Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Gặp Giữa Mùa Hè - 61.

Cập nhật lúc: 2025-05-17 08:45:42
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khi đó quan hệ giữa hai người cũng không tốt lắm, đối với Vân Hi, Lục Chỉ Niên cố ý tỏ ra không quan tâm, cố ý phớt lờ sự tồn tại của cô, cứ giả vờ như vậy đến mức chính anh cũng tin.

 

Nhưng trong khoảnh khắc bất ngờ đối diện đó, anh không nảy sinh ra bất kỳ suy nghĩ xấu nào, thậm chí còn mâu thuẫn muốn đến gần.

 

Tối hôm đó, nhận ra Vân Hi đang buồn chán, Lục Chỉ Niên cố tỏ ra lạnh nhạt nói với cô: “Trên tầng hai có phòng chiếu phim, chìa khóa thì tìm dì Vương mà lấy."

 

"Cảm ơn." Vân Hi phản ứng kịp vội vàng nói.

 

Nói xong, Lục Chỉ Niên cũng không có ý định ở lại thêm, anh dứt khoát quay người đi về phòng: “Không cần đâu."

 

Trước khi cô đến, phòng chiếu phim luôn là địa bàn riêng của một mình Lục Chỉ Niên.

 

Ngay cả bản thân anh cũng không hiểu tại sao anh lại nguyện ý chia sẻ với người khác, lại còn là một người mà ba anh mang từ bên ngoài về, quen biết chưa được mấy ngày.

 

Sau khi về phòng, cậu chủ Lục đã nhếch môi cười khẩy, cảm thấy mình có lẽ bị ma ám rồi.

 

Mà khi đó anh càng không thể ngờ rằng, có một ngày anh sẽ mượn danh nghĩa hai con cá vàng để bảo người ta đừng trốn tránh anh nữa.

 

...

 

Trong màn đêm, bóng cây lưa thưa, bóng dáng hai người vỡ vụn trong đó, quấn quýt lấy nhau.

 

Vân Hi cúi đầu, ánh mắt rơi trên mũi chân mình, nhưng lại vô tình nhìn thấy bóng dáng không thể tách rời trên mặt đất, cô theo bản năng lùi lại một bước, muốn kéo dài khoảng cách ra.

 

Không ngờ chưa được hai giây, bóng dáng dưới chân lại dính vào nhau lần nữa.

 

Lục Chỉ Niên thản nhiên tiến lên hai bước.

 

Vân Hi cũng không hiểu rốt cuộc anh cố ý hay vô ý, không nhịn được lên tiếng: “Anh…"

 

Nhưng còn chưa nói hết câu đã nghe thấy Lục Chỉ Niên lười biếng "này" một tiếng.

 

Cô dừng lại, đồng thời ngẩng mặt lên hơi mở to mắt, trông thực sự giống hệt đôi mắt tròn xoe của mèo con.

 

Giống như chỉ cần nhìn một cái là có thể khiến tâm trạng người ta trở nên tốt đẹp.

 

Lục Chỉ Niên cúi đầu khẽ cười một tiếng, sau đó lại hỏi Vân Hi một lần nữa: “Đừng trốn nữa có được không?"

 

Dường như sự kiên nhẫn ít ỏi của anh đều dành hết cho tối nay.

 

Sợ cô không đồng ý, anh đã bổ sung thêm: “Sắp đến Tết rồi, cô giáo Hi Hi –"

 

Nhưng câu "Coi như làm việc tốt, miễn cưỡng đồng ý đi" của Lục Chỉ Niên còn chưa kịp thốt ra, Vân Hi đã gật đầu.

 

Động tác không lớn, nhưng lực đạo không thể nghi ngờ, cô đã đồng ý.

 

Lục Chỉ Niên bất ngờ nhướng mày, không đứng đắn trêu chọc một câu: “Đồng ý nhanh như vậy, vậy tôi còn nói nữa không?"

 

"Anh đừng có nói lung tung mãi thế." Người mặt mỏng vẫn là Vân Hi, hai gò má trắng sứ ửng lên một vệt hồng nhạt khó nhận ra.

 

Cô vội vàng dời ánh mắt đi, quay người bước về phía trước, bước chân có hơi nhanh cũng hơi loạn.

 

Nhưng còn chưa đi được hai bước cổ tay đã bị người ta nắm lấy, thực sự là vì Lục Chỉ Niên muốn đuổi kịp cô quá dễ dàng.

 

Thiếu niên cao lớn chân dài, một bước đã đứng ngang hàng với cô, trên mặt mang theo ý cười rõ ràng: “Chạy cái gì?"

 

Thấy Vân Hi không nói gì, lại tự mình kiểm điểm: “Có phải tôi không nên được voi đòi tiên không?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/gap-giua-mua-he-gmdw/61.html.]

Giọng điệu của anh mang theo chút lơ đãng, dường như luôn thong dong ung dung, chỉ khi nhìn vào mắt Vân Hi mới hiếm khi trở nên nghiêm túc: “Nghe lời em."

 

Hơi nóng cuồn cuộn nơi da thịt tiếp xúc, Vân Hi cúi đầu là có thể nhìn thấy những ngón tay thon dài đang đặt trên cổ tay mình, sự ngượng ngùng trong lòng đã sớm tan biến sạch sẽ vì những lời trêu đùa của Lục Chỉ Niên.

 

Cô nghe thấy mình đáp một tiếng "Được."

 

Cô giống như con diều, có thể nhân lúc gió nổi bay càng lúc càng xa, nhưng sợi dây lại nằm trong tay Lục Chỉ Niên, anh khẽ kéo một cái, cô đã không nhịn được quay đầu lại.

 

Đây là điều mà tối nay, hay có thể nói là trong những ngày trốn tránh này, Vân Hi đã dần dần hiểu ra.

 

Không phải cô lựa chọn quay đầu, mà là Lục Chỉ Niên đã giữ cô lại.

 

...

 

Năm hết Tết đến, không khí Tết càng thêm nồng đậm, ngay cả Vân Hi - một người không mấy quan tâm đến những điều này cũng cảm nhận được.

 

Vào thời điểm này năm ngoái, cô vẫn còn ở nhờ nhà cậu, dù có giảm bớt sự tồn tại của mình đến đâu thì vẫn là người thừa thãi, thời gian thoải mái nhất là đợi cả nhà đi ngủ hết, một mình yên tĩnh ngồi trên ghế sofa xem lại chương trình Gala mừng xuân.

 

Còn năm nay, Vân Hi có chút do dự.

 

Cô nghe dì Vương nói, thông lệ hàng năm của nhà họ Lục là tối ba mươi Tết sẽ đến nhà mẹ của Lục Chỉ Niên ăn Tết, cũng tức là nhà họ Thẩm.

 

"Sau khi bà Lục qua đời vẫn luôn như vậy, bà cụ Thẩm tuổi đã cao lại mất đi con gái, đêm giao thừa luôn phải gặp mặt đứa cháu ngoại ruột của mình."

 

Sáng nay, chú Lục cũng đặc biệt đến nói chuyện này với cô, hỏi cô có muốn cùng họ đến nhà họ Thẩm ăn Tết không.

 

Vân Hi thở dài một hơi, cô thực sự không thích những nơi xa lạ và đông người, đặc biệt là vào ngày đoàn viên như thế này, càng cảm thấy lạc lõng.

 

Chiều ba mươi Tết, Vân Hi nhìn chú Lục đang đứng ở cửa chỉnh lại quà Tết, bước đến nhẹ giọng nói: “Chú Lục, tối nay cháu không đi cùng mọi người nữa ạ."

 

"Sao vậy Hi Hi? Có chuyện gì sao?"

 

Lục Vân Phong ngẩng đầu lên, quan tâm hỏi: “Có chuyện gì cứ nói với chú."

 

Vân Hi há miệng, đang do dự không biết có nên nói ra những cảm xúc tế nhị trong lòng mình hay không, bên cạnh đột nhiên có người chen vào một câu: “Không muốn đi thì không đi."

 

Lục Chỉ Niên không biết đã đi tới từ lúc nào, đón lấy ánh mắt của Lục Vân Phong, hờ hững chuyển chủ đề: “Ba quan tâm nhiều như vậy làm gì?"

 

Quả nhiên, sự chú ý và hỏa lực đều bị một mình anh thu hút.

 

Không để ý đến việc Vân Hi tại sao không đi, Lục Vân Phong lắc đầu bắt đầu giáo huấn Lục Chỉ Niên theo kiểu "hận rèn sắt không thành thép".

 

Chỉ là nói đi nói lại, lại đổi giọng.

 

Lục Vân Phong liếc nhìn đứa con trai đang dựa nghiêng vào tường, châm chọc: “Dù sao cũng là đi làm khách, có thể thu lại cái dáng vẻ lười biếng trên người con đi được không, hả?"

 

"Đi ăn cơm chứ có phải đi xem mắt đâu." Lục Chỉ Niên nhếch khóe miệng, không hề để ý.

 

"Con thế này mà còn muốn đi xem mắt à?" Lục Vân Phong nhíu mày, phản bác.

 

"Ừm, người như con đúng là không cần phải đi xem mắt."

 

Vân Hi đứng bên cạnh nghe toàn bộ quá trình, không nhịn được bật cười thành tiếng.

 

Kết quả cô ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lục Chỉ Niên đang nhìn về phía này, nhìn khẩu hình miệng dường như là ba chữ "không được cười".

 

Nhưng làm sao có thể nhịn được, Vân Hi vừa định quay mặt đi, mượn cớ che giấu ý cười trên mặt, trên đầu đột nhiên xuất hiện một bóng đen, Lục Chỉ Niên không biết từ lúc nào đã đi tới.

 

"Anh…" Vân Hi mới nói được một chữ, nửa dưới khuôn mặt đã bị che lại, chỉ còn lại đôi mắt mở to tròn xoe lộ ra bên ngoài.

 

Loading...