Gả Thay Vương Gia Người Thực Vật, Y Phi Càn Quét Tứ Phương - Chương 367: Mèo vờn chuột

Cập nhật lúc: 2025-08-11 08:49:58
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chẳng bao lâu , một vị đạo trưởng trung niên khoác y phục màu lam đậm dẫn .

Hắn mặt mày gầy gò, hốc mắt sâu hoắm, tiến lên hành lễ với Cảnh Dương Đế.

“Bần đạo tham kiến Hoàng thượng, bần đạo là Ngọc Thanh đạo trưởng của Bạch Vân Quan. Hôm nay, bần đạo mệnh xuống núi truyền đạo dạy nghiệp cho các tử, khi ngang qua Hoàng cung, bỗng nhiên phát hiện phía Hoàng cung tụ tập một đoàn sương đen, tà khí ngút trời.”

“Bần đạo tính Hoàng cung thể ẩn chứa thiên niên yêu vật, đặc biệt xin lệnh đến đây bắt yêu.”

Ngọc Thanh đạo trưởng Cảnh Dương Đế vốn luôn tin tưởng chưởng môn, sợ đối phương tin, ông bổ sung một câu.

“Chưởng môn Bạch Vân Quan là sư thúc của , hôm nay chính ngài phái bần đạo xuống núi truyền đạo.”

Vừa , ông lấy ngọc bài chứng minh phận của .

Cảnh Dương Đế xem xong, tin tưởng vài phần, nhưng trong lòng vẫn còn nghi ngờ.

“Đạo trưởng chứng minh Hoàng cung ẩn chứa yêu vật?”

Tuy là Thiên tử, long khí hộ thể, nhưng những năm gần đây cũng ít chuyện , trong lòng sợ là giả.

Vì thế, khi gặp chuyện như , Cảnh Dương Đế luôn thận trọng và cẩn kẽ.

Lạc Khinh Ca nhịn đảo mắt, “Phụ hoàng, lời của tên đạo sĩ mũi trâu cũng tin ? Trên đời yêu quái ngàn năm, nhi thần thấy rõ ràng là cố tình đến lừa tiền, nhi thần sẽ lập tức sai đuổi ngoài!”

Ngọc Thanh đạo trưởng hề hoảng sợ, ông chỉ tay lên đàn quạ trời.

“Công chúa tin tin, cũng thể đổi sự thật Hoàng cung ẩn chứa yêu vật. Đàn quạ chính là khí vị từ hồ yêu ngàn năm thu hút đến.”

“Chờ bần đạo thi pháp đuổi chúng , Công chúa sẽ hiểu!”

Ngọc Thanh đạo trưởng xong, liền từ túi vải đeo lưng lấy một tấm hoàng phù, ném lên trời.

Trong miệng ông lẩm nhẩm chú ngữ ai hiểu, tấm hoàng phù tự nhiên cháy lên.

“Mạn Ni Mạn Ni Hồng, Phá!”

Một cảnh tượng kỳ diệu xảy !

Ngay khi ông hô dứt tiếng “Phá”, tấm hoàng phù hóa thành tro tàn, đàn quạ trời đều tản , ánh mặt trời che khuất nữa chiếu rọi xuống.

Sau khi che trời lấp đất mà giờ thấy ánh sáng trở , Cảnh Dương Đế lúc thể tin tưởng Ngọc Thanh đạo trưởng tuyệt đối.

Chàng vội vàng hỏi: “Đạo trưởng yêu vật ở ?”

“Hoàng thượng xin đừng nóng vội, xin bần đạo cho phép tra xét một phen.”

Ngọc Thanh đạo trưởng từ trong lòng lấy một la bàn, la bàn tự xoay vài vòng, đó kim chỉ nam đột nhiên chỉ về một hướng.

chỉ ai khác, chính là vị trí của Kỷ Vân Đường.

Lạc Thiên Tuyết kinh hô một tiếng, che miệng : “Dạ Vương phi là thiên niên hồ yêu, thảo nào nàng mê hoặc Tam hoàng của đến nỗi dứt .”

Giọng nàng giấu sự hưng phấn, vẻ mặt tràn đầy hả hê.

Kỷ Vân Đường nàng lạnh, lộ hàm răng trắng muốt.

“Thập , nếu là thiên niên hồ yêu, việc đầu tiên nghĩ đến chính là nuốt chửng ngươi!”

Lạc Thiên Tuyết: “…”

Lạc Thiên Tuyết: “!!!”

Nàng lảo đảo lùi mấy bước, phát hiện dọa sợ thì kinh giận.

“Các ngươi thấy , nàng thừa nhận là thiên niên hồ yêu !”

Lạc Thiên Tuyết đầu Ngọc Thanh đạo trưởng, chỉ Kỷ Vân Đường : “Đạo trưởng, mau thu nàng !”

Kỷ Vân Đường khoanh tay ngực, ngoắc ngón tay với Ngọc Thanh đạo trưởng.

“Ngươi, tên đạo sĩ mũi trâu, bản lĩnh gì thì cứ việc dùng !”

Kỷ Vân Đường khi đến Hoàng cung đoán , yến tiệc ân vinh hôm nay e là sẽ mấy suôn sẻ.

Luôn kẻ ti tiện hãm hại nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-thay-vuong-gia-nguoi-thuc-vat-y-phi-can-quet-tu-phuong/chuong-367-meo-von-chuot.html.]

Giờ ngay cả đạo sĩ lừa đảo cũng dám động đến ý đồ của nàng!

Lại còn tìm cái lý do hạ đẳng như , thiên niên hồ yêu.

Ha ha, lẽ nào Ngọc Thanh đạo trưởng linh hồn của thuộc về thế giới ư?

Đã , chứng tỏ đạo hạnh của chẳng , loại lừa đảo như Kỷ Vân Đường tự nhiên sợ.

Ngọc Thanh đạo trưởng thấy nàng kiêu ngạo như , lập tức nổi giận!

“Yêu nghiệt to gan, dám ăn ngông cuồng, xem bần đạo hôm nay thu ngươi tay!”

Ông xong liền từ trong lòng lấy một xấp hoàng phù, cầm một tấm ném thẳng mặt Kỷ Vân Đường.

Tấm hoàng phù bốc cháy, thấy lửa sắp chạm Kỷ Vân Đường, Tạ Lưu Tranh liền lóe xuất hiện, rút kiếm bên hông, trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, một kiếm hất bay tấm bùa đang cháy.

“Ngươi, tên đạo sĩ thúi tha , dám động đến một sợi lông tơ của , bổn thế tử sẽ băm vằm ngươi cho chó ăn!”

Kỷ Vân Đường trong lòng cảm động, nhưng khóe mắt liếc thấy sắc mặt Cảnh Dương Đế tối sầm vì lời của Tạ Lưu Tranh.

Kỷ Vân Đường vội vàng lớn tiếng : “Chuyện của , tự giải quyết, cần ngươi nhúng tay .”

Nàng xong cũng đợi Tạ Lưu Tranh đáp lời, trực tiếp tiến lên giật lấy xấp hoàng phù trong tay Ngọc Thanh đạo trưởng.

“Không chỉ là đấu pháp ? Ai mà chẳng !”

Ngọc Thanh đạo trưởng: “…”

Ông chỉ cảm thấy một làn gió thổi qua mặt , xấp hoàng phù trong tay trống trơn còn một tấm!

Ông đưa tay định giật tấm hoàng phù trong tay Kỷ Vân Đường, “Yêu nghiệt, mau trả phù chú cho bần đạo!”

Kỷ Vân Đường khẽ , “Trả ngươi ư? Được thôi!”

Giây tiếp theo, chuyện kinh hoàng xảy !

Mọi chỉ thấy Kỷ Vân Đường cầm ba tấm hoàng phù, ném thẳng mặt Ngọc Thanh đạo trưởng.

Có tiếng khó tin vang lên, “Hoàng phù của Ngọc Thanh đạo trưởng ở trong tay Dạ Vương phi, cũng bắt đầu tự cháy ?”

“Mau , đàn quạ bay về !”

“Tóc của Ngọc Thanh đạo trưởng chính phù chú của đốt trụi!”

“…”

Tiếng bàn tán ngày càng lớn, nhưng Kỷ Vân Đường ngơ.

Khóe môi nàng cong lên một nụ nhạo tuyệt mỹ, nhanh chậm theo Ngọc Thanh đạo trưởng.

Ngọc Thanh đạo trưởng chạy đến , hoàng phù trong tay Kỷ Vân Đường liền ném đến đó, nàng vẫn luôn giữ cách ba trượng với đối phương.

Và mỗi tấm phù chú khi bay lượn giữa trung, ngoài dự đoán, đều tự bốc cháy.

Sắc mặt Lạc Tư Niên khó hết lời, bộ y phục của đạo trưởng cháy những lỗ to lỗ nhỏ, để lộ chiếc quần lót màu đen bên trong, khẽ lắc đầu.

“Tam hoàng tẩu đây là chơi trò mèo vờn chuột đến nghiện !”

Lạc Khinh Ca bất bình : “Đáng đời! Ai bảo tên đạo sĩ thúi tha trêu chọc ai, cố tình trêu chọc Tam tẩu, đốt c.h.ế.t cũng là còn nhẹ đấy!”

Đến cuối cùng, trong tay Kỷ Vân Đường vẫn còn một tấm hoàng phù.

Còn Ngọc Thanh đạo trưởng, cả ám khói, tóc đỉnh đầu thì cháy trụi, y phục cũng rách rưới tả tơi, chỉ còn vài mảnh vải vụn che những chỗ trọng yếu.

Dáng vẻ của ông thảm hại vô cùng, còn chút tiên phong đạo cốt nào.

Tại chỗ nhiều nữ tử, Trương công công vội vàng sai thị vệ mang đến một bộ y phục, đưa cho Ngọc Thanh đạo trưởng mặc .

Ngọc Thanh đạo trưởng mặc xong y phục, lập tức : “Hoàng thượng, thấy , hồ yêu căn bản sợ phù chú của bần đạo vẽ, thể thấy đạo hạnh của nàng cao đến nhường nào.”

Vừa , miệng ông liền phun khói đen, hun cho Cảnh Dương Đế cau mày.

Hoàng hậu đầy vẻ vui : “Hoàng thượng, đừng đạo sĩ nhảm, Dạ Vương phi thể là hồ yêu.”

Loading...