Gả Thay Vương Gia Người Thực Vật, Y Phi Càn Quét Tứ Phương - Chương 318: Mùi chua trong không khí

Cập nhật lúc: 2025-08-09 14:54:07
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đáy mắt Kỷ Tử Hàng u ám, lạnh lùng một bên, Kỷ Vân Đường ăn uống với vẻ mặt thỏa mãn, khẽ rủa thầm.

“Chuột da, lễ nghi!”

“Có những kẻ dù trở thành Vương phi, cũng thể đổi khí chất chợ búa trong xương cốt.”

Nào ngờ, dứt lời, bụng chịu thua kém mà kêu lên hai tiếng.

“Ọt ọt ~”

Tiếng kêu lớn, Kỷ Tử Hàng lập tức đỏ bừng mặt vì ngượng.

Tạ Lưu Tranh ngậm một cọng cỏ trong miệng, ánh mắt lạnh nhạt khinh thường, thản nhiên cất tiếng.

“Ha, ngươi thanh cao ngươi tài giỏi, hóa ngươi cũng đói bụng !”

“Mắng hiểu lễ nghĩa liêm sỉ, chẳng qua là vì ai chuẩn cho ngươi một bàn thức ăn thịnh soạn thôi!”

“Muốn ăn ? Tìm cái vị của ngươi mà mua !”

Kỷ Tử Hàng: “…”

Sắc mặt lập tức tối sầm.

Hắn liếc Tạ Lưu Tranh, Kỷ Thanh Thanh, sự khác biệt giữa hai bên thật rõ ràng, lập tức thấy ngay.

Đừng là thức ăn, xuống đài lâu như , Kỷ Thanh Thanh ngay cả một chén cũng rót cho .

Trong lòng Kỷ Tử Hàng oán khí là giả, cũng ăn gì, chỉ là cảm thấy mất mặt vô cùng.

Sự quan tâm chân thành bao giờ chỉ là lời suông, cái vị ca ca ruột của mặt Tạ Lưu Tranh, so sánh đến mức còn chút gì!

Kỷ Vân Đường giờ phút đủ mặt mũi, là vì sự ủng hộ và quan tâm của Tạ Lưu Tranh.

Còn thì ?

Kỷ Tử Hàng bắt đầu suy nghĩ, Kỷ Thanh Thanh cho cái gì?

Nàng chỉ một mực đoạt quán quân, đó nàng thể cái vị quán quân , bước ngoài cũng sẽ cao quý hơn khác vài phần.

Ngoài , Thái tử cũng sẽ coi trọng nàng hơn.

Mọi việc Kỷ Thanh Thanh đều vì bản nàng .

Thế nhưng bao giờ hỏi, sách khổ , mệt , mỗi ngày ăn no ?

Kỷ Tử Hàng bắt đầu tự vấn, liệu thật sự sai lầm?

Nhận nhầm hạt vừng châu báu.

Nếu đem tất cả những điều dành cho Kỷ Thanh Thanh, bộ dùng cho Kỷ Vân Đường, thì bây giờ liệu mãn nguyện như Tạ Lưu Tranh ?

Khi những suy nghĩ xoay vần trong đầu, Kỷ Tử Hàng như ma xui quỷ khiến, đầu về phía Kỷ Vân Đường.

Vừa , đúng lúc đối diện với ánh mắt trêu chọc của Kỷ Vân Đường.

Lúc , trong tay nàng đang cầm một chiếc cánh chim bồ câu gặm dở.

Thấy Kỷ Tử Hàng , Kỷ Vân Đường mặt , dùng sức cắn xuống một miếng thịt từ cánh chim bồ câu, mặt mà nhai kỹ hai ngụm.

Nàng lạnh lùng khinh thường : “Nhìn cái gì mà , của ngươi!”

nếu ngươi thật sự đói bụng, bản Vương phi cũng ngại cho ngươi hai cục xương nếm thử.”

Kỷ Vân Đường xong, liền nhả một cục xương xuống chân .

Kỷ Tử Hàng: “…”

Kỷ Tử Hàng: “!!!”

Bên tai truyền đến tiếng ồ của , hành động của Kỷ Vân Đường đối với , sát thương lớn, nhưng tính sỉ nhục cực kỳ mạnh.

Chút hối hận duy nhất trong lòng , trong khoảnh khắc cuốn sạch còn sót chút gì, Kỷ Tử Hàng hận thể lập tức xông lên xé xác Kỷ Vân Đường.

Cái tiện nhân , ngông cuồng ngang ngược đến , thể so sánh với Thanh Thanh dịu dàng chu đáo của bọn họ?

Cả nhà Vinh Quốc Công Phủ trúng nàng , thật đúng là mắt !

Tức giận thì tức giận, may mắn Kỷ Tử Hàng trong đầu vẫn còn một chút lý trí, hung hăng trừng mắt Kỷ Vân Đường một cái, thẳng hề ngoảnh !

Kỷ Vân Đường bóng lưng nam tử rời , trong lòng chút thất vọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-thay-vuong-gia-nguoi-thuc-vat-y-phi-can-quet-tu-phuong/chuong-318-mui-chua-trong-khong-khi.html.]

Nàng còn chọc tức Kỷ Tử Hàng đến mức mất trí, nổi giận ngay tại chỗ mà xé xác cơ!

Như , nàng sẽ lý do chính đáng để tát !

Đáng tiếc, Kỷ Tử Hàng là một thư sinh, là giáo dục tri thức cao cấp.

Hắn việc hề bốc đồng như Kỷ Thanh Phong và Kỷ Hoài Triệt, ngược còn nén bộ cơn giận trong lòng xuống, cam tâm tình nguyện kẻ hèn nhát đó.

Phép khích tướng ở chỗ , vẻ mấy hiệu quả.

Kỷ Vân Đường thở dài một tiếng, u u về đôi tay trắng ngần như ngọc của .

Đôi tay từng tát Kỷ Hoài Triệt và Kỷ Thanh Phong.

Chưa tát Kỷ Tử Hàng, nàng luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Kỷ Tử Hàng vẫn lý do Kỷ Vân Đường chọc tức , là tát mặt .

Hắn một xa, dù còn thấy bóng dáng Kỷ Vân Đường, nhưng bên tai vẫn thể thấy giọng trong trẻo ngọt ngào của nữ tử.

“Ca ca, chim bồ câu hầm đỏ ngon thật đấy, còn ăn nữa.”

Tạ Lưu Tranh đáp lời: “Không thành vấn đề, ca ca sẽ mua cho , ăn bao nhiêu thì bấy nhiêu, ca ca sẽ bảo các đầu bếp lớn của Thực Đỉnh Lâu thêm cho , bảo đảm cho ăn một cho .”

Đáy mắt Kỷ Tử Hàng khẽ trầm xuống, nhuốm một tầng sắc u ám, đưa tay xoa xoa vầng trán.

Trải qua chuyện hôm nay, tâm trạng của đổi, cảm xúc cũng trở nên vô cùng phức tạp.

Trước đây, luôn cho rằng Vinh Quốc Công Phủ nhận Kỷ Vân Đường con gái nuôi, chỉ là vì lòng nhân đạo, suông mà thôi.

Không ngờ, bọn họ nghiêm túc đến , hơn nữa từng một đều đối xử với Kỷ Vân Đường đến thế.

Kỷ Tử Hàng thể hiểu nổi, một ác nữ lòng độc địa như nàng , rốt cuộc điểm nào đáng để cả nhà Vinh Quốc Công Phủ đối xử với nàng như chứ?

Thứ cỏ dại mà bọn họ vứt bỏ, Vinh Quốc Công Phủ cố chấp nhặt về xem như bảo bối.

Chẳng lẽ cả nhà thật sự Kỷ Vân Đường bỏ bùa mê thuốc lú ?

Cùng lúc đó, trong nhã gian tầng hai của lâu.

Lạc Quân Hạc chứng kiến bộ sự việc.

Hắn nâng hàng mi, đôi mắt đen láy sâu thẳm tràn ngập vẻ u ám, phản chiếu những cảm xúc rõ ràng.

Trần Hổ chỉ cảm thấy đột nhiên cả căn phòng trở nên lạnh lẽo, như mùa đông khắc nghiệt.

lúc đang ôm cánh tay sưởi ấm, thì thấy giọng trầm thấp đầy từ tính của Lạc Quân Hạc, trong đó ẩn chứa vài phần giận dữ.

“Trần Hổ, truyền lệnh xuống, bữa tối nay của Dạ Vương phủ, bộ đều tiệc chim bồ câu.”

Trần Hổ sững sờ, buột miệng hỏi: “À, Vương gia tự nhiên ăn chim bồ câu ạ?”

Lạc Quân Hạc khẽ nheo đôi mắt đen, từ kẽ răng bật bốn chữ.

“Vương phi thích ăn.”

Hắn xong, rút một tấm ngân phiếu trăm lượng giao cho Trần Hổ.

“Ngươi hãy cho cầm tấm ngân phiếu mua bộ chim bồ câu, Vương phi hôm nay thi đấu vất vả , tối nay bản vương bồi bổ thật cho Vương phi.”

Trần Hổ: “…”

Mắt trợn tròn, giờ phút trong lòng đột nhiên nảy một suy nghĩ đáng sợ.

Một trăm lượng ngân phiếu bộ mua chim bồ câu, ăn đến bao giờ?

Vương phi khi nào bồi bổ quá độ, trở nên béo ú xí, đó Vương gia sẽ cần nàng nữa ?

Trần Hổ rụt rè liếc Lạc Quân Hạc một cái, vô cớ cảm thấy dáng vẻ của Lạc Quân Hạc, hình như là đang tức giận!

cũng dám hỏi, cũng dám , chỉ thể cam chịu nhận lấy ngân phiếu, sai mua chim bồ câu.

Dưới khán đài, Tạ Lưu Tranh đột nhiên rùng một cái, nhíu mày ngửi ngửi, cảm thấy một mùi hương lạ.

Hắn hỏi Kỷ Vân Đường: “Muội , ngửi thấy trong khí một mùi chua ?”

Kỷ Vân Đường ngạc nhiên : “Không mà, ở đây mùi chua nào?”

Tạ Lưu Tranh cố sức ngửi thêm hai cái, vô cùng khẳng định : “Không đúng, chính là một mùi chua, sẽ ngửi nhầm .”

Loading...