“Hôm nay  khỏi thành, Hoắc Hiệu úy  gọi  là biểu tỷ giống . Ta liền ,   nhất định sẽ kính trọng và yêu thương .” Tôn Nặc giơ cao roi ngựa: “Đi thôi! Ra ngoài  lâu,   việc  ăn của  thế nào .”
Lúc đến thì chất đầy những xe quân nhu, lúc  thì nhẹ nhàng hơn nhiều.
Càng  về phía Nam, đường càng dễ . Lúc đến mất một tháng, trở về Thịnh Kinh chỉ mất hai mươi ngày.
Ta  về phủ,   nha  đến báo, đích tỷ  đến thăm. Xem  nàng   gặp  , sẽ  bỏ cuộc.
Cá Chép Bay Trên Trời Cao
Ta  y phục, đến đại sảnh gặp nàng. Trịnh Quy Ngu   còn vẻ mặt rạng rỡ như    thấy.
Ta tính toán thời gian, hẳn là nàng    thể chịu đựng  nữa .
Thành   bốn tháng, vị phu quân dung mạo tuấn mỹ, tài hoa hơn , đỗ Giải nguyên , đêm đêm thắp đèn khổ ,  từng bước  phòng nàng  một , đến nay vẫn  động phòng.
14.
 những ấm ức , Trịnh Quy Ngu sẽ  trút lên .
Ta  xuất hiện, nàng   trở nên kiêu ngạo.
Nàng  săm soi vẻ mặt tiều tụy của  vì quãng đường dài mệt mỏi, dường như hiểu lầm điều gì đó, đắc ý : “Quy Vãn, chuyện ở Yến Bắc  đều   . Muội cũng đừng quá đau buồn, dù  chúng  cũng là tỷ  một nhà. Đợi phu quân của   quan lớn,  sẽ bảo  chiếu cố .”
“Thật ?” Ta  xuống rót  cho , “Vậy thì đa tạ tỷ tỷ.”
Sự nhún nhường của  khiến bao uất ức những ngày qua của Trịnh Quy Ngu tan biến hết. Nàng  tiếp tục: “Chỉ là  đừng nghĩ phụ  sẽ đón  về nhà. Cả nhà họ Hoắc trung liệt, cho dù   chết, cũng chỉ  thể c.h.ế.t ở nhà họ Hoắc.” Nàng  lắc đầu thở dài: “Đáng thương cho  tuổi còn trẻ,   lãng phí tuổi xuân trong cái hậu viện  .”
“Phủ của Hoắc gia giàu sang,   thiếu ăn thiếu mặc, ở đây cũng   gì  .” Ta khẽ nghiêng đầu, để lộ một cây trâm cài tóc mà   cố ý đeo: “Ngược  là tỷ tỷ, cuộc sống ở nhà họ Tạ thanh bần, trâm cài  đầu, vòng đeo  tay của tỷ tỷ, dường như vẫn là trang sức cũ. Hay là   tiền mua?”
Sắc mặt Trịnh Quy Ngu  đổi ngay.
Của hồi môn của nàng   hậu hĩnh, dù   bù đắp cho Tạ gia thế nào, cũng  đến nỗi gả  vài tháng   còn tiền để sắm trang sức.
Chỉ là mỗi khi nàng   ngoài  dạo, tiểu cô (em gái chồng) liền nhất định   theo. Nàng  mua trang sức gì, tiểu cô cũng  mua. Không chỉ mua, còn  dâng lên hiếu kính bà bà ( chồng).
Nếu  , tiểu cô liền  ầm ĩ lên đến chỗ Tạ Dĩ An. Một kẻ sĩ đầy sĩ diện,  chịu tiêu của hồi môn của thê tử. Hắn   mặt nàng  liền trách mắng  .   lưng ,  dùng ánh mắt thất vọng, bất lực  nàng .
Mấy ngày  đó, đừng  đến chuyện  phòng nàng , ngay cả mặt cũng  gặp .
Cho đến khi nàng  đích  mua trang sức đến tạ  với bà bà, Tạ Dĩ An mới chịu bước  phòng nàng . Hoặc là đích  vẽ lông mày cho nàng , hoặc là vẽ tranh ngâm thơ, vài câu  liền dỗ cho nàng  hết oán hận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-thay/chuong-7.html.]
Dần dần, Trịnh Quy Ngu dứt khoát  mua trang sức nữa.
Những chuyện , tất nhiên nàng  sẽ   cho . Chỉ cắn răng  lạnh: “Muội mau tận hưởng , qua một thời gian nữa, đừng  trâm cài, ngay cả váy áo cũng chỉ  thể mặc loại vải thô!”
“Tỷ tỷ  ý gì?” Ta mỉm   nàng .
Nàng  tức đến lồng n.g.ự.c phập phồng, dứt khoát ghé sát  tai ,  từng chữ một:“Muội  còn   ? Nhị lang Hoắc gia  c.h.ế.t ở thành Yến Vân .”
Không hiểu ,  nàng   , trong lòng   chút khó chịu. Ta  thẳng  dậy, khẽ : “Tỷ tỷ  tin  một giấc mơ đến  ? Giấc mơ đó   cho tỷ tỷ , vì  Tạ Dĩ An vẫn luôn  động phòng với tỷ tỷ ?”
Nàng  bỗng nhiên trợn tròn mắt.
Chiến cuộc ở Yến Bắc  định. Trịnh Quy Ngu cũng  thể gây  sóng gió gì nữa, cho nên   ngại để nàng  .
Người trùng sinh,  chỉ  một  nàng .
“Đáp án chính là…” Ta nhấc lên một lọn tóc dài của nàng, ác ý : “Ta   cho tỷ tỷ , tự  mà tìm hiểu .”
15.
Ngày dần dài, gió Xuân ấm áp.
Hoắc Vưu Phương  sớm đặt chỗ, trời còn  sáng  kéo  đến tửu lầu ven đường, nghênh đón Hoắc Gia quân khải .
Ta tựa  cửa sổ, nam tử đang phi ngựa qua  phố dường như  cảm ứng, ngẩng đầu  .
“Nhị tẩu, nhị tẩu!” Hoắc Vưu Phương lay lay cánh tay : “Nhị ca đang  tẩu kìa! Nhiều cô nương đang ném túi thơm cho  , tẩu cũng mau ném một cái !”
“Ta  mang…”
Lời còn   hết, Hoắc Vưu Phương  nhét liền bảy tám chiếc túi thơm  tay .
Ta dở  dở   nàng, bèn ném một chiếc về phía Hoắc Nghiêu.   ngờ, hướng và lực đều lệch hẳn.
Thấy chiếc túi thơm sắp rơi  đám đông, Hoắc Nghiêu đột nhiên quăng roi ngựa , cuốn chiếc túi thơm về.
Chàng ngẩng đầu, định mỉm  với , liền  Đại lang Hoắc gia đ.ấ.m  cánh tay một cái.
“Nhị ca khoe mẽ,  đại ca mắng !” Hoắc Vưu Phương khoác tay ,  đến gập cả .