Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Gặp Giữa Mùa Hè - 60.

Cập nhật lúc: 2025-05-17 08:45:20
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng không ngờ, nam sinh kia lại hiểu lầm, cho rằng ý của cô là ở thư viện không tiện, ra ngoài rồi nói chuyện sau.

 

Thế là, nam sinh kia cố gắng ở lại cùng Vân Hi, cho đến tận chín giờ tối khi thư viện đóng cửa.

 

Đúng chín giờ, Vân Hi thu dọn sách vở chuẩn bị rời đi, vừa bước ra khỏi cửa thư viện đã thấy nam sinh kia đuổi theo từ phía sau: “Bạn học! Bạn học đợi một chút được không? Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

 

Vân Hi đang đứng cách đó hai mét dừng bước, trên mặt không có biểu cảm gì: “Chuyện gì?"

 

"Cảm ơn cậu lần trước đã cho tôi mượn bút."

 

Nam sinh kia bước lên vài bước, rút ngắn khoảng cách với Vân Hi: “Lúc ở trong thư viện không kịp cảm ơn cậu."

 

"Còn chuyện gì nữa không?" Vân Hi không hề cảm thấy chuyện này đáng để nói riêng, nếu cậu ta không nhắc thì cô hoàn toàn không nhớ ra.

 

Nam sinh kia cười một tiếng: “Tôi vẫn chưa hỏi tên cậu là gì? Dù sao chúng ta cũng học cùng một trường, lần sau tôi mời cậu ăn cơm nhé."

 

"Không cần đâu." Nam sinh kia vừa dứt lời, một giọng nói lười biếng chợt vang lên.

 

"Cậu không cần phải biết tên cô ấy, còn việc ăn cơm thì càng không cần."

 

Nghe thấy giọng nói, Vân Hi gần như ngay lập tức ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy Lục Chỉ Niên đang thay cô từ chối.

 

Mà cô lại không nảy sinh ra bất kỳ ý định phản bác nào.

 

Cô không suy nghĩ kỹ xem tại sao Lục Chỉ Niên lại xuất hiện ở đây, chỉ là nhìn thấy anh đến, mây mù trong lòng cô như tan biến ngay lập tức, thay vào đó là niềm vui thầm kín.

 

Hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước, cũng chẳng cần lý do.

 

Đúng lúc Vân Hi còn đang ngây người, nam sinh kia vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, hướng về phía Lục Chỉ Niên không khách khí chất vấn: “Tôi hỏi cô ấy, liên quan gì đến cậu?"

 

Lục Chỉ Niên tiến lên, có vẻ như vô tình đặt tay lên vai nam sinh kia, cúi mắt cười một tiếng: “Liên quan gì đến tôi à?"

 

Anh nói chậm rãi, mỗi khi nói một chữ, lực tay lại tăng thêm một phần.

 

"Cái trò hỏi số điện thoại con gái của cậu, có phải hơi trẻ con quá rồi không?"

 

"Đúng đúng đúng, lần sau sẽ không như vậy nữa." Nam sinh kia không chịu được đau, còn chưa kịp làm gì mặt đã nhăn nhúm lại.

 

Lục Chỉ Niên cảm thấy mình còn chưa dùng sức gì, nhưng bên tai toàn là tiếng xin tha của nam sinh kia, anh chán nản buông tay, mất hứng nói: “Không có lần sau."

 

Sau đó Vân Hi nhìn thấy nam sinh kia chạy trốn, hoàn toàn mất đi dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên khi bắt chuyện lúc nãy.

 

Còn người dọa người ta chạy mất lại ung dung thản nhiên cúi người xuống, ghé sát lại gần: “Có phải gu thẩm mỹ của em hơi kém rồi không? Loại người như vừa rồi mà em cũng để ý à?"

 

Cô để ý cái gì chứ?

 

Vân Hi nhíu mày phủ nhận: “Tôi và cậu ta còn chưa nói được hai câu."

 

"Thật sự không có ư?"

 

Vân Hi hơi bất lực: “Không có."

 

Lục Chỉ Niên "ừm" một tiếng, sắc mặt dịu đi một cách khó nhận thấy.

 

...

 

Trên đường về nhà, Vân Hi cẩn thận liếc nhìn Lục Chỉ Niên, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Sao hôm nay sao anh lại xuất hiện ở cửa thư viện?"

 

"Tôi chơi bóng rổ ở gần đây nên tiện đường." Lục Chỉ Niên trả lời mặt không đổi sắc.

 

Mặc dù tình hình thực tế là vì tiện đường, mới cố ý chọn sân bóng rổ gần thư viện.

 

Mà Vân Hi không hề hay biết chuyện này khẽ "ồ" một tiếng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/gap-giua-mua-he-gmdw/60.html.]

Cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại luôn cảm thấy sau những ngày này, giữa hai người có một khoảng cách nào đó khiến cô không nói ra được.

 

Thấy Vân Hi có vẻ lại muốn cúi đầu, mà phía trước lại có chướng ngại vật, Lục Chỉ Niên không nghĩ nhiều mà đưa tay ra chặn trán cô lại.

 

Hành động này không chỉ khiến Vân Hi sững sờ, mà ngay cả Lục Chỉ Niên cũng có chút ngạc nhiên, khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau, anh khẽ cười một tiếng.

 

Nhân lúc Vân Hi còn chưa kịp phản ứng lại, anh dứt khoát hạ thấp giọng hỏi: “Thật ra mấy ngày nay em đang trốn tôi đúng không?"

 

Vân Hi quay mặt nhìn anh, bất chợt rơi vào đôi mắt đen láy, dường như không một chút tạp chất của anh.

 

Trong tiếng gió hiu hiu, Lục Chỉ Niên tiếp tục nói: “Đừng trốn nữa có được không, dù sao thì –"

 

"Dù sao gì cơ?"

 

"Tôi chẳng có cách nào với em cả." Anh chậm rãi nói hết câu, đuôi âm hơi nhếch lên như mang theo một cái móc nhỏ, cứ thế len lỏi vào tận tim người.

 

Trong phút chốc, Vân Hi nghe rõ tiếng tim mình đập.

 

Bởi vì nhịp tim không thể che giấu.

 

[Tác giả có lời muốn nói]

 

Cảm ơn bạn tôm viên, bạn Jisoo đã tặng dinh dưỡng

 

Thật sự rất xin lỗi, dạo gần đây là tuần cuối kỳ, mọi việc đều dồn lại một chỗ, sẽ cố gắng đăng truyện thường xuyên hơn huhu.

 

Chương 36: 36°C - "Trong nhà nuôi mèo phải cho ăn"

 

Vẻ mặt không thể tin được không hề che giấu, câu nói "Tôi chẳng có cách nào với em cả" của Lục Chỉ Niên như sóng vỗ vào đá, từng chữ từng chữ gõ vào màng nhĩ cô, làm thế nào cũng không xua đi được.

 

Mãi một lúc sau, cô mới tìm lại được giọng nói của mình, khẽ hỏi lại: “Anh vừa nói, nói gì cơ?"

 

Lục Chỉ Niên nhìn thẳng vào mắt Vân Hi, đuôi mắt dài hẹp khẽ nhếch lên, nhưng lại không có ý định lặp lại lần nữa.

 

Anh biết, cô đã nghe thấy rồi.

 

Anh cúi thấp cổ xuống, bờ vai rộng lớn làm cho chiếc áo khoác đen có đường nét mượt mà đẹp mắt, sau đó hỏi: “Đừng trốn tôi nữa, cũng đừng cả ngày không thấy bóng dáng có được không?"

 

Trong nhà đột nhiên thiếu mất một người, trống trải lạ thường khiến anh không quen.

 

Vân Hi nghe vậy ngẩng đầu lên, cô có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén trong đôi mắt đen láy của Lục Chỉ Niên, thẳng tắp rơi trên vai cô.

 

Giống như đang cố gắng thu lại khí tức lạnh nhạt xung quanh, đôi môi mỏng của anh mím lại, ngay sau đó thốt ra một câu nói không hề phù hợp với vẻ bề ngoài: “Mắt To và Mắt Nhỏ cũng rất nhớ em."

 

Mắt To và Mắt Nhỏ ư?

 

Dường như không ngờ Lục Chỉ Niên sẽ nói như vậy, rõ ràng Vân Hi đã sửng sốt một chút.

 

Anh đang nói đến hai con cá vàng nuôi trong phòng khách nhà họ Lục, cái tên này còn là do Vân Hi đặt, bởi vì cô luôn cảm thấy dáng vẻ hai con cá nhìn nhau giống như đang mắt to trừng mắt nhỏ, trông rất đáng yêu.

 

Khi đó cô mới đến nhà họ Lục không lâu, đối với tất cả mọi người hay mọi việc đều rất dè dặt, niềm vui lớn nhất mỗi ngày là ngồi trước ghế sofa ngắm Đại Nhãn và Tiểu Nhãn thi nhau nhả bong bóng chơi đùa.

 

Có một lần vừa hay bị Lục Chỉ Niên bắt gặp, lúc đó cậu chủ Lục vừa lạnh lùng vừa ngổ ngáo dừng bước chân đang đi lên lầu, tùy ý hỏi một câu: “Cô đang làm gì vậy?"

 

"Ngắm mắt to trừng mắt nhỏ." Vân Hi vẫn còn đang chìm đắm trong thế giới cá vàng, không hề suy nghĩ trả lời.

 

Lục Chỉ Niên: ?

 

Cái quái gì vậy?

 

Biết được "mắt to mắt nhỏ" trong miệng cô là hai con cá vàng, không hiểu sao Lục Chỉ Niên lại đi tới, sau đó dừng lại trước bể cá thủy tinh, vừa hay đối diện với Vân Hi đang đứng ở phía bên kia bể cá.

 

Khi ánh mắt giao nhau, Lục Chỉ Niên bất chợt nhìn thấy đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô, giống như đôi mắt của chú mèo con mà anh từng thấy, có một sự trong trẻo thuần khiết nhất.

 

Loading...