Gả Thay Vương Gia Người Thực Vật, Y Phi Càn Quét Tứ Phương - Chương 409: Báo thù ngược lại
Cập nhật lúc: 2025-08-12 12:36:23
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ba khó khăn nuốt trôi bữa cơm, còn Ngô Siêu Dương thì chẳng ăn một miếng nào, vẻ mặt u oán chằm chằm Kỷ Vân Đường.
Kỷ Vân Đường , cái tiểu phá hoại e là đang nghĩ ý để hành hạ nàng !
Nàng ánh mắt lóe lên, : "Cha nuôi mẫu nuôi, hai vị đến thật đúng lúc, Dạ Vương phủ còn thiếu mấy việc, các vị định đều ở đây, bổn Vương phi sẽ cho các vị mỗi việc gì!"
"Trong Dạ Vương phủ gì khác, nhưng củi gỗ thì nhiều, cha nuôi sẽ phụ trách đốn củi và cho ngựa ăn, mỗi ngày đem củi đốn chất thành đống bên tường, cho ngựa thêm cỏ khô và nước, tối sẽ đến kiểm tra thành quả lao động của ."
"mẫu nuôi là phụ nhân, tâm tư tỉ mỉ hơn một chút, cứ cùng chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của phu quân , đôi khi quá bận rộn thể sẽ lo liệu cho , lúc thì nhờ mẫu nuôi đến giúp chăm sóc !"
"Trong Dạ Vương phủ còn nhiều đất hoang khai khẩn, đại ca là nam tử sức lực lớn, cứ phụ trách khai khẩn những mảnh đất hoang đó, trồng dưa quả rau củ, và tưới nước bón phân đúng giờ cho chúng."
"Đợi những loại rau chín , chính là lương thực của mỗi trong Dạ Vương phủ chúng , ăn cơm , thì xem đại ca thể trồng trọt !"
Kỷ Vân Đường xong đầu Ngô Siêu Dương, lộ một nụ vô hại như và vật.
"Còn tam thì, tuổi còn nhỏ cũng thể để chịu khổ, gần đây đang nghiên cứu thuật châm cứu và một dược vật, tam cứ đến giúp thử thuốc nhé!"
Lời thốt , Trần Hoa Tú lập tức bùng nổ, nàng chỉ mũi Kỷ Vân Đường mà mắng.
"Cái nha đầu c.h.ế.t tiệt nhà ngươi, ngươi độc ác quá , ngươi bảo chúng khổ sai cho ngươi thì cũng thôi , Dương nhi tuổi còn nhỏ như thế, ngươi dám bắt thử thuốc cho ngươi, nếu thử bệnh tật gì, ngươi bảo cả nhà chúng sống đây?"
"Ngươi sống với chúng mười sáu năm, từng ngươi hiểu gì về y thuật, ngươi sẽ nghĩ rằng ngươi chữa khỏi mặt là thể ngoài khoe khoang chứ, đúng là tự cho là giỏi!"
Kỷ Vân Đường ngoáy ngoáy tai, căn bản để ý tới Trần Hoa Tú.
Nàng mắng chửi ầm ĩ xong, tựa như một quyền đ.ấ.m bông, chẳng đau chẳng ngứa.
Lúc , Ngô Siêu Dương lên tiếng biểu đạt!
Hắn đảo mắt, đột nhiên kéo kéo vạt áo Trần Hoa Tú.
"Nương, đừng mắng Vân Đường tỷ tỷ, nàng ở đây quản lý phủ lớn như , cũng dễ dàng, chúng nên giúp nàng gánh vác việc vặt, cũng để Vân Đường tỷ tỷ đỡ vất vả hơn."
Hắn xong Kỷ Vân Đường, vẻ mặt ngoan ngoãn ngây thơ, lên khóe miệng còn lộ hai chiếc răng khểnh nhỏ, trông vô cùng đáng yêu.
"Vân Đường tỷ tỷ, nguyện ý giúp tỷ thử thuốc, tỷ bảo gì sẽ nấy, tuyệt đối sẽ gây phiền phức cho tỷ."
Không giúp nàng thử thuốc, lát nữa mà hành hạ nàng chứ?
Đến lúc đó ai bắt ai thử thuốc còn chắc !
Kỷ Vân Đường thấy vẻ mặt nhỏ của Ngô Siêu Dương, liền tiểu phá hoại trong lòng đang nung nấu ý đồ .
Khéo chứ, nàng còn sợ đồng ý chứ!
Kỷ Vân Đường khẽ mỉm , đưa tay xoa xoa đầu Ngô Siêu Dương.
"Tam vẫn ngoan ngoãn hiểu chuyện như , giúp tỷ tỷ san sẻ vất vả."
"Đệ yên tâm, chỉ cần ngoan ngoãn giúp thử thuốc, tỷ tỷ tuyệt đối sẽ 'đối xử tệ bạc' với ."
Cả nhà mỗi một suy nghĩ, Kỷ Vân Đường sắp xếp xong xuôi, liền lượt đưa họ đến nơi việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-thay-vuong-gia-nguoi-thuc-vat-y-phi-can-quet-tu-phuong/chuong-409-bao-thu-nguoc-lai.html.]
Ngô Tiến Hỷ đưa đến chuồng ngựa ở hậu viện, bên cạnh chuồng ngựa một cái lán dựng lên, trong lán chất đầy củi.
Ngẩng đầu , cao hơn nhiều, đây là do Kỷ Vân Đường cố ý bảo Trần Hổ chất lên.
Nàng với Ngô Tiến Hỷ: "Cha nuôi, củi chính là khối lượng công việc của hôm nay, chặt xong hết chúng là thể ăn cơm !"
Ngô Tiến Hỷ đôi mắt lạnh lẽo, tức giận ném rìu xuống đất, giọng trầm thấp lộ rõ sự hài lòng.
"Kỷ Vân Đường, ngươi rõ ràng lưng chân tiện, ngươi còn bắt chặt nhiều củi như , ngươi ép c.h.ế.t ?"
Kỷ Vân Đường đôi mắt hồ ly trong veo về phía y, vẻ mặt vô tội, "Cha nuôi thể như chứ?"
"Trước khi ở thôn núi nhỏ, là mỗi ngày cầm roi ép lên núi nhặt củi đốn củi, là rèn luyện thể ."
"Thân thể bây giờ sở dĩ như , chính là vì cha nuôi đây rèn luyện , mười năm nay quản mưa gió lên núi, chân tay bây giờ nhanh nhẹn lắm."
"Còn cha nuôi thì , sở dĩ ba ngày hai bữa đau lưng đau chân, chính là vì lúc còn trẻ giường chịu rèn luyện, lâu dần liền mắc bệnh lười."
"Ta bảo chặt củi, chỉ là chặt củi, mà còn là giúp cha nuôi chữa bệnh."
Thấy Ngô Tiến Hỷ mặt mày tái xanh, khóe miệng Kỷ Vân Đường nở nụ rạng rỡ.
"Cha nuôi nghĩ xem, từ xa xôi chạy đến Kinh thành tìm , chắc chắn là đến sống những ngày ."
“Vậy ngươi cứ hưởng thụ phú quý vinh hoa bao lâu, thể đổ sụp ? Như còn để vẹn tròn đạo hiếu với ngươi?”
Ngô Tiến Hỉ tức giận đến mức cổ đỏ bừm bừng, giọng cũng cao vút lên mấy phần.
“Vậy ngươi cũng thể bắt một ngày chặt nhiều củi như thế , nhiều như thế chặt đến bao giờ mới xong?”
“Ta lớn tuổi như , nuôi ngươi lớn chừng cũng dễ dàng gì, ngươi chẳng lẽ thể thông cảm cho nỗi khổ của một cha như ?”
Kỷ Vân Đường nhướng mày, chế giễu : “Thông cảm ư, thông cảm?”
“Chính bởi vì thông cảm cho các ngươi, cho nên từ năm năm tuổi giúp cả nhà các ngươi đun nước giặt quần áo.
Sáu tuổi mỗi ngày núi nhặt năm bó củi cõng về nhà, chặt gọn gàng chất đầy nhà bếp. Bảy tuổi mỗi ngày nhóm lửa nấu ba bữa cơm cho cả nhà, khi nửa đêm các ngươi đói bụng cũng dậy nấu cơm. Tám tuổi thì ngươi xuống ruộng cấy lúa trừ cỏ, chăm sóc vườn rau. Chín tuổi tự chế ná cao su lên núi săn bắn, chỉ để cả nhà thể ăn chút thịt. Mười tuổi thì một chợ bán rau, kiếm tiền nuôi gia đình.”
“Sau mười tuổi, công việc lớn nhỏ trong nhà, cơ bản đều do bao trọn, ngay cả tam hồi nhỏ cũng là giúp đỡ nuôi nấng, nhiều đến thế mà còn tính là thông cảm cho các ngươi, cái gì mới gọi là thông cảm?”
Ngô Tiến Hỉ lý lẽ hùng hồn : “Đó cũng là việc ngươi nên , ngươi ăn của nhà, dùng của nhà, giúp nhà chút việc thì nào?”
Kỷ Vân Đường mỉa mai : “Phải đó, nên bây giờ ngươi ăn của , dùng của , cũng nên giúp việc, ?”
“Nói còn cảm ơn các ngươi, bởi vì chính các ngươi cho , tiềm năng của con vĩnh viễn là vô hạn, đôi khi ép bản một phen, căn bản lợi hại đến .”
“Ta khi đó nhỏ như mà thể nhiều công việc đến thế, dưỡng phụ tuổi ngoài bốn mươi, chính là lúc sung sức, thể liều một phen?”
“Huống hồ, chặt củi còn là công việc đòi hỏi trí óc, chỉ cần đó mà chặt thôi, còn cần ngươi nhích vị trí.”
Ngô Tiến Hỉ: “…”
Ngô Tiến Hỉ: “!!!”