Gả Thay Vương Gia Người Thực Vật, Y Phi Càn Quét Tứ Phương - Chương 342: Hở Gió
Cập nhật lúc: 2025-08-11 04:08:30
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tạ Lưu Tranh: “…”
Tạ Lưu Tranh: “!!!”
Muội hình như ... hở gió thì ?
Tuy nhiên, Tạ Lưu Tranh vẫn kể lý do cho Kỷ Vân Đường .
“Bọn họ quen thì đúng, nhưng là của , chúng cũng chỉ là bạn bè xã giao thôi.”
“Hôm qua giúp ăn mừng, bao trọn cả Thực Đỉnh Lâu ?”
“Muội tạm thời phu gọi , đến ăn, nghĩ tiền tiêu , nhiều nguyên liệu như , ăn thì lãng phí quá, liền mời bọn họ ăn.”
“Bọn họ ăn xong vô cùng cảm kích , báo đáp , nghĩ bọn họ thể báo đáp cái gì, nhiều nhất cũng chỉ là khi đánh thì đến chống lưng cho mà thôi.”
“Sau đó nghĩ, chẳng đang cần đến giúp chống lưng ?”
“Thế là bọn họ liền ích.”
Kỷ Vân Đường: “…”
Kỷ Vân Đường: “!!!”
Tạ Lưu Tranh hổ là Tạ Lưu Tranh.
Một bữa cơm mà mua chuộc , thật tài tình!
Lúc , bên ngoài Thiên Thu Lâu, đậu hai chiếc xe ngựa lộng lẫy xa hoa, trang trí xe ngựa là những chiếc chuông gió vàng chuyên dụng của hoàng thất, là phận đến vô cùng cao quý.
Lạc Khiết Tuyết trong chiếc xe ngựa phía , thấy rõ mồn một cảnh tượng đang diễn .
Nàng đảo mắt khinh bỉ, nhạo: “Bổn công chúa từng nghĩ, Tạ Lưu Tranh là kẻ như , đầu óc vấn đề ?”
“May mà bổn công chúa năm xưa kịp thời tỉnh ngộ, cố chấp gả cho , bằng mất mặt chỉ riêng , mà còn là cả bổn công chúa nữa!”
Cung nữ cận của nàng là Thu Đồng bên cạnh phụ họa: “Thập công chúa , Tạ Thế tử tuy phận cao quý, nhưng hành sự xưa nay đáng tin cậy, ngày thường ít gây rắc rối cho Vinh Quốc Công phủ.”
“Hắn giờ đây đến tuổi nhược quán, những cùng tuổi khác đều lập gia đình, lập nghiệp , mà vẫn một việc cũng thành, kẻ như thể so với phò mã Tiết công tử của công chúa ?”
Nhắc đến phò mã Tiết Thành của Lạc Khiết Tuyết, Lạc Khiết Tuyết đối với thể là trăm phần trăm hài lòng.
Từ khi Cảnh Dương Đế ban hôn cho hai , Lạc Khiết Tuyết nhiều tin tức về Tiết Thành.
Nào là cảm xúc định, háo sắc thành tính, ăn chơi trác táng, thứ đều tinh thông... Tóm là những đánh giá tiêu cực.
Thậm chí, ngay cả Lệ Phi cũng đánh giá như .
Lệ Phi khi Cảnh Dương Đế giáng vị thành Lệ Tần, liền cấm túc tại Vị Ương Cung.
Ngày thường nàng thể gặp chỉ Lạc Khiết Tuyết.
Khi Lạc Khiết Tuyết tâm trạng , sẽ đến thăm Lệ Tần.
mỗi đến, Lệ Tần những điều về Tiết Thành mặt nàng.
Nàng cho rằng, Tiết Thành chỉ là con trai của Chính Nghị Đại Phu, căn bản xứng với Lạc Khiết Tuyết.
Thân phận hai quá chênh lệch.
Tình huống trắng , chính là tiên hoa cắm bãi mục nát, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
Quan trọng nhất là, Lạc Khiết Tuyết gả đến Tiết gia thuộc dạng gả thấp, nàng những bất kỳ lợi ích nào, Tiết gia cũng giúp Lạc Cảnh Thâm bất cứ việc gì.
Cuộc hôn nhân , bất kỳ sự so sánh nào với Tạ Lưu Tranh.
Dù Lạc Khiết Tuyết gả cho Tạ Lưu Tranh, nàng cũng nên một phu quân hơn, chứ gả cho một Tiết Thành chẳng là gì cả.
Lệ Tần mỗi thấy Lạc Khiết Tuyết, liền khuyên nàng nghĩ cách hủy bỏ hôn sự với Tiết Thành!
Không những thế, nàng còn chủ ý cho Lạc Khiết Tuyết, bảo nàng nếu cần thiết thì dùng chút thủ đoạn, tìm cách bắt lấy sai phạm của Tiết Thành.
Tốt nhất là dẫn đến bắt gian tại trận, bắt tay đôi tư tình đại loại như .
Như , việc từ hôn sẽ trở nên thuận lý thành chương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-thay-vuong-gia-nguoi-thuc-vat-y-phi-can-quet-tu-phuong/chuong-342-ho-gio.html.]
Ngay cả Cảnh Dương Đế, cũng thể nửa lời của Lạc Khiết Tuyết, lời chửi rủa đều do Tiết gia một gánh chịu.
Tấm lòng khổ tâm của Lệ Tần, trong mắt Lạc Khiết Tuyết trở thành oán khí.
Nàng cho rằng mẫu phi vì tình cảm hạnh phúc, nên cũng nàng sống hạnh phúc.
Hơn nữa, những gì bên ngoài đồn đại chẳng qua chỉ là những lời đánh giá phiến diện của bá tánh về Tiết Thành mà thôi!
Tin đồn thể tin ?
Cách nhất để phá tan tin đồn, là tự kiểm chứng.
Sau khi Lạc Khiết Tuyết quyết định xong, liền tự thăm dò Tiết Thành một phen.
Nàng hẹn Tiết Thành tham gia hội du ngoạn vườn hoa.
Trên đường , Tiết Thành đều hỏi han ân cần nàng, đối đãi nàng bằng lễ nghi, sợ nàng đói thì đích mua đồ ăn cho nàng, sợ nàng lạnh thì cởi áo ngoài của khoác cho nàng.
Tất cả những điều đó, hề nửa điểm hành vi vượt giới hạn.
Điều khiến Lạc Khiết Tuyết tăng gấp bội hảo cảm đối với .
Sau vài tiếp xúc, Lạc Khiết Tuyết liền nhận định Tiết Thành.
Nàng cảm thấy, đối phương cử chỉ đoan trang, phong thái ngời ngời, căn bản hề giống như lời đồn đại khó coi như .
Ngược , nàng cảm thấy Tiết Thành chính là định mệnh của , gả cho nàng nhất định cũng sẽ hạnh phúc.
Giờ đây Thu Đồng lấy Tiết Thành so với Tạ Lưu Tranh, sự trào phúng trong đáy mắt Lạc Khiết Tuyết thể che giấu.
Nàng khẩy lạnh lùng: “Tạ Lưu Tranh lấy gì mà so với phò mã của bổn công chúa?”
“Hắn hiện giờ còn dựa Vinh Quốc Công phủ nuôi dưỡng, phò mã của bổn công chúa quản lý tất cả sản nghiệp của Tiết gia, giữa hai bọn họ điểm nào thể so sánh ?”
Lạc Khiết Tuyết giờ đây nhắc đến Tạ Lưu Tranh, trong lòng liền tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Tình yêu từng còn tồn tại, thứ còn chỉ là hận thù vô tận.
“Tạ Lưu Tranh hôm đó mặt phụ hoàng mẫu hậu nôn hết lên , mối thù bổn công chúa tuyệt đối sẽ báo!”
Cách đó xa, Tạ Lưu Tranh hắt một cái thật lớn, “Ắt xì!”
Hắn xoa xoa chóp mũi, kêu lên: “Kẻ nào đang mắng bổn thế tử, mau cút đây!”
Kỷ Vân Đường liếc hai chiếc xe ngựa đường phố, nhướng mày : “Có lẽ mắng, mà là đang khen đấy?”
Nàng cũng chỉ là thuận miệng mà thôi, ngờ một lời thành sấm.
Lạc Khinh Ca một chiếc xe ngựa khác, ôm bụng ha ha, nàng đến chảy cả nước mắt!
“Ha ha ha ha ha, Tạ Lưu Tranh thật thú vị quá, rốt cuộc nghĩ cách nào để nhiều nam nhân như mặc kỳ bào đến trợ uy cho Tam tẩu của , thật sự khiến c.h.ế.t mất!”
Linh Lan kinh ngạc, lộ vẻ kinh ngạc : “Cửu công chúa, nhiều như đều đang chế nhạo Tạ Thế tử, cảm thấy thú vị ?”
Lạc Khinh Ca bĩu môi: “Bọn họ chế nhạo mặc kệ bọn họ, liên quan gì đến ?”
“Trong mắt , bọn họ chính là điển hình của ‘ ăn nho chê nho chua’.”
“Nếu hôm nay mà Tạ Lưu Tranh đến trợ uy Tam tẩu , mà là bọn họ, bọn họ chừng tối về còn trốn trong chăn trộm nữa kìa!”
Linh Lan vẻ vênh váo của Lạc Khinh Ca, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ.
Nàng thăm dò hỏi: “Công chúa, sẽ là thích Tạ Thế tử đấy chứ?”
Lời , giống như giẫm đuôi của Lạc Khinh Ca, nàng lập tức xù lông.
“Ngươi bậy bạ gì đó, bổn công chúa thể thích ?”
Linh Lan ngại ngùng dám vạch trần nàng.
“Công chúa thích Tạ Thế tử, cứ chằm chằm mãi?”
“Từ khi chúng đến đây cho đến bây giờ, công chúa gần hai khắc mà chớp mắt ?”
Lạc Khinh Ca: “…”
Mặt nàng “soạt” một cái đỏ bừn, thế mà tìm lời nào để phản bác.