“Nàng ở trong cung vì đại kế của chúng mà khổ thủ hai mươi ba năm, những điều bổn vương đều rõ như lòng bàn tay, bổn vương hiểu sự chuyên nhất của nàng đối với bổn vương, chỉ là tình thế cấp bách, phận hai vẫn thể công khai, chỉ đành ủy khuất nàng thêm một thời gian.”
“Đợi Thái tử lên ngôi Hoàng đế, nàng sẽ là Thái hậu, sẽ là Thái thượng hoàng, những vất vả mà chúng bỏ bao năm nay cũng uổng phí.”
“Đến lúc đó, chúng thể đường đường chính chính ở bên , cần lo ngại ánh mắt thế tục, kẻ nào dám chúng , bổn vương sẽ sai g.i.ế.c c.h.ế.t bọn chúng, nàng hả giận.”
Nam Tiêu Vương Lạc Cảnh Thâm thì thôi, nhắc đến , Lệ Phi liền nổi giận.
Nàng nhớ đến mục đích hôm nay hẹn Nam Tiêu Vương ngoài, nghĩ đến thái độ của Lạc Cảnh Thâm đối với , Lệ Phi tức khắc đau như cắt.
Nàng cắn môi, lo lắng : “Chính Lang, Thái tử điện hạ bây giờ đối với chút hiểu lầm, sợ đến lúc đó y chịu nhận chúng , đây?”
Lệ Phi , liền tủi bật , giọng bi thương.
“Thiếp vì tiền đồ của y, khổ thủ trong hoàng cung hai mươi ba năm, mỗi ngày sống trong cung còn bằng chết, còn thể nhận y, y thể đối xử với như ?”
Nam Tiêu Vương ghét nhất nữ nhân lóc, tối nay Lệ Phi bên tai cả một đêm, giờ đây trong đầu là tiếng phụ nữ thút thít.
Sự kiên nhẫn dỗ dành nàng dường như cạn kiệt, lạnh mặt xuống, giọng điệu cũng chút mất kiên nhẫn.
“Được , , cái gì mà , y mối quan hệ giữa y và nàng, cũng là lẽ thường tình thôi.”
“Nàng đừng quên, nếu y lên ngôi Hoàng đế, thể thiếu sự trợ giúp của hai , chỉ cần y quá ngu dốt, khi chân tướng thì thể nào nhận nàng.”
Nam Tiêu Vương tự tin, cho rằng điều cần lo lắng.
Lạc Cảnh Thâm nhược điểm trong tay bọn họ, dù giữa bọn họ tình phụ tử thì chứ?
Hạ bệ Lạc Thừa Uyên, lên vị trí , chẳng thiên hạ đều sẽ là của bọn họ ?
Trên mặt Lệ Phi vẫn là nỗi lo lắng thể thấy rõ ràng, “Thế nhưng…”
Nam Tiêu Vương ngắt lời nàng, “Không thế nhưng, y oán khí với nàng, thấy nàng, đoạn thời gian nàng cứ nhẫn nhịn một chút, đừng đến mặt y nữa, hai mươi ba năm còn qua , lẽ nào để ý mấy tháng cuối cùng ?”
Lệ Phi tức khắc sốt ruột, sắc mặt vặn vẹo, “Thế nhưng, Lạc Quân Hạc y sắp khỏe !”
“Ta thật sự hối hận để Kỷ Vân Đường cái họa hại gả cửa, đáng lẽ để Chu Thái Y sớm chút đoạt mạng y, như cũng đến nỗi mỗi ngày đều sống trong lo sợ.”
Nam Tiêu Vương liếc Lệ Phi, khóe miệng nhếch lên nụ giễu cợt nhàn nhạt.
“Nàng thật sự tin nha đầu thôn dã thể chữa khỏi bệnh cho y ?”
Mắt Lệ Phi lộ vẻ khó hiểu, “Lạc Khinh Ca và Lạc Tư Niên đều đích đến xem qua, đều bệnh tình của Lạc Quân Hạc sắp khỏe , lẽ nào đây còn thể là giả?”
Nam Tiêu Vương xuống, ánh mắt châm biếm : “Nàng , trong cơ thể y trúng độc gì ?”
Lệ Phi khó hiểu .
Trong mắt Nam Tiêu Vương hiện lên một tia tối tăm khó hiểu, giải thích cho nàng:
“Loại độc tên là Đoạn Cốt Sa, trúng độc cả đời chỉ thể liệt giường, biến thành kẻ tàn phế đến cả ăn uống, bài tiết cũng thể tự chủ.”
“Thuốc giải duy nhất của nó, chỉ Long Lân Thảo, nhưng Long Lân Thảo sinh trưởng ở Tây Thục quốc, điều kiện sinh trưởng vô cùng khắc nghiệt, năm mươi năm mới hoa, trăm năm mới kết một quả, nhiều cây còn kịp trưởng thành khô héo, cực kỳ khó tìm.”
“Không tìm Long Lân Thảo, Lạc Quân Hạc cả đời đừng hòng dậy, cho dù mặt mũi khỏe , mắt khỏe thì thể gì, dân chúng Đông Thần quốc lẽ nào sẽ cho phép một kẻ tàn phế đến cả dậy cũng Hoàng đế ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-thay-vuong-gia-nguoi-thuc-vat-y-phi-can-quet-tu-phuong/chuong-251-y-sap-khoe-lai-roi.html.]
Lệ Phi trong lòng khẽ run lên, nàng hỏi: “Long Lân Thảo khó tìm như , lẽ nào đời còn loại khác ?”
Nam Tiêu Vương nheo mắt, ung dung tự tại : “Bổn vương hoàng thất Tây Thục quốc một quả Long Lân Thảo, bọn họ coi nó là chí bảo, năm nào cũng cúng bái, tuyệt đối cho ngoài xem, nhưng là thật giả.”
“Thế nhưng, cho dù là thật cũng cần lo lắng.”
“Người Tây Thục quốc giỏi chế tạo vũ khí, binh mã cũng mạnh hơn Đông Thần quốc, dân phong của họ dũng mãnh, xưa nay sùng bái kẻ mạnh, nếu Lạc Quân Hạc giống như ba năm , dẫn binh tác chiến, liệt giường, lẽ dùng chút thủ đoạn, Tây Thục quốc còn thể cho y Long Lân Thảo.”
“Thế nhưng bây giờ, y là một phế nhân, trong tay gì cả, bên cạnh thậm chí một thuộc hạ nào phục vụ, Tây Thục quốc dựa mà cho y Long Lân Thảo?”
Lệ Phi ngẩn , nhưng lòng nàng cũng bớt lo nhiều.
Nàng nghi hoặc hỏi: “Chính Lang, lẽ nào ngay từ ba năm , lường những chuyện ?”
Nam Tiêu Vương nâng chén bàn lên nhấp một ngụm nhỏ, giọng điệu nhàn nhạt.
“Năm đó bổn vương bảo nàng hạ độc Lạc Quân Hạc, chính là tính toán đến những chuyện , nếu nàng tưởng là ?”
“Lẽ nào nàng còn hiểu, bổn vương từ đến nay chuyện gì mà nắm chắc.”
Hắn đổi giọng, ánh mắt đột nhiên sắc bén như đao, “Đã thể công khai g.i.ế.c y, hạ độc là phế bỏ y , để trừ hậu hoạn.”
Lệ Phi say mê dáng vẻ Nam Tiêu Vương tự tin khống chế cục .
Nàng ân cần đến gần, trong mắt đối với Nam Tiêu Vương càng thêm vài phần sùng bái.
“Chính Lang,
Thiếp , nay bản lĩnh cực mạnh, tay từng sai sót, Lạc Quân Hạc tên tiểu tử đó thể đấu .”
“Vừa thái độ , vì sự thất lễ của mà xin , đừng giận nữa ?”
Lệ Phi thở thơm như lan, hình khẽ vặn vẹo liền lên đùi Nam Tiêu Vương, tay cũng an phận mà vuốt ve .
Hơi thở của Nam Tiêu Vương trở nên dồn dập vài phần, là một nam nhân bình thường, thể kháng cự sự cám dỗ .
Ngay lập tức ôm Lệ Phi lên, hai nhanh chóng lăn lộn giường.
Dạ Vương phủ, sáng hôm .
Lạc Quân Hạc thức dậy dùng bữa sáng xong, liền thấy Kỷ Vân Đường thần thần bí bí bước , khóe môi nở nụ nhạt.
“A Hạc, tặng một món quà, thấy nhất định sẽ thích.”
Kỷ Vân Đường vỗ tay một cái, Đào Chi lập tức từ ngoài cửa đẩy một thứ.
Lạc Quân Hạc đầu , phát hiện thứ nàng đẩy , hóa là một chiếc xe lăn màu đen.
Chiếc xe lăn chế tác tinh xảo, vô cùng mắt, khác biệt với tất cả những chiếc xe lăn y từng thấy.
Đặc biệt là về nguyên liệu, rõ ràng nó từ gỗ.
“A Đường, đây là nàng ?” Lạc Quân Hạc đầy tò mò.