Gả Thay Vương Gia Người Thực Vật, Y Phi Càn Quét Tứ Phương - Chương 438: Tuyết hoa
Cập nhật lúc: 2025-08-13 13:22:22
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một nữ nhi nuôi huyết thống, xứng chính phi của Thái tử, huống hồ nàng còn g.i.ế.c !
Lệ Phi nghĩ đến đây, trong lòng liền kìm phẫn nộ, cảm thấy bất bình cho Lạc Cảnh Thâm.
Kiếm Lan bên cạnh an ủi: “Lệ Phi nương nương bớt giận, chuyện Vĩnh Ninh Hầu phủ quả thực ghê tởm, nhưng nghĩ theo hướng , may mắn Thái tử điện hạ còn cưới nàng cửa, sính lễ gửi cũng đều trả về , cho nên điện hạ vẫn chịu thiệt.”
Lệ Phi đáy mắt giận dữ, vỗ bàn một cái: “Sao chịu thiệt?”
“Thái tử Kỷ Thanh Thanh hao phí bao nhiêu thời gian, tiền bạc, tinh lực , y còn từng công khai cầu hôn Kỷ Thanh Thanh, tự đưa sính lễ, cho nàng đủ thể diện, bản tự rước lấy ít lời đàm tiếu, cuối cùng thấy sắp lôi kéo Vĩnh Ninh Hầu phủ , bây giờ báo cho Kỷ Thanh Thanh là kẻ mạo danh, hiện giờ còn bên ngoài bao nhiêu đang xem trò của y!”
“Một hôn sự cứ thế mà mất, bản dính một đống phiền phức, bản cung chỉ nghĩ thôi cũng thấy g.i.ế.c , huống hồ là chính Thái tử.”
Lệ Phi , mặt liền hiện lên một nét u sầu, nàng cũng càng thêm đau lòng cho Lạc Cảnh Thâm.
“Hiện giờ tâm trạng y nhất định khó chịu, cũng ai bên cạnh thể khai giải, an ủi y .”
Kiếm Lan nàng, đột nhiên linh cơ động, : “Lệ Phi nương nương, vẫn luôn hòa hoãn quan hệ với Thái tử điện hạ ? Bây giờ chừng chính là thời cơ để các phá vỡ hiểu lầm.”
“Điện hạ hiện giờ đang chịu đả kích nặng nề, nương nương bằng nghĩ xem, mới thể giúp đỡ Thái tử điện hạ?”
“Chỉ cần nương nương tuyết trung tống thán giúp y, còn lo Thái tử điện hạ nhớ cái của ?”
Lệ Phi , lập tức cảm thấy lời nàng chút lý.
Tục ngữ , thà rằng thêm hoa gấm, chẳng bằng gửi than trong tuyết.
Chỉ cần giúp y lúc Lạc Cảnh Thâm vô cùng bất lực, còn lo y hòa hoãn quan hệ với ?
Nàng nghĩ đến đây, lập tức về phía Kiếm Lan: “Ngươi ngoài dò hỏi một chút, bên Thái tử hiện giờ là tình hình gì, khi trở về hãy kể tất cả chuyện thiếu một chi tiết nào cho bản cung.”
Kiếm Lan đáp: “Nô tỳ tuân mệnh.”
Cùng lúc đó, Lạc Cảnh Thâm tâm trạng phiền muộn, chuyện Kỷ Thanh Thanh lừa hôn vốn dĩ khiến y tức giận.
Y phái điều tra vụ sính lễ đánh cắp, suốt nửa ngày vẫn tin tức nào truyền về.
Lại vì năm quán thịt nướng mới mở tạm thời đóng cửa, nợ nhà cung cấp tám vạn lượng bạc, ít chạy đến cửa Đông cung đòi tiền!
Lạc Cảnh Thâm xuất hiện, phái Liễu Thanh Nhai an ủi, nhưng cũng chỉ tác dụng nhỏ bé, mười mấy nhà cung cấp căn bản , chẳng khác gì vô dụng.
Năm quán thịt nướng đồng thời đóng cửa, tất cả nhà cung cấp đều nghĩ bọn chúng sắp phá sản bỏ trốn, liền lũ lượt kéo đến đòi nợ, do đó tạo nên một làn sóng náo nhiệt.
Đông cung đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, Lạc Cảnh Thâm phiền lòng dứt, bèn chạy tới Hoa Mãn Lâu, nơi thường lui tới nhất, để uống rượu tìm vui.
Lão bô vặn eo, mặt mày tươi , nhiệt tình nghênh đón lên phòng VIP lầu hai.
“Thái tử điện hạ, ngài tới thật đúng lúc, Hoa Mãn Lâu chúng gần đây mới một cô nương mới, dung nhan quả là hoa dung nguyệt mạo, quốc sắc thiên hương, nhất tiếu khuynh quốc, tái tiếu khuynh thành, hơn nàng đầu bảng bao nhiêu .”
Lạc Cảnh Thâm đầu tiên thấy lão bô Hoa Mãn Lâu khen một cô nương đến .
Phải , nàng đầu bảng là Thược Dược đủ , nay cô nương hơn Thược Dược, đến mức nào.
Nghĩ đến đây, sự u ám trong lòng Lạc Cảnh Thâm tiêu tan ít, lập tức nảy sinh hứng thú.
“Ồ? Cô nương thật sự như ngươi ư?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-thay-vuong-gia-nguoi-thuc-vat-y-phi-can-quet-tu-phuong/chuong-438-tuyet-hoa.html.]
Lão bô đến nhăn cả mặt, “Ấy là lẽ dĩ nhiên, cô nương đừng là nam nhân, ngay cả mụ đây khi cũng thấy lòng xao động.”
Lạc Cảnh Thâm động lòng, càng chiêm ngưỡng các cô nương .
Hắn từ trong lòng lấy một thỏi vàng ném cho lão bô, phân phó: “Đi, đưa nàng tới đây cho cô, nếu nàng thật sự như mụ tả, thì cô sẽ trọng thưởng.”
Lão bô thu lấy vàng, cũng điều, bà lập tức nhiệt tình : “Vâng ạ, Điện hạ chờ lát ở đây, nô gia sẽ cho Tuyết Hoa cô nương lên gặp ngài ngay.”
Chẳng mấy chốc, cửa phòng đẩy , một nữ tử dung nhan khuynh thành ôm tỳ bà trong tay, khoan thai bước .
Nàng khoác xiêm y đỏ, đôi mắt ngập nước mùa xuân, làn da nõn nà như ngọc, khuôn mặt tuyệt mỹ vô song toát lên vạn phần phong tình, như thể sự quyến rũ trời ban, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ đều minh diễm thể tả.
Khoảnh khắc Lạc Cảnh Thâm thấy nữ tử, chỉ cảm thấy thở như ngừng !
Trên đời , nữ tử quyến rũ và mê hồn đến ?
Đẹp mà yêu tà, diễm lệ mà tục, nàng chỉ đó, dường như lột tả hết bốn chữ hồng nhan họa thủy.
“Ngươi chính là Tuyết Hoa cô nương mới tới Hoa Mãn Lâu?” Lạc Cảnh Thâm hỏi.
Tuyết Hoa khẽ chớp mắt, nàng phúc , hành một lễ.
“Bẩm Thái tử điện hạ, chính là nô gia.”
“Trình diễn tài nghệ mà ngươi giỏi nhất cho xem nào!”
Lạc Cảnh Thâm xong, còn chỉ vị trí mặt : “Đừng xa như , ngươi cứ mặt , để hảo hảo ngươi.”
Tuyết Hoa khẽ nhếch môi, ngoan ngoãn đáp: “Vâng, nô gia tuân lệnh.”
Nàng xuống mặt Lạc Cảnh Thâm, ngón tay khẽ gẩy dây đàn, bắt đầu gảy tỳ bà.
Lạc Cảnh Thâm chuẩn sẵn sàng để thưởng thức, vốn tưởng rằng đối phương sẽ tấu lên một khúc nhạc du dương uyển chuyển.
Nào ngờ, khúc nhạc từ tay nàng khiến cảm thấy khó đến mức phát điên, giai điệu rời rạc, thành khúc, thể nào lọt tai.
Lạc Cảnh Thâm nhíu mày, ngay cả một hiểu âm luật như cũng khúc nhạc cực kỳ khó , tựa như ma âm quán tai, chẳng lẽ Tuyết Hoa cô nương vẫn nhận ?
Tuyết Hoa rõ ràng càng gảy càng hăng, khi gảy xong một khúc, thấy Lạc Cảnh Thâm dùng một vẻ mặt vô cùng phức tạp .
Nàng vội vàng dậy, vẻ mặt hoảng sợ : “Thái tử điện hạ, khúc nhạc nô gia gảy ạ?”
Chưa đợi Lạc Cảnh Thâm mở lời, những giọt lệ của nàng lã chã rơi xuống, bắt đầu kể lể nỗi lòng.
“Điện hạ lẽ , nô gia vốn là tiểu thư nhà lành, chỉ tiếc gia đạo trung lạc, nhân thảm tử, chỉ còn một nô gia đời, nô gia nơi nương tựa, Hoa Mãn Lâu thể cho nữ tử một nơi an , nô gia bèn tìm tới!”
“Hôm nay là ngày đầu tiên nô gia tới Hoa Mãn Lâu, nô gia cũng Thái tử điện hạ thích gì, nên lấy khúc tỳ bà mà nô gia giỏi nhất…”
Tuyết Hoa còn xong, thấy Lạc Cảnh Thâm nắm chặt lấy tay nàng, ánh mắt thâm thúy, dịu dàng nàng.
“Tuyết Hoa cô nương, ngươi đừng nữa, đều hiểu.”
“Khúc tỳ bà ngươi gảy, lưu âm uyển chuyển, nhân gian khó mấy khi , thích.”
Tuyết Hoa ngừng , vẻ mặt kích động , “Thật Thái tử điện hạ?”