Gả Thay Vương Gia Người Thực Vật, Y Phi Càn Quét Tứ Phương - Chương 324: Chủ động nhận lỗi
Cập nhật lúc: 2025-08-11 00:25:47
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên quán , đồng tử Trần Hổ co rút , bóng dáng áo trắng đang lên từ cầu thang, mặt lộ vẻ mặt thể tin nổi.
“Vương Vương gia, xong , Vương phi nàng nàng nàng nàng hình như sát phạt lên đây !”
“Giờ giờ giờ giờ , chúng nên chạy trốn ?”
Trần Hổ sợ đến mức bắp chân run lẩy bẩy, hiểu vị trí của bọn họ ẩn mật như , Kỷ Vân Đường mà phát hiện ?
Ánh mắt Lạc Quân Hạc sâu thẳm như vực thẳm, khẽ mím môi, giọng trầm thấp bình tĩnh, ung dung.
“Chạy trốn ư? Chạy ? Nhảy cửa sổ ư?”
Nơi ngoài, chỉ thể bằng cửa sổ và cửa chính.
Từ lúc Lạc Quân Hạc tay đánh ngất Kỷ Thanh Thanh, nghĩ rằng thể giấu Kỷ Vân Đường.
Tuy nhiên, việc nàng thể nhanh chóng phát hiện như , thật sự khiến Lạc Quân Hạc cảm thấy kinh ngạc.
Tiếng bước chân dừng ở cửa, theo đó là tiếng gõ cửa nhanh chậm.
“Cốc cốc cốc…”
Rõ ràng là một thanh âm bình thường vô cùng, mà Trần Hổ cảm thấy mỗi một tiếng gõ của Kỷ Vân Đường, đều như đang gõ thiên linh cái của .
Hắn hô hấp chợt ngừng, trong lòng càng thêm khẩn trương!
Lạc Quân Hạc khẽ nhướng mày, lãnh đạm : “Trần Hổ, hãy mở cửa .”
Trần Hổ sững sờ, lúc hán tử cao gần hai trượng lộ vẻ mặt như sắp .
Hắn thê thảm : “Vương gia, lát nữa nếu Vương phi phạt thuộc hạ, nhất định giúp thuộc hạ mấy câu ho nhé.”
“Đây là do Vương gia tự lén chạy ngoài, thuộc hạ dẫn Vương gia … , thuộc hạ lỡ lời , là thuộc hạ dẫn Vương gia ngoài, nhưng thuộc hạ yêu cầu Vương gia ngoài, mà là Vương gia tự yêu cầu thuộc hạ đưa ngoài…”
Trần Hổ càng càng vội vàng, Lạc Quân Hạc sợ tự choáng váng, bèn trao cho một ánh mắt trấn an.
Y khẽ mở môi : “Yên tâm, bổn vương nên thế nào, ngươi cứ yên tâm mở cửa là .”
Lạc Quân Hạc ngờ rằng, Trần Hổ vốn là một hán tử sợ trời sợ đất, ở mặt y còn từng nhút nhát đến , mà lưng sợ Kỷ Vân Đường đến thế.
Có thể thấy, uy tín của Kỷ Vân Đường ở Dạ Vương phủ cao đến mức nào.
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, Trần Hổ hít một thật sâu, tới mở cửa.
Khi thấy Kỷ Vân Đường, khóe miệng nở một nụ còn khó coi hơn cả .
“Vương phi, đang tham gia tỷ thí ? Sao nhã hứng đến lâu thế ?”
Kỷ Vân Đường nhướng mày, nửa nửa , thấy vẻ mặt nhút nhát của , nàng quyết định trêu chọc Trần Hổ một chút.
“Ngươi ở Dạ Vương phủ chăm sóc Vương gia, tự tiện chạy đến đây, chẳng lẽ, là hẹn gặp cô nương nhà ai, một đến đây gặp mặt ?”
Trần Hổ bội phục trí tưởng tượng của Kỷ Vân Đường, khóe miệng giật giật, vội vàng : “Vương phi đùa , thuộc hạ nào dám chứ!”
“Chẳng xa, chỉ riêng cái thể to lớn của thuộc hạ đây, cô nương nào thèm để mắt tới thuộc hạ chứ?”
Kỷ Vân Đường tủm tỉm : “Chưa chắc , nhỡ cô nương nào thích kiểu của ngươi thì ?”
“Chi bằng, hôm nay tỷ thí kết thúc, giúp ngươi tìm một vợ nhé?”
Trần Hổ cứng đờ cả , đầu lắc còn nhanh hơn trống bỏi.
“Không , thuộc hạ bây giờ còn thành hôn, Vương phi mỗi ngày bận rộn nhiều việc, thể lãng phí thời gian việc của thuộc hạ, thuộc hạ tìm vợ chuyện vội.”
Kỷ Vân Đường hừ lạnh một tiếng, trêu chọc nữa, nàng trực tiếp hỏi: “Vương gia ?”
Trần Hổ bên trong một cái, gì nữa, nhưng ánh mắt hiệu cho Kỷ Vân Đường vị trí của Lạc Quân Hạc.
Kỷ Vân Đường vòng qua bình phong, liếc mắt một cái liền thấy nam tử áo đen đang điềm nhiên pha bên cửa sổ.
Những ngón tay thon dài của y đặt ấm sứ hoa lam, cầm nắp ấm lên, lấy lượng đủ từ hộp , đổ nước nóng . Mọi cử chỉ đều tự nhiên, toát một vẻ tao nhã phi phàm.
Hương nồng đậm bay tỏa , tràn ngập khắp gian phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-thay-vuong-gia-nguoi-thuc-vat-y-phi-can-quet-tu-phuong/chuong-324-chu-dong-nhan-loi.html.]
Kỷ Vân Đường khẽ nâng mí mắt, bình tĩnh thưởng thức cảnh mỹ nam pha một lúc, kéo ghế xuống đối diện Lạc Quân Hạc.
Khóe miệng nàng nở một nụ , ngữ khí rõ.
“Phu quân thật nhã hứng, còn tâm trạng lên đây uống .”
“Sao , là ở Dạ Vương phủ đủ nhiều, mua cho ngon?”
Lạc Quân Hạc: “…”
Y nay vẫn luôn hiểu Kỷ Vân Đường, nàng càng dịu dàng thì trong lòng càng tức giận.
Và lúc , y thể hiện sự thông minh cơ trí của để Kỷ Vân Đường nguôi giận!
Lạc Quân Hạc nàng, đáy mắt tình cảm dâng trào, y nhẹ giọng : “Trà A Đường mua tự nhiên là nhất, đó là thứ bổn vương từng uống ngon nhất, hương độc nhất vô nhị.”
“ mà, hôm nay, bổn vương tự uống, mà là bổn vương đặc biệt pha cho nàng uống.”
“Bên ngoài trời lạnh, bổn vương sợ nàng lạnh sẽ đau lòng, bổn vương nàng uống chút nóng ấm cơ thể.”
Y nâng ấm pha xong, rót một chén đặt mặt Kỷ Vân Đường.
Hương thơm ngát, là loại Đại Hồng Bào thượng hạng. Kỷ Vân Đường dùng đầu ngón tay lướt quanh vành chén , đôi mắt trong trẻo lấp lánh nheo , hỏi y:
“Cho nên, phu quân đến đây là khen quan tâm ?”
Đáy mắt Lạc Quân Hạc lướt qua một tia dịu dàng, y lắc đầu.
“Không, bổn vương sai , nếu A Đường tức giận, đánh mắng đều , bổn vương tuyệt oán hận.”
Vừa , y đưa khuôn mặt tuấn mỹ vô song của gần, như thể thật sự Kỷ Vân Đường đánh mắng, để nàng trút giận lên .
Trần Hổ: “…”
Hắn kinh ngạc về phía Lạc Quân Hạc.
Chỉ hỏi, Vương gia, cốt khí của ? Tiết tháo của ?
Gặp Vương phi là tan tành hết !
Kỷ Vân Đường khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, dung nhan nam nhân như tranh vẽ, làn da thấy một chút lỗ chân lông nào, giống như một khối mỹ ngọc sáng bóng tì vết.
Đôi mắt đen láy sâu thẳm của y, toát vẻ quyến rũ mê hoặc, đôi môi đỏ mọng đầy đặn, mỗi khi khép mở đều gợi lên vô vàn tưởng tượng.
Ánh mắt Kỷ Vân Đường lóe lên, Lạc Quân Hạc đây là đang dùng mỹ nam kế với nàng ?
Hôm nay nàng cố tình nhịn mắc bẫy!
ánh mắt ôn nhu triền miên như , khiến nàng chút đỡ nổi.
Kỷ Vân Đường sợ sẽ mềm lòng, bèn trực tiếp giơ năm ngón tay, đặt lên mặt Lạc Quân Hạc, đẩy đầu y lùi một chút.
Nàng cố ý lạnh mặt : “Nói chuyện thì chuyện, ngươi đừng dựa gần như .”
Lòng bàn tay thiếu nữ dán lên mặt y, làn da ma sát mang theo nhiệt độ nóng bỏng, Lạc Quân Hạc nhịn , đưa đầu lưỡi l.i.ế.m nhẹ một cái.
Hơi thở từ lòng bàn tay truyền đến, Kỷ Vân Đường chỉ cảm thấy khẽ run lên như điện giật, nàng lập tức theo phản xạ rụt tay .
Trong khoảnh khắc, má nàng đỏ bừng cả khuôn mặt.
Kỷ Vân Đường hổ đến đỏ bừng mặt, nàng đang định thì tay Lạc Quân Hạc nắm lấy trong lòng bàn tay.
Đôi mắt nam nhân ôn hòa, giọng mang theo chút ủy khuất.
“A Đường, sai , nàng đừng giận.”
Kỷ Vân Đường: “…”
Nàng hít một thật sâu, ép bình tĩnh , hỏi y.
“Ngươi sai ở ?”