Gả Thay Vương Gia Người Thực Vật, Y Phi Càn Quét Tứ Phương - Chương 248: Lục Soát
Cập nhật lúc: 2025-08-09 14:13:36
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bùi Chi Ý chút khách khí khen ngợi nàng, “Dạ Vương phi, cô nương thật .”
“Ta nghĩ ở trong quân doanh hai năm, căn bản hề gặp một nữ tử nào, suốt ngày chỉ giao tiếp với những chiến sĩ .”
“Cô nương là đầu tiên quen khi trở về kinh thành, thể kết giao bằng hữu với cô nương ?”
Nàng đến đây, sợ Kỷ Vân Đường từ chối , lập tức giải thích:
“Ta chút mạo , nhưng thật sự thích cô nương, thấy cô nương thông minh, mà thích kết giao bằng hữu với thông minh.”
[Tính cách của nàng vô cùng thẳng thắn, ánh mắt Kỷ Vân Đường cũng thẳng thắn chân thành.
Mà ánh mắt như , là Kỷ Vân Đường thể từ chối.
Nàng đưa tay với Bùi Chi Ý, “Rất vui quen cô nương, Bùi tiểu thư.”
Bùi Chi Ý sững một chút, đó mới phản ứng , nàng lập tức đặt tay lòng bàn tay Kỷ Vân Đường.
Nàng rạng rỡ như hoa, “Tốt quá , Bùi Chi Ý cũng bằng hữu .”
Kỷ Vân Đường nàng , gì.
Một đoàn xe ngựa, nhanh đến Quế Hoa thôn.
Lúc đó chính là mùa thu, mùa thu hoạch nông sản, lướt qua thể thấy nhiều dân làng Quế Hoa thôn đang việc đồng ruộng, một cảnh tượng mùa màng bội thu.
Tần lý chính đến bên cạnh Kỷ Vân Đường, cẩn thận hỏi:
“Dạ Vương phi, chuyện thể nhầm lẫn , Quế Hoa thôn chúng hôm nay dường như bất kỳ điều gì bất thường.”
“Muốn khỏi thôn, nhất định qua con đường , đàn ông Dương quả phụ thu nhận là ngoại tỉnh, tuyệt nhiên dám ban ngày lén lút mang hai đứa trẻ ngoài, nếu thật sự dám , dân làng Quế Hoa thôn thể nào phát hiện, e rằng sớm trói .”
Bùi Chi Ý : “Nếu hóa trang một phen, giả dạng thành dân làng các ngươi thì ?”
“Thôn các ngươi bây giờ đều đang bận rộn thu hoạch mùa thu, thể mỗi đều chú ý đến ?”
Kỷ Vân Đường mím môi, chậm rãi : “Đi đến nhà Dương quả phụ xem lũ trẻ ở nhà thì sẽ .”
Đề nghị , ý kiến.
“Đại Nha Nhị Nha, Mẫu về .”
Vừa đẩy cửa sân, Dương quả phụ gọi lên, nàng như thường lệ gọi tên hai đứa trẻ.
liên tục gọi nhiều tiếng, cũng ai đáp , Dương quả phụ lập tức chạy phòng tìm kiếm.
Trong phòng một mảnh hỗn độn, đồ đạc và tủ quần áo đều như lục tung, đất còn vứt nhiều quần áo trẻ con.
Không tìm thấy hai đứa con gái của , Dương quả phụ trong lòng kinh hãi, vội vàng chạy đến lọ tiết kiệm tiền của lục tìm.
Mở lọ , bên trong trống rỗng, ngay cả túi vải đựng tiền của nàng cũng còn.
Dương quả phụ lập tức đập đùi rống, “Mất , mất hết , tiền bạc cha chúng nó để cho ba Mẫu con mười lăm lượng bạc vụn, đều mất hết , cái bảo sống đây!”
Tần lý chính mặt lạnh, trầm giọng : “Hôm nay Vương Sinh tiểu tìm , bảo dẫn đến nhà ngươi, chiều nay chúng đến đây, hề cửa nhà ngươi, hai đứa con gái ngươi đang ở trong sân, vẫn là Vương Sinh tiểu bỏ tiền mua cho con gái ngươi một ít đồ ăn ở đầu thôn, nhét từ khe cửa.”
“Xem , chuyện tám chín phần là do đàn ông mà ngươi thu nhận .”
Kỷ Vân Đường sắc mặt ngưng trọng, đấy : “Tần lý chính, hãy tổ chức một dân làng tìm kiếm xung quanh Quế Hoa thôn, xem thể tìm thấy kẻ khả nghi nào .”
“Ta và Bùi tiểu thư hai thôn xem xét, xem thể phát hiện manh mối gì .”
Tần lý chính lập tức đồng ý.
Một đoàn phân công rõ ràng, bắt đầu hành động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-thay-vuong-gia-nguoi-thuc-vat-y-phi-can-quet-tu-phuong/chuong-248-luc-soat.html.]
Kỷ Vân Đường tìm thấy một đại thẩm đang việc đồng ruộng, hỏi nàng thấy ai qua đây , nhất là kéo xe hoặc cưỡi xe ngựa.
Sau một hồi hỏi han, đại thẩm với nàng.
“Gần đây mưa, đường vẫn còn ướt, bùn đất khó , chiều nay ngoài việc thấy một lão hán dùng xe đẩy kéo củi, thì thấy ai khác.”
“Con đường là con đường huyết mạch của thôn chúng , cho dù là lên núi đốn củi khỏi thôn thành, đều qua đây. Mỗi ngày qua vô kể, thỉnh thoảng một hai thôn dân kéo xe đẩy qua, cũng chẳng chuyện gì hiếm lạ.”
Bùi Chi Ý liếc Kỷ Vân Đường một cái, : “Trời mưa lên núi đốn củi, thấy đáng ngờ.”
Kỷ Vân Đường cũng : “Ta cũng thấy .”
Hai đứa trẻ còn nhỏ như , mang khỏi thôn mà kinh động thôn dân, Chu Miễn tất nhiên sẽ đổi ngoại hình.
Giả trang thành lão ông đốn củi thật sự khả năng.
“Đại thẩm theo con đường , đất còn một vài vết bánh xe. Chúng qua đó tìm xem, còn phát hiện manh mối gì.”
Kỷ Vân Đường xong, liền cùng Bùi Chi Ý men theo con đường tìm kiếm.
Đường núi dễ , vô cùng gập ghềnh hiểm trở. Khi qua một ngã rẽ, Bùi Chi Ý bất ngờ phát hiện vết bánh xe biến mất.
“Vết xe biến mất, thế?”
“Dạ Vương Phi, phát hiện gì ?”
Kỷ Vân Đường khẽ híp mắt, nàng chậm rãi xổm xuống, đầu ngón tay day nhẹ lớp đất ẩm ướt mặt đất.
Đây là một ngã ba đường, nhưng bốn phía đều là dốc cao, theo lý mà , vết xe thể biến mất khỏi đây.
Bỗng nhiên, một vệt đỏ chói mắt xuất hiện trong khóe mắt Kỷ Vân Đường.
Nàng dậy, nhanh chóng bước tới, nhặt thứ đó từ trong bụi cỏ lên.
Là một chiếc trâm cài tóc màu đỏ, kiểu dáng đơn giản.
Bùi Chi Ý tức giận : “Nhìn thế rõ ràng là của một tiểu cô nương dùng, rơi ở đây, hai đứa trẻ sẽ gặp chuyện bất trắc gì chứ?”
Chẳng trách nàng nghĩ nhiều, phía con đường chính là dốc cao trăm trượng, thêm cây cối rậm rạp chằng chịt, liếc mắt một cái căn bản thấy tận cùng.
Nếu Chu Miễn thật sự g.i.ế.c vứt xác ở đây,
Thì thật sự khó truy tra.
Kỷ Vân Đường phân tích một chút trong đầu, vẻ mặt trấn tĩnh : “Hắn dùng đứa trẻ con tin, đứa trẻ hẳn vẫn an . Chúng cứ tìm ở đây , xem còn manh mối nào khác !”
Bùi Chi Ý gật đầu, hai họ, một tìm bên trái, một tìm bên , quả nhiên để Kỷ Vân Đường phát hiện manh mối.
Có một chỗ cỏ sườn dốc sụp đổ, như thể thứ gì đó đè bẹp.
[Ngay lúc , Vương Sinh dẫn theo của quan phủ kịp tới.
Quan sai của nha môn thấy hóa là Dạ Vương Phi và Bùi nhị tiểu thư đích mặt, liền chuyện hề nhỏ.
Dù hai vị ở kinh thành tiếng tăm quá lớn, thường căn bản dám chọc .
Dương quả phụ nhào tới quỳ mặt đất, lớn : “Quan gia, nhất định cứu hai nữ nhi của , chúng nó bắt cóc , giờ sống c.h.ế.t rõ, nhất định giúp tìm thấy chúng.”
Quan sai đầu an ủi Dương quả phụ vài câu, tới hành lễ với Kỷ Vân Đường và Bùi Chi Ý.
“Hạ quan bái kiến Dạ Vương Phi, Bùi nhị tiểu thư.”
Kỷ Vân Đường khẽ “ừ” một tiếng, chỉ đám cỏ đè bẹp vách núi :
“Ta nghi ngờ Chu Miễn đang ở đó, phiền đại nhân dẫn xuống tìm.”