Những cỗ xe ngựa chúng  mang theo từ Thịnh Kinh đều   cải tạo phần đáy. Chỉ cần tháo , sẽ là một chiếc xe trượt,  thể lướt   tuyết.
Các hộ vệ buộc xe trượt  ngựa. Sức chứa và  lượng của xe trượt kém xa xe ngựa,  vận chuyển hết  bộ lương thảo, e là    bảy, tám chuyến.
 đoạn đường cuối cùng , chỉ  thể dùng cách chậm chạp như  để vận chuyển từng chút lương thảo một.
Con ngựa bất kham của Hoắc Nghiêu cũng   mang theo. Nó bắt đầu trở nên bồn chồn từ khi bước  vùng tuyết,  chỉ  thể vuốt ve bờm ngựa, khẽ an ủi.
Tôn Nặc bước tới, đưa cho  một miếng bánh  từ thịt nai: “Ăn chút gì .”
Ta  lời cảm ơn, đưa tay  nhận lấy.
Đột nhiên, một bóng  bất ngờ lao đến.
May mà hộ vệ của Hoắc gia luôn  theo sát , lập tức rút đao c.h.é.m xuống.
Nam nhân ông  c.h.é.m  tay   mặt đất gào thét đau đớn. Ta mới nhận  đó là một kẻ ăn mày gầy trơ xương.
Gió lạnh buốt mang theo tiếng  thút thít. Ta  sang, thấy một đám nam nữ gầy gò ốm yếu đang trốn trong những bụi cây trơ trụi.
Tôn Nặc thở dài,  với : “Tình hình trong thành  lẽ cũng  khá hơn là bao.”
Ta hỏi Đội trưởng hộ vệ bên cạnh: “Chúng  còn đồ ăn thừa ?”
Hắn khuyên can : “Vẫn còn.  Ngài  cho họ thức ăn, họ cũng  sống nổi qua mùa Đông . Hơn nữa, những kẻ ăn mày  khó kiểm soát, lỡ  họ  hại Ngài…”
Ta lắc đầu, cắt ngang lời : “Họ chỉ  hơn mười ,   bài học ,  dám  càn . Chia cho họ một ít thức ăn , sống thêm  ngày nào  ngày đó.”
Đội trưởng hộ vệ  thể cãi lời , chỉ đành ném thức ăn về phía họ.
Khi ba mươi chiếc xe trượt đều  chất đầy,  cưỡi ngựa của Hoắc Nghiêu, còn Tôn Nặc thì ở  đóng quân tại chỗ cùng   còn , chờ chúng  mang xe trượt  trở về.
Đây là kết quả  khi  và Tôn Nặc thương lượng, cũng là lý do   chuyến .
Phụ tử Hoắc gia  trận,  mang theo  bộ binh lính  cận. Những hộ vệ còn  trong phủ cũng   những gương mặt quen thuộc với họ.
Lúc , chỉ   của Hoắc gia mới  thể tiếp cận  tòa thành đang  vây hãm. Lão Thái quân tuổi  cao, Đại tẩu còn  con nhỏ trong tã lót cần chăm sóc, Vưu Phương  xuất giá.
Cho nên , một tân nương,  trở thành lựa chọn duy nhất.
10.
Đoạn đường cuối cùng , chúng    thêm một canh giờ nữa.
Thiên địa mênh mông, tưởng chừng   điểm dừng.
Dù   quấn loại áo lông chồn thượng hạng nhất,  đôi ủng bằng da cừu ấm áp nhất, vẫn run rẩy trong cơn gió lạnh thấu xương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-thay/chuong-5.html.]
Làn da mỏng manh sớm   gió lạnh thổi cho nứt nẻ, mười ngón tay thon dài cũng sưng đỏ lên vì cước. Cánh tay, bắp chân, truyền đến từng cơn đau nhói.
Ta  sấp  lưng ngựa, hết   đến  khác tự nhủ: Trịnh Quy Vãn, chỉ còn nốt đoạn đường cuối  thôi. Từ nay về ,  còn ai  thể sắp đặt cuộc đời ngươi nữa. Chỉ vì di nương của ngươi là nữ nhi nhà thương nhân, vì ngươi là thứ xuất, mà coi thường ngươi, rẻ rúng ngươi.
Thế gian trói buộc  bằng bao lớp xiềng xích. Ta   từng lớp từng lớp phá tan. Niềm tin đó,  chống đỡ cho  thể vốn  mấy khỏe mạnh của . Trong gió tuyết, tiến lên một bước,   một bước.
“Nhị phu nhân!” Đội trưởng hộ vệ  kinh ngạc  mừng rỡ: “Đến !”
Ta kéo mũ áo xuống, ngẩng đầu. Mây chì sà thấp, những bức tường thành sừng sững vươn lên, tựa như Hắc long  ngang, chỉ  những lá cờ đỏ phấp phới trong gió tuyết.
Một mũi tên sắc lướt qua đầu ngựa: “Kẻ nào tới!”
Ta nhận lấy quân kỳ từ Đội trưởng hộ vệ, mở . Lá cờ giống hệt lá cờ  tường thành đang phấp phới trong tay .
“Ta là thê tử của Hoắc Nghiêu, Trịnh Quy Vãn.”
Những binh lính  tường thành  , cung tên trong tay vẫn chĩa về phía chúng .
Ta vuốt ve bờm ngựa trấn an: “Xin cho phu quân  là Hoắc Nghiêu  nhận mặt,  xin chờ ở đây.”
Một vị Bách phu trưởng rụt đầu .
Ta quấn chặt chiếc áo choàng, nhưng  dám đội mũ lên nữa, gió thổi  mặt  đau rát.
Cuối cùng, một nam tử khoác giáp trụ xuất hiện  tường thành.
Cá Chép Bay Trên Trời Cao
Chàng cúi đầu,  ngẩng đầu. Trong gió tuyết mà   từ xa.
Ta  chút lo lắng nắm chặt dây cương. Cũng như   thể  rõ   tường thành   là phu quân chỉ gặp một  của   ,  cũng lo   nhận    ngoài thành là .
Đuổi   là chuyện nhỏ,  b.ắ.n c.h.ế.t  mới là chuyện lớn.
“Mở cửa thành!”
Ta thở phào nhẹ nhõm, lúc  mới phát hiện găng tay da cừu  mòn rách, lòng bàn tay  dây cương cứa một vết máu.
11.
Hoắc Nghiêu sải bước  tới  con ngựa của .
“Sao nàng  tới đây?” Chàng cầm lấy dây cương,  sắc mặt tái nhợt của , “Nàng   ?”
Ta gật đầu: “Ta đến giao hàng.”
Chàng  theo hướng ngón tay  chỉ. Hộ vệ vén tấm vải bạt, để lộ  những bó lương thảo chất đầy bên trong.
Vùng Yến Bắc tuyết rơi dày đặc, chim bồ câu đưa thư  thể bay , lính truyền tin chỉ đưa tin tình báo quân sự, cho nên   hề  về hành động của .
Ánh mắt Hoắc Nghiêu  ,  sự kinh ngạc,  sự cảm động. Dường như, còn  cả một chút kính phục: “Đa tạ.”