Gặp Giữa Mùa Hè - 62.
Cập nhật lúc: 2025-05-17 08:46:11
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mà khi mùi hương bạc hà dễ chịu trên người thiếu niên ập đến, nhịp tim của cô càng lúc càng nhanh hơn.
Một lúc sau, Lục Chỉ Niên buông tay ra.
Cuối cùng Vân Hi cũng có thể nói hết câu nói còn dang dở, chỉ là có hơi lộn xộn: “Anh vừa rồi tại sao? Anh che miệng tôi làm gì?"
Lời này nghe có vẻ giống như đang lên án, nhưng người bị lên án lại mặt không đỏ tim không đập. Ánh mắt chạm nhau trong nháy mắt, Lục Chỉ Niên không nhanh không chậm mở miệng: “Tôi đã nói rồi, không được cười."
Nhưng thực ra ngay cả chính Vân Hi cũng không phát hiện ra, động tác nhỏ của Lục Chỉ Niên khi rời tay khỏi mặt cô.
—— Anh đã giúp cô lau đi một chấm bụi nhỏ dính trên má phải.
...
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Vân Hi nhìn Lục Chỉ Niên sắp ra cửa, suy nghĩ một chút, tiến lên nhỏ giọng nói: “Chúc mừng năm mới."
Cô nghĩ có lẽ tối nay anh sẽ không về, thay vì đến lúc đó mới nói chi bằng nói trước câu chúc này.
Đột nhiên nghe thấy câu nói như vậy, bàn tay đang xoay chìa khóa của Lục Chỉ Niên không khỏi khựng lại, anh nhanh chóng phản ứng lại, nhưng anh không trả lời cô, chỉ nói: “Đồ ăn các thứ đều ở trong tủ lạnh, nếu đói bụng thì em cứ ăn trước đi."
Đợi anh đi rồi, trong nhà lập tức chỉ còn lại một mình Vân Hi.
Khi màn đêm hoàn toàn bao phủ, nghe thấy bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng ồn ào, cô mở TV lên, chương trình Gala mừng xuân đã bắt đầu, trong tầm mắt đều là màu đỏ vui mừng.
Dường như cả thế giới đều đang đón Tết ăn cơm tất niên.
Cô khẽ thở dài một hơi, đột nhiên phát hiện mình cũng không chịu được sự lạnh lẽo đến vậy.
...
Trong phòng khách nhà họ Thẩm, dưới ánh đèn chùm rực rỡ, gần hai mươi món ăn được bày trên bàn, mọi người quây quần bên nhau ăn bữa cơm đoàn viên.
Ăn được kha khá rồi, mấy người chú của Lục Chỉ Niên đã bắt đầu buông đũa xuống nói chuyện phiếm, từ doanh thu năm nay của công ty đến chính sách mới ban hành gần đây, quả thực là không có gì không nói.
Chủ đề xoay chuyển, đột nhiên chuyển sang ba anh, có người nịnh nọt: “Vẫn là tổng giám đốc Lục lợi hại, dự án giành được trước Tết đủ ăn cả năm rồi."
Lời vừa dứt đã có không ít người hùa theo.
Lục Chỉ Niên không hề hứng thú với điều này, lơ đãng nghịch chiếc đồng hồ cơ mới thay trên tay.
Không ngờ, chủ đề lại chuyển sang anh: “Chắc chắn sau này công ty sẽ do Chỉ Niên tiếp quản, tiền đồ có thể thấy trước."
Ba anh chỉ có một đứa con trai là anh, gần như tất cả mọi người đều cho rằng tương lai công ty sẽ giao vào tay anh.
Thậm chí bên tai còn có người nhắc đến danh hiệu "Tổng giám đốc Lục nhỏ".
Lục Chỉ Niên thờ ơ ngẩng đầu lên, quả nhiên phát hiện ánh mắt của hầu hết mọi người trong phòng, ít nhiều gì đều đổ dồn về phía anh.
"Chỉ Niên, cháu thấy thế nào?" Còn có người hỏi.
"Cháu thấy –"
Lục Chỉ Niên dừng lại một chút, vẻ mặt lộ ra vài phần nghịch ngợm: “Không ra sao cả."
Anh không hề có hứng thú với việc tiếp quản công ty.
Thấy bữa cơm cũng đã gần xong, Lục Chỉ Niên nảy sinh ý định rời đi.
Anh sải bước đến trước mặt bà Thẩm, cúi người nói: “Bà ngoại, chúc bà năm mới vui vẻ, tối nay cháu xin phép về trước, hôm khác sẽ đến thăm bà sau ạ."
"Sủi cảo còn chưa ăn sao đã muốn đi rồi?" Bà Thẩm nắm lấy tay Lục Chỉ Niên, có chút không nỡ.
Bàn tay đang cầm áo khoác của Lục Chỉ Niên khựng lại, như thể nhớ ra điều gì đó, khóe miệng nhếch lên một đường cong không rõ ràng.
Anh cười nói: “Trong nhà nuôi mèo, phải về cho ăn."
Đêm ba mươi Tết, khắp nơi trong nhân gian đều náo nhiệt, không có lý do gì lại để mèo của anh một mình ở nhà.
...
"Tiết mục tiếp theo là do đoàn ca múa nhạc Bình Thành mang đến cho chúng ta… Trong ngày đoàn viên này, chúng ta hãy… cùng nhau chúc cho tổ quốc phồn vinh thịnh vượng…"
Vân Hi nằm trên ghế sofa, đứt quãng nghe thấy âm thanh phát ra từ TV, không lâu sau đã rơi vào trạng thái mơ màng nửa tỉnh nửa mê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/gap-giua-mua-he-gmdw/62.html.]
Vẫn là tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, khiến cô tỉnh táo lại đôi chút, cô uể oải "alo" một tiếng.
"Em đang ngủ à?"
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng quen thuộc từ đầu dây bên kia, Vân Hi không hề nhìn màn hình hiển thị đã bắt máy, lúc này mới nhận ra đầu dây bên kia là Lục Chỉ Niên.
Nhưng chẳng phải anh đang ăn cơm tất niên sao?
Vân Hi mơ màng nghĩ, cũng không dám nói chuyện mình quá nhàm chán, xem TV đến mức ngủ quên mất.
May mắn thay, Lục Chỉ Niên cũng không hỏi nhiều, trong tiếng gió rít thoang thoảng truyền đến, anh gọi một tiếng "Vân Hi".
Vân Hi không hiểu gì "ừm" một tiếng, vừa định hỏi có chuyện gì, bên tai lại vang lên câu: “Ra mở cửa một chút."
Rõ ràng khi anh nói chuyện chỉ kèm theo tiếng điện yếu ớt, nhưng lại như thể thực sự có thể truyền điện đến cô, kích thích một mảng tê dại.
Anh về rồi sao?
Cho đến khi Vân Hi đẩy cửa ra, liếc thấy bóng dáng cao gầy đang đứng ngoài cửa vẫn không dám tin.
Anh cứ thế bỏ lại một đám người thân mà trở về ư?
"Em còn đứng ngây ra đó làm gì?"
Lục Chỉ Niên nhét hộp sủi cảo vẫn đang được ủ ấm trong tay vào tay Vân Hi, thấy cô vẫn còn ngơ ngác, không khỏi cúi đầu cười nhạt: “Mới có mấy tiếng đồng hồ đã không nhận ra tôi rồi à?"
"Không phải."
Ánh mắt Vân Hi lướt qua trên mặt anh, từ sống mũi đến cằm, mỗi một chỗ đều nhìn rất kỹ, một lúc lâu sau mới nói: “Chỉ là tôi tưởng anh sẽ không về."
Tại sao lại không về?
Lục Chỉ Niên đột nhiên dừng bước, trêu chọc cô: “Em không mong tôi về à?"
Vân Hi giống như không ngờ anh sẽ hỏi như vậy, không hề phòng bị ngẩng đầu lên, bàn tay đang cầm điện thoại luống cuống cử động vài cái.
Cũng không biết làm sao, đột nhiên lại mở ra một video đang thịnh hành trên mạng, nhạc nền theo đó vang lên: “Trời đã tối rồi mà anh vẫn chưa đến vẫn chưa đến –"
Thậm chí phòng khách trống trải còn khiến câu hát này vang vọng lại, rơi vào tai hai người một cách cực kỳ rõ ràng.
Lục Chỉ Niên không tỏ ý kiến nhướng mày, đột nhiên hỏi ngược lại: “Vậy sao?"
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng lập tức khiến tai Vân Hi nóng bừng lên, đang lúc cô muốn ngăn anh nói tiếp, lại bất ngờ nghe thấy Lục Chỉ Niên khẽ cười một tiếng.
Trong tiếng cười trầm thấp chậm rãi, anh thốt ra hai chữ: “Đến rồi."
Trời tối rồi.
Anh cũng đã về rồi, về để ở bên cô.
Trong phòng khách bật máy sưởi, Vân Hi yên lặng ăn sủi cảo mà Lục Chỉ Niên mang về, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc nhìn anh.
Thực ra cô cũng không cố ý nhìn anh, mà là do sự tồn tại của người này quá mạnh mẽ, cho dù chỉ là hơi cong chân, nghiêng người dựa vào ghế sofa cũng khiến người ta không thể bỏ qua.
Đặc biệt là khi ánh sáng trắng rực rỡ của đèn chùm trên trần nhà chiếu xuống khuôn mặt anh, ngũ quan vốn đã nổi bật càng thêm sắc nét, hàng mi dày rậm đổ bóng xuống mí mắt.
Trông cũng khá là đẹp trai.
Nhưng ngay giây tiếp theo khi Vân Hi vô thức ngẩng đầu lên, trong không khí đột nhiên vang lên một câu: “Nhìn nữa là thu phí đấy."
Lời nói ra có vẻ lười biếng, cách phát âm vẫn là giọng điệu quen thuộc.
Vân Hi nghe vậy ngẩng mặt lên, quả nhiên nhìn thấy Lục Chỉ Niên thản nhiên khóa màn hình điện thoại, đôi mắt đen láy nhìn sang, vẻ mặt như cười như không.
Tuy nhiên, vấn đề thu phí hay không thu phí, Vân Hi không quan tâm.
Cô chỉ nhìn chằm chằm vào những chiếc sủi cảo được xếp ngay ngắn, thậm chí còn bốc hơi nóng trong bát, đột nhiên suy nghĩ.
Lục Chỉ Niên về vội vàng, hơn nữa chỉ mang theo một hộp sủi cảo như vậy, vậy thì…
Vậy thì bản thân anh đã ăn gì chưa?
Nghĩ đến đây, Vân Hi thăm dò đẩy bát sủi cảo về phía trước, nhỏ giọng hỏi: “Ăn cũng khá ngon, anh có muốn nếm thử không?"