Gả Thay Vương Gia Người Thực Vật, Y Phi Càn Quét Tứ Phương - Chương 350: Thi Đấu Thơ Phú

Cập nhật lúc: 2025-08-11 07:27:10
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Loại ăn ý khiến bọn họ khi ở chung với , càng thêm dung hòa và hài hòa.

Kỷ Vân Đường nghĩ đến đây, trong đầu càng thêm xác nhận từ “hoan hỉ oan gia” .

Đến bây giờ, nàng vẫn còn nhớ rõ ràng, hai Tạ Lưu Tranh và Lạc Khinh Ca, khi đầu gặp mặt ở cung vi yến, bộ dạng cả hai đều ghét bỏ lẫn .

Sau khi gặp , bọn họ cũng đấu võ mồm ngừng, tuy động thủ đánh , nhưng cũng là ai chịu nhường ai.

Không ngờ, chỉ trong vỏn vẹn nửa năm, quan hệ của hai thể phá băng tiến một bước lớn, hơn nữa khi ở chung càng ngày càng tự nhiên.

Bởi , Kỷ Vân Đường những vì lời của Lạc Thiên Tuyết mà tức giận, ngược còn cảm thấy nàng hiếm khi một chuyện .

Tạ Lưu Tranh và Lạc Khinh Ca phát triển thuận lợi như , phần lớn là nhờ Lạc Thiên Tuyết ở trong đó đẩy sóng giúp gió.

Tính toán ngày tháng, Lạc Thiên Tuyết chỉ còn đến một tháng nữa là gả đến Tiết phủ !

Nàng dường như đối với Tiết Thành còn khá hài lòng, ban hôn cũng hề gây chuyện loạn.

Chỉ là , Lệ Tần trong lòng nghĩ gì?

Nghỉ giữa giờ một canh giờ, vòng thi thơ phú thứ năm chính thức bắt đầu.

Quy tắc thi đấu so với những sự khác biệt lớn.

Sau khi quan giám khảo tuyên xong, đều kinh hãi!

“Cái gì, thi đấu thơ ca năm nay yêu cầu hai cùng sáng tác một bài thơ, hơn nữa còn ý cảnh sung thực, giao tương hô ứng, lạc đề ?”

“Điều cũng quá khó !”

Có học tử phụ họa : “Ai , một tự sáng tác một bài thơ, còn tương đối đơn giản hơn một chút.”

“Hai cùng sáng tác một bài, thì dễ lệch khỏi chủ đề, hơn nữa ăn khớp, những lo ý của mà còn lo ý của khác nữa.”

“May mắn , ở vòng thứ hai loại, nếu để cùng khác cùng thơ, chẳng sẽ vắt óc suy nghĩ ?”

Kỷ Vân Đường và Giang Vân Hành chia một nhóm, và đề bài họ nhận chỉ một chữ – 《Không》.

Đề bài vô cùng rộng lớn, hàm nghĩa cũng bao la, khác sẽ những cách hiểu khác .

Giang Vân Hành hỏi Kỷ Vân Đường: “Dạ Vương phi, nàng hiểu chữ “Không” thế nào?”

Kỷ Vân Đường khẽ , “Cái gọi là Không, đều là hư ảo, hư ảo giống như phù quang lược ảnh, đều là những ý niệm hư hóa trong lòng .”

“Nàng từng mất thì coi là ; nàng tỉnh giấc mộng thấy còn, cũng coi là ; và vật nàng thấy, chạm tới , đó cũng gọi là .”

“Trong mắt , Không chính là những hư niệm trong lòng , đều do tâm cảnh mà hóa thành.”

Giang Vân Hành bỗng nhiên tỉnh ngộ, kinh ngạc : “Thì , đa tạ Dạ Vương phi chỉ điểm, tại hạ suýt nữa thì lạc đề !”

Chữ Không mà Giang Vân Hành hiểu, là hình thái cụ thể của một vật thể nào đó.

Ví như bầu trời, bầu .

Kỷ Vân Đường , mới hiểu suy nghĩ của quá đơn giản !

Giang Vân Hành đề nghị: “Dạ Vương phi, chi bằng nàng nửa câu đầu, sẽ nghĩ nửa câu ?”

Kỷ Vân Đường nhẹ giọng : “Nửa câu đầu tương đối đơn giản, vẫn là Giang công tử !”

“Tuy nhiên, bây giờ trong đầu hai câu thơ, ngại Giang công tử thử, thể chút linh cảm.”

Giang Vân Hành gật đầu đáp lời, “Cũng .”

Kỷ Vân Đường cầm bút lông, hai câu thơ giấy Tuyên Thành.

“Đến như xuân mộng bao giờ?”

“Đi tựa mây sớm nơi tìm.”

Giang Vân Hành thầm trong lòng một lượt, mắt sáng rực, giơ ngón cái tán thưởng Kỷ Vân Đường.

Chàng suy nghĩ một lát, cầm bút xuống –

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-thay-vuong-gia-nguoi-thuc-vat-y-phi-can-quet-tu-phuong/chuong-350-thi-dau-tho-phu.html.]

“Một cây lê hoa một suối trăng, đêm nay thuộc về ai?”

Giang Vân Hành xong, đưa tay xoa nhẹ chóp mũi, dáng vẻ chút câu nệ.

“Dạ Vương phi, hình như lạc đề , là nàng hãy chỉnh cả bài ?”

“Ta luôn cảm thấy, những câu thơ vẻ ưu sầu và cảm thương hơn, hợp với ý cảnh mà nàng thể hiện.”

Chàng sợ sẽ kéo thấp điểm của Kỷ Vân Đường, cũng cảm thấy bốn câu lên chút khó , vì đề nghị Kỷ Vân Đường thành cả bài.

Sợ Kỷ Vân Đường suy nghĩ nhiều, Giang Vân Hành còn giải thích: “Vương phi nàng đừng áp lực tâm lý, đây là chủ động từ bỏ nhường cho nàng, dù lát nữa thành tích của đạt, cũng liên quan gì đến nàng, chỉ hy vọng bài thơ thể trình bày một cách mỹ nhất.”

“Hiện giờ thể đến cửa ải thứ năm , vui , những chuyện khác quan trọng.”

Kỷ Vân Đường ngẩn , ngờ Giang Vân Hành chủ động từ bỏ quyền thi, nhường cơ hội cho .

Nàng hiểu hỏi: “Chẳng lẽ Giang công tử giành Quán quân ?”

Giang Vân Hành lắc đầu, “Việc giành Quán quân , trong mắt quan trọng.”

“Trước khi đến đây, ngoại tổ phụ của , thi Thương Lang Thi Thoại thắng thua quan trọng, trọng ở sự tham gia là .”

“Lần Thương Lang Thi Thoại , chứng kiến quá nhiều tác phẩm và bài văn xuất sắc, cũng học nhiều kiến thức trong sách vở, trong lòng thỏa mãn !”

“Dù cơ hội , tháng Hai năm vẫn thể tham gia Xuân Vi, điều đó đối với cũng giống , nhưng đối với Vương phi nàng thì khác!”

“Nữ tử thể mở suất tham gia Thương Lang Thi Thoại, nhưng triều đình thể mở suất cho nữ tử tham gia Xuân Vi và Điện Thí, ý nghĩa của hai điều khác , thành kiến của thế nhân đối với nữ tử vẫn còn quá lớn.”

“Vương phi hiện giờ cách Quán quân chỉ một bước, chỉ cần nàng thể đoạt nó, liền thể đổi thành kiến của đối với việc nữ tử sách, từ đó ảnh hưởng đến quan niệm của nhiều hơn.”

“Cho nên mới cảm thấy, Quán quân ai khác ngoài Vương phi.”

Kỷ Vân Đường: “!!!”

Nàng xong những lời của Giang Vân Hành, thể kinh ngạc.

Thì , Giang Vân Hành sớm suy xét đến thành kiến của thế nhân đối với nữ tử.

Chàng mượn cơ hội , để Kỷ Vân Đường chứng minh cho thế nhân thấy, nữ tử kém gì nam tử, việc bồi dưỡng họ sách cũng quan trọng.

, tiếc từ bỏ thành tích vòng năm, cũng thành cho Kỷ Vân Đường.

Khí phách của lớn, quả thực khiến Kỷ Vân Đường bội phục.

Kỷ Vân Đường mỉm ơn với , “Giang công tử cứ yên tâm, bản Vương phi nhất định phụ sự ủy thác của , giúp đạt thành túc nguyện.”

Nguyện vọng của Giang Vân Hành, cũng là nguyện vọng của Kỷ Vân Đường.

Nàng vòng lượt đoạt thứ nhất, chính là lên Kim Loan Điện, đề xuất kiến nghị với Cảnh Dương Đế, tiện thể thắng một khoản tiền thưởng lớn.

Trước đây, mấy vị Quán quân của Thương Lang Thi Thoại, đều chọn nhậm chức ở Lục Bộ.

Cứ thế, mỗi trong họ đều nhận một khoản tiền thưởng cực kỳ hậu hĩnh.

Kỷ Vân Đường định nhậm chức ở Lục Bộ, nàng cảm thấy tiền thưởng của , dù thế nào cũng thể ít hơn những .

Đây chính là cơ hội quang minh chính đại để kiếm chác từ Cảnh Dương Đế, nàng tự nhiên sẽ từ bỏ.

Nghĩ đến đây, Kỷ Vân Đường cầm bút

“Hoa phi hoa, vụ phi vụ.”

“Nửa đêm đến, hừng đông .”

“Đến như xuân mộng bao giờ?”

“Đi tựa mây sớm nơi tìm.”

—Bài thơ chọn từ 《Hoa phi hoa》 của Bạch Cư Dị.

Kỷ Vân Đường xong đưa cho Giang Vân Hành xem, Giang Vân Hành xem xong thần sắc kích động, hết lời tán thưởng.

Loading...