Gặp Giữa Mùa Hè - 63.
Cập nhật lúc: 2025-05-17 08:46:33
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đương nhiên Lục Chỉ Niên nghe ra sự chột dạ trong lời nói của cô, nhưng trên thực tế anh vốn không thích ăn ủi cảo gì đó, mà chỉ tiện tay mang về để cho cô ăn.
Anh quan sát bát sủi cảo, không động đũa.
Anh lười biếng hất mí mắt lên, lên tiếng: “Em đang dùng đồ tôi mang về cho em để hối lộ tôi à?"
Lục Chỉ Niên khẽ "chậc" một tiếng: “Không có thành ý gì cả."
Tiếng "chậc" này rất đáng ghét, thành công xóa tan sự chột dạ trong lòng Vân Hi, cũng như chút lương tâm vốn đã mỏng manh sau lâu ngày ở chung với Lục Chỉ Niên.
"Vậy thì thôi vậy." Vân Hi lại kéo bát về.
Thấy cô lại ăn, Lục Chỉ Niên tiếp tục vùi đầu chơi game offline.
Nhưng mười lăm phút trôi qua, Vân Hi vẫn chưa ăn xong.
Thực sự là bà Thẩm đã cho quá nhiều, có lẽ là vì thương đứa cháu ngoại lâu ngày không gặp, hộp sủi cảo này có lượng thức ăn gấp đôi người bình thường.
Dù Vân Hi đã hiếm khi ăn đến no căng, trong bát vẫn còn sót lại mấy cái sủi cảo ngoan cố.
Cô thực sự không ăn nổi nữa, nhưng lãng phí thức ăn thì không tốt…
Vẻ mặt Vân Hi hiện lên chút khó xử, khuôn mặt nhỏ nhắn không tự chủ nhăn nhúm lại, cô nhìn về phía Lục Chỉ Niên, ngập ngừng nói: “Anh nói xem, nếu tôi để vào tủ lạnh thì ngày mai còn ăn được không?"
Lục Chỉ Niên: ?
Trong bát chỉ còn lại có ba bốn năm cái sủi cảo mà lại để vào tủ lạnh?
"Nhưng nếu không để sẽ lãng phí mất."
Lục Chỉ Niên còn chưa nói gì, Vân Hi đã nhìn ra vẻ không tán thành trong mắt anh, cô đành phải tiếp tục nói: “Dù sao đây cũng là sủi cảo mà anh đặc biệt mang về."
Vì là anh mang về, nên không muốn lãng phí ư?
Lục Chỉ Niên nhướng mày, không nói gì.
Trong sự im lặng, đầu Vân Hi càng lúc càng cúi thấp, sắp sửa có một màn chạm trán thân mật với bàn trà, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bàn tay có khớp xương rõ ràng
—— Bàn tay đó kéo bát sủi cảo qua.
Vân Hi lập tức ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào bát sủi cảo đã được đặt trước mặt Lục Chỉ Niên, phát ra một âm tiết đơn: “Anh –"
Mãi một lúc sau mới nói hết câu: “Chẳng phải anh không ăn à?"
Hơn nữa, sủi cảo đã để ngoài không khí lâu như vậy, có lẽ đã nguội gần hết rồi, nhất định là không còn ngon nữa.
Lục Chỉ Niên liếc xéo cô, động tác dứt khoát cầm đũa lên, chỉ trong chốc lát đã giải quyết hết số sủi cảo còn lại trong bát.
Anh nuốt xuống xong, thấy Vân Hi vẫn còn đang nhìn mình, lạnh nhạt nói một câu: “Sao thế? Cảm động lắm à?"
Vân Hi thực sự không biết nên nói gì.
Nhưng khi ánh mắt chuyển đến đôi đũa trên tay Lục Chỉ Niên, dường như nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên rối rắm: “Đây, đây là đũa mà tôi đã dùng."
Vẻ mặt Lục Chỉ Niên thản nhiên, ánh mắt thẳng thắn như muốn nói "nếu không thì sao".
Thấy Vân Hi vẫn còn bộ dạng không thể tin được, còn tốt bụng nhắc nhở: “Không chỉ có đũa, mà bát em cũng đã dùng rồi, ngay cả sủi cảo –"
Anh dừng lại một chút, trong đôi mắt đen láy mang theo vài phần ý cười đùa cợt, chậm rãi nói: “Đều là em ăn thừa."
Rất tốt.
Lời này của anh thành công chặn lại câu nói "Sao anh không đi lấy đôi đũa khác" mà Vân Hi còn chưa kịp nói ra.
Chuyện đã đến nước này, Vân Hi "đã đ.â.m lao thì phải theo lao" nhắm mắt lại, như muốn mượn cớ này để trốn tránh điều gì đó.
Nào ngờ, có người không chịu buông tha, mang theo âm gió rõ ràng nói bên tai cô: “Hay là em cảm thấy điều này có ý nghĩa gì?"
?!
Tai Vân Hi nóng lên một cách khó nhận ra, từ dái tai trắng nõn lan dần lên trên thiêu đốt toàn bộ vành tai, cô tức giận trừng mắt nhìn anh, nói từng câu từng chữ nói: “Có nghĩa là sủi cảo không bị lãng phí."
...
Hai người không nói với nhau một câu nào trong suốt nửa tiếng đồng hồ.
Hay nói đúng hơn, Vân Hi đơn phương chiến tranh lạnh với ai đó nửa tiếng đồng hồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/gap-giua-mua-he-gmdw/63.html.]
Gần mười hai giờ đêm, bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng pháo hoa đứt quãng, bầu trời đêm vốn đen kịt bỗng bùng lên những chùm pháo hoa rực rỡ.
Lục Chỉ Niên nhìn Vân Hi đang mím chặt môi, thu lại vẻ mặt lơ đãng, nghiêm túc đề nghị: “Không ra xem à?"
Đi xem thì đi xem.
Vân Hi nhấc chân đi ra ngoài, không đợi anh.
Lục Chỉ Niên cũng không để ý, cúi đầu cười một tiếng, đút tay vào túi đi theo sau.
Bên ngoài tiếng "lách tách" càng lúc càng dày đặc, pháo hoa nhấp nháy trên bầu trời đêm cũng càng lúc càng nhiều, ánh sáng rực rỡ sắc màu thắp sáng cả bầu trời.
Thực sự rất đẹp, Vân Hi bất giác cong khóe môi lên.
Cách đó không xa có mấy đứa trẻ con chưa ngủ đang hưng phấn đốt pháo hoa, tiếng reo hò càng lúc càng lớn, dường như đón Tết là phải náo nhiệt như vậy.
Vân Hi đang ngẩn ngơ nhìn mấy đứa trẻ cầm nến châm pháo hoa, trên tay đột nhiên bị nhét vào thứ gì đó, thon thon dài dài.
Cô cúi đầu nhìn, mới phát hiện là pháo hoa que.
"Anh lấy ở đâu ra vậy?" Cô hỏi.
Lục Chỉ Niên lại mò ra từ trong áo một cái bật lửa: “Trên đường về mua cho bạn nhỏ."
Bạn nhỏ, bạn nhỏ ở đâu ra?
Vân Hi không hiểu gì: “Vậy bạn nhỏ đâu?"
Lần này Lục Chỉ Niên không trả lời nữa, trong mắt mang theo ý cười rõ ràng nhìn thẳng vào cô.
Sau đó Vân Hi mới hiểu ra ánh mắt này của anh.
Còn một phút nữa là đến không giờ, dưới bầu trời đầy pháo hoa, Lục Chỉ Niên bật lửa, cúi người nói: “Bạn nhỏ, đến giờ đốt pháo hoa rồi."
Bạn nhỏ là cô.
Pháo hoa que nhanh chóng phát ra ánh sáng chói mắt, không để ý đến những thứ khác, Vân Hi vội vàng vung vẩy, để lại những vệt sáng rực rỡ trong không trung.
Chạy một vòng trở lại, cô thở hổn hển khoe khoang với Lục Chỉ Niên: “Thực sự rất rất đẹp."
Có lẽ là thời khắc chuông đồng hồ điểm không giờ, tiếng pháo đạt đến đỉnh điểm, môi trường xung quanh họ lập tức trở nên ồn ào, đến nỗi Vân Hi chỉ nghe thấy Lục Chỉ Niên "ừm" một tiếng, sau đó gọi tên cô.
Những lời sau đó cô không nghe rõ, nhìn khẩu hình miệng dường như là bốn chữ, có lẽ là chúc mừng năm mới.
Đợi tiếng ồn ào tan đi hết, Vân Hi cũng đáp lại một câu: “Chúc mừng năm mới!"
"Chúc mừng năm mới."
Lục Chỉ Niên ngẩn ra, sau đó cười một tiếng, không nói gì thêm.
Gần hai giờ sáng, Vân Hi mới về phòng ngủ, tối nay cô thực sự rất vui vẻ.
Rõ ràng cũng chỉ là nhiều hơn một người so với khi cô ở nhà một mình, nhưng chính người này đã giúp cô cảm thấy thì ra đón giao thừa không hề khó khăn.
Nếu có thể…
Khi Lục Chỉ Niên bảo cô ước nguyện năm mới sau khi đốt pháo hoa lúc mười hai giờ, cô cảm thấy không có gì để ước cả.
Bây giờ lại muốn tham lam một chút, cô muốn năm nào cũng có ngày hôm nay, ngày nào cũng có buổi tối hôm nay.
Tốt hơn nữa là có người cùng cô.
Tốt nhất là anh cùng cô tiễn năm cũ, đón năm mới.
...
Mùng ba Tết, nhà họ Lục đón Tề Thịnh và ba mẹ cậu ta.
Có lẽ Tề Thịnh đã ở nhà suốt kỳ nghỉ Tết nên chán ngấy rồi, vừa vào nhà họ Lục đã vội vàng trốn khỏi ba mẹ mình, vui vẻ chào hỏi Lục Chỉ Niên đang gõ màn hình điện thoại: “Anh Lục, chúc mừng năm mới!"
"Gọi to thế làm gì, tôi cũng không lì xì cho cậu đâu."
Lục Chỉ Niên dời ánh mắt khỏi điện thoại, khẽ cười một tiếng.
"Anh Lục xem anh nói kìa, em là loại người đó sao?"
Tề Thịnh tỏ vẻ chính nghĩa, nghiêm túc nói: “Không phải sau này còn phải nhờ vả anh nhiều sao?"