉ là một chút cảm xúc dư thừa.
Vân Hi lắc đầu, đột nhiên cảm thấy mình có thể hiểu được nỗi khổ trong lòng những người coi Lục Chỉ Niên là mục tiêu theo đuổi, thậm chí là đối thủ.
Họ dốc hết sức muốn vượt qua anh, đánh bại anh, cuối cùng lại phát hiện ra dường như mình còn không thể thu hút được sự chú ý của anh.
Bất kể là trong các cuộc thi hay là cuộc thi nhỏ mà Tề Thịnh vừa nhắc đến.
Tề Thịnh không bỏ cuộc, tiếp tục khuyên nhủ: “Đừng mà anh Lục, em đã nghe ngóng rồi, cuộc thi đó diễn ra vào thứ Hai tuần sau, chúng ta ở nhà suốt ngày chán lắm, coi như ra ngoài hít thở không khí đi có được không?"
Tề Thịnh nói xong câu này, Lục Chỉ Niên bất ngờ ngẩng đầu lên.
Như nhớ ra điều gì đó, anh quay đầu nhìn Vân Hi hỏi: “Em thấy ở nhà có chán không?"
"Cũng tàm tạm ạ."
Đột nhiên bị điểm danh, Vân Hi phản ứng chậm nửa nhịp, dưới ánh mắt như lửa đốt của Tề Thịnh, cô chậm rãi nói: “Nhưng tôi rất muốn đi xem."
Lúc này Lục Chỉ Niên lại bắt đầu dễ nói chuyện, dáng vẻ lơ đãng hơi thu lại, nhướng mày nói: “Vậy thì đi."
Còn Tề Thịnh, không để ý đến hành vi hai mặt nổi tiếng của anh Lục, vội vàng nói: “Vậy thì quyết định như vậy nhé, thứ Hai tuần sau em đến tìm hai người cùng đi."
...
Sau khi Tề Thịnh rời đi, Vân Hi mới biết được từ miệng Lục Chỉ Niên, cuộc thi nhỏ mang tính chất giải trí kia là đua xe. Theo thông lệ, hàng năm vào những ngày nắng đẹp của mùa đông đều sẽ được tổ chức ở núi Chiêu Minh.
Mặc dù là một cuộc thi nghiệp dư, nhưng số người đến tham gia lại không ít.
Hôm thứ Hai, dưới bầu trời trong xanh, rải rác những người đến tham gia hoặc đến xem, náo nhiệt hơn nhiều so với đêm Giáng sinh.