Gặp Giữa Mùa Hè - 59.
Cập nhật lúc: 2025-05-17 08:44:57
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Chỉ Niên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen láy sắc bén lại hiện lên vài phần nghiêm túc không giống với ngày thường, anh cười, trong giọng điệu phóng túng ẩn giấu sự tự giễu chân thành: “Hơn nữa, không có cách nào dừng lại."
Anh nhất định sẽ tiếp tục trêu chọc.
Sau đó chịu trách nhiệm vì điều đó.
Hai ba con bốn mắt nhìn nhau.
Phòng làm việc vốn khá rộng rãi, vì lời nói của Lục Chỉ Niên mà bầu không khí lặng lẽ trở nên căng thẳng.
Vẫn là Lục Chỉ Niên lên tiếng phá vỡ sự im lặng, anh nhấc chân đi ra ngoài: “Nếu không có việc gì thì con đi ngủ trước đây, ba cũng ngủ sớm đi ạ."
Có những chuyện nói nhiều cũng vô ích, vậy thì không cần phải nói thêm nữa.
...
Ngày thứ hai của kỳ nghỉ đông, vì thói quen sinh hoạt từ hồi đi học vẫn chưa thay đổi được, Vân Hi - người hiếm khi có cơ hội ngủ nướng lại dậy từ rất sớm, nhìn đồng hồ mới có bảy giờ.
Cô bất lực thở dài, nhớ đến lời dặn dò "nhớ uống nhiều nước ấm" của ai kia vào tối qua, thế là cầm cốc nước đặt trên tủ đầu giường đi xuống phòng khách dưới lầu.
Vốn tưởng rằng giờ này dưới lầu sẽ vắng tanh không một bóng người, nào ngờ khi đi ngang qua phòng khách, Vân Hi vô tình liếc thấy chú Lục đang ngồi trên ghế sofa.
Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, cô vẫn ngoan ngoãn bước đến chào hỏi: “Chú Lục, buổi sáng tốt lành ạ."
Lục Vân Phong đáp lời, thấy là Vân Hi, trái tim vừa mới thả lỏng lại lập tức dâng lên.
Nghĩ đến đứa con trai có vẻ như đã quyết tâm "dây dưa không dứt" với người ta, ông thở dài một hơi, lời nói ra vô cùng cẩn trọng: “Hi Hi, hay là sau này cháu cố gắng ít qua lại với Lục Chỉ Niên được không?"
Chỉ còn chưa đầy nửa năm nữa là đến kỳ thi đại học, bất kể tương lai có ra sao, ông chỉ mong trong khoảng thời gian này hai đứa có thể yên ổn.
Nghe vậy, bàn tay đang cầm cốc thủy tinh của Vân Hi bất giác siết chặt: “Chú Lục…"
Đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình, Lục Vân Phong không hề nhận ra tiếng gọi khẽ khàng của cô, vẫn tiếp tục nói: “Nó có tìm cháu thì cháu cũng đừng để ý đến nó, cứ tập trung học hành là được."
"Đúng vậy, học tập, sắp thi đại học rồi, vẫn nên đặt tâm trí vào việc học thì hơn."
Sau đó Lục Vân Phong còn nói gì nữa, Vân Hi hoàn toàn không nghe thấy, cô chỉ nhớ mình đã khẽ gật đầu trước ánh mắt vừa khẩn thiết vừa mong đợi của Lục Vân Phong, chậm rãi vô cùng.
Vân Hi không muốn nghĩ nhiều, nhưng những lời nói đó cứ tự động vang lên bên tai cô.
Lời của chú Lục không khó hiểu, chẳng qua là muốn cô và Lục Chỉ Niên đừng quá thân thiết, thực ra giữa họ cũng chẳng có lý do gì để trở nên thân thiết cả.
Khi hoàng hôn buông xuống, Vân Hi đứng một mình bên cửa sổ trên ban công, không rời mắt khỏi tia nắng cuối cùng nơi chân trời.
Ngắm nhìn nó rực rỡ huy hoàng, ngắm nhìn nó chao đảo chực tắt và cuối cùng là ngắm nhìn nó khuất dần trong màn đêm.
Ánh sáng biến mất.
Vân Hi không biểu lộ cảm xúc gì trên khuôn mặt, nhưng lại khiến người ta cảm thấy buồn bã một cách khó hiểu.
...
Trong mấy ngày tiếp theo, Vân Hi cố tình tránh mặt Lục Chỉ Niên, sáng nào cô cũng dậy thật sớm, mang sách đến thư viện gần đó để ôn tập, đến bữa trưa cũng không về nhà ăn, tối đến chín giờ rưỡi mới từ ngoài trở về.
Với lịch trình như vậy, dù sống chung một mái nhà, cơ hội gặp Lục Chỉ Niên cũng ít ỏi vô cùng. Hơn nữa, dù có gặp, cô cũng luôn vội vã lướt qua, thậm chí không để lại một khoảng trống nào để nói chuyện.
Vì vậy, càng ngày càng nhiều lần, Lục Chỉ Niên chỉ nhìn thấy bóng lưng "chạy trốn" của Vân Hi.
Chỉ có kẻ ngốc mới không nhận ra sự khác thường của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/gap-giua-mua-he-gmdw/59.html.]
Vào một buổi tối Vân Hi lại về muộn, Lục Chỉ Niên đã chặn cô ngay ở cầu thang.
Anh đứng trên bậc thang, tư thế có vẻ bề trên, nhưng lời nói ra lại không hề như vậy: “Em đang trốn tôi à?"
Khi hỏi câu này, đôi mắt dài hẹp nhìn chằm chằm vào Vân Hi, như thể chỉ cần anh lơ là một chút, cô sẽ chạy mất vậy.
Vân Hi rất khó trả lời, cô cúi đầu, chóp mũi ngửi thấy mùi hương lạnh lùng vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Mãi một lúc sau, cô mới ngẩng mặt lên, lựa lời mà nói, miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo: “Tôi thấy như vậy cũng tốt mà."
Cô cố gắng nở một nụ cười, tỏ ra thoải mái: “Thật ra tôi cũng không cố ý trốn anh, có lẽ, có lẽ là do lịch sinh hoạt không giống nhau thôi."
Nhưng câu nói "Đã không giống nhau thì không cần phải miễn cưỡng" kia, Vân Hi thực sự không thể nói ra, cô chỉ có thể làm như không có chuyện gì mà quay mặt đi.
"Em thật sự nghĩ như vậy sao?" Người đối diện đột nhiên lên tiếng.
Vân Hi có thể cảm nhận được ánh mắt của Lục Chỉ Niên đang dán chặt lên người cô, dưới ánh mắt này, dường như mọi thứ đều không thể che giấu, đến nỗi cô không dám cử động dù chỉ một chút.
Trước câu hỏi của giọng nói quen thuộc, cô vội vàng gật đầu: “Vâng."
Phản ứng của Lục Chỉ Niên bình tĩnh hơn Vân Hi tưởng tượng.
Anh không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu rồi nhường đường cho cô lên lầu.
Chỉ là ngay khoảnh khắc Vân Hi quay người rời đi, anh lại đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô: “Khoan đã."
Giọng nói của thiếu niên lạnh nhạt và thờ ơ, như thể không hề chứa đựng một chút cảm xúc nào: “Sau này về nhà sớm hơn một chút, nếu như em không phải đang trốn tôi."
"Về muộn quá không an toàn."
Lục Chỉ Niên nói câu này quá mức chu toàn, không để lại cho người ta chút cơ hội nào để từ chối.
Vân Hi dừng lại trên bậc thang, quay lưng về phía anh, cố gắng kiềm chế xúc động muốn quay đầu lại, khẽ "ừm" một tiếng.
...
Cứ như vậy trôi qua gần nửa tháng, Vân Hi đã trở thành khách quen của thư viện Nam Xuyên, ngày nào cũng đến từ chín giờ sáng đến chín giờ tối, còn đúng giờ hơn cả bác bảo vệ mở cửa thư viện hàng ngày.
Cô thường thích ngồi cạnh cửa sổ, vốn dĩ bên cạnh không có ai, nhưng sau này không biết từ đâu xuất hiện một nam sinh ngồi ở đó, cùng cô học tập.
Chuyện nhỏ nhặt này không hề ảnh hưởng đến Vân Hi, không ảnh hưởng thì cô cũng không quan tâm, thậm chí còn không có ý định tìm hiểu.
Chỉ là thỉnh thoảng, thỉnh thoảng lại bất giác nhớ đến khuôn mặt với đường nét góc cạnh, sống mũi cao và vẻ ngang tàng quen thuộc kia.
"Bạn học, cậu cũng học trường trung học số 1 à?" Vào một buổi chiều nọ, nam sinh chủ động bắt chuyện, nở một nụ cười với cô.
Vân Hi đang giải bài tập bị cắt ngang dòng suy nghĩ, cô nhíu mày ngẩng đầu lên, giọng nói vẫn khá bình tĩnh đáp lại: “Ừ."
"Tôi cũng vậy, không ngờ lại gặp được bạn cùng trường ở đây."
Nam sinh kia nhích lại gần thêm vài centimet: “Trùng hợp thật đấy!"
Đúng là rất trùng hợp, ngoài điều đó ra, Vân Hi không có bất kỳ suy nghĩ nào khác.
Tâm trí lại quay về với tập đề, cô không cho người kia cơ hội nói chuyện nữa, lịch sự và kiềm chế nói: “Đây là thư viện, hình như không thích hợp để nói chuyện cho lắm."
Nói xong, cô lại cúi đầu giải nốt bài toán hàm số cuối cùng.