Ánh mắt Kỷ Vân Đường chuyển lạnh, thẳng Dương Quả Phụ đang cúi đầu bên cạnh.
“Dương Quả Phụ, ngươi giải thích với và tiểu thư Bùi một chút, chuyện rốt cuộc là thế nào ?”
Dương Quả Phụ run rẩy, lắp bắp : “Ta… …”
Nàng căn bản hề bộ dưỡng da là do trộm đến tặng cho nàng .
Nếu thứ lai lịch bất minh, dù cho nàng một trăm cái gan, cũng dám cầm bộ dưỡng da đến Vãn Trang Lâu gây sự.
Hơn nữa, Dương Quả Phụ cũng hề nghĩ tới, sản phẩm của Vãn Trang Lâu đều hồ sơ mua hàng.
Nàng càng ngờ, những sản phẩm chỉ xét về vẻ ngoài đều giống hệt , Bùi Chi Ý mà vẫn thể một cái là nhận .
Kỷ Vân Đường lạnh liên tục: “Nếu ngươi , cứ để của quan phủ đến , đến lúc đó tội trộm cắp ở phủ tướng quân, tội gây rối và vu khống hãm hại hoàng tộc mà phán xuống, ít nhất mười năm tù ngục là thoát !”
Nàng những lời bình tĩnh, nhưng những mặt đều , nàng đang hù dọa khác.
Mà án truy cứu , Dương quả phụ thật sự sẽ tù lớn, còn chịu nỗi đau da thịt.
Tần lý chính nhíu chặt mày, gương mặt từng trải đầy vẻ giận dữ, đầy vẻ hận rèn sắt thành thép mà :
“Đến giờ ngươi vẫn chịu thật với Dạ Vương phi, lẽ nào ngươi thật sự nửa đời sống trong lao ngục ?”
“Hai đứa con gái của ngươi còn nhỏ như , nếu ngươi đó, ngươi từng nghĩ chúng sẽ ?”
Dương quả phụ căng mặt, cắn môi do dự quyết.
Kỷ Vân Đường khẽ mở môi, “Ngươi đừng sợ, cứ thật là , ở đây ai thể hại ngươi.”
“Rốt cuộc là do ngươi tự , kẻ nào chỉ dẫn ngươi , ngươi bổn Vương phi sẽ cân nhắc báo lên quan phủ.”
Dương quả phụ đột nhiên ngẩng đầu nàng, đôi mắt đỏ ngầu.
“Ngươi báo quan sẽ , bằng các ngươi đừng hòng moi một chữ nào từ miệng .”
Mắt Kỷ Vân Đường lập tức lạnh , lập tức còn cho nàng sắc mặt .
“Đến giờ ngươi vẫn ngoan cố như , sự việc ầm ĩ lớn , nhiều như đều đang đây, ngươi nghĩ ngươi còn thể che giấu ?”
Bùi Chi Ý ở một bên lạnh nhạt : “Cho dù Dạ Vương phi báo quan, Định Viễn tướng quân phủ chúng cũng sẽ truy tra đến cùng.”
“Ngươi mà dám lẻn Định Viễn tướng quân phủ chúng trộm đồ, ngươi chuẩn tinh thần lột một tầng da.”
Dương quả phụ sợ đến mức mặt trắng bệch.
Uy danh của Định Viễn tướng quân phủ nàng rõ.
Chỉ là nàng bao giờ nghĩ rằng, một ngày sẽ đắc tội với quyền quý như .
Nếu của Định Viễn tướng quân phủ thật sự truy tra, nàng còn mạng sống ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-thay-vuong-gia-nguoi-thuc-vat-y-phi-can-quet-tu-phuong/chuong-246.html.]
Câu trả lời chắc chắn là .
Dương quả phụ vốn tham sống sợ chết, nàng trong lòng rõ ràng, nàng thể chỉ mất thể diện, nhưng thì nàng thể sẽ mất mạng.
So với mất mạng, thì mất thể diện là chuyện nhỏ.
Sau khi do dự hết đến khác, nàng cắn răng, lấy hết dũng khí : “Nói, , hết, sẽ tất cả những gì cho các ngươi, cầu xin các ngươi đừng báo quan bắt .”
“Ta vốn là dân làng ở Quế Hoa thôn bên cạnh, vì mấy năm chồng qua đời, nên một nuôi dưỡng hai đứa con gái.”
“Ta một nuôi hai đứa trẻ thật sự dễ dàng, nên mới nghĩ tìm một đàn ông thành thật mà tái giá, trong nhà một đàn ông chịu khó chịu khổ, cũng thể miễn cưỡng nuôi sống ba Mẫu con .”
“ là một quả phụ, điều kiện gia đình , tìm đàn ông trong Quế Hoa thôn, quả thực là khó hơn lên trời.”
Bùi Chi Ý nửa ngày cũng thấy trọng điểm, ngược thấy Dương quả phụ cứ liên tục lau nước mắt, nàng chút sốt ruột : “Ngươi thể trọng điểm !?”
“Chuyện liên quan gì đến việc ngươi trộm đồ ở tướng quân phủ, vu oan Vãn Trang Lâu?”
Dương quả phụ nuốt nước bọt, mới chậm rãi : “Chuyện kể từ nửa tháng .”
“Ta nhớ đó là một buổi tối, khi từ trong thôn về, bất ngờ phát hiện một đàn ông bên đường, say rượu ngã lăn đất, say đến bất tỉnh nhân sự.”
“Ta thấy ăn mặc và dáng vẻ đều khá , liền động lòng trắc ẩn, đưa về nhà .”
“Ta chăm sóc một đêm, chuẩn thức ăn cho quần áo, việc đều tự tay , ngày hôm tỉnh , là cứu , cũng vô cùng cảm kích .”
“Hắn với rằng từ nhỏ cha Mẫu , luôn gửi nhờ ở nhà , nhưng mấy ngày vì tiểu nhân hãm hại, trộm bạc trong kho, giận quá mà tuyệt giao, đuổi ngoài, chỗ nào để nên cứ thế uống rượu, mãi thì đến Quế Hoa thôn.”
“Hắn chỗ ở, cầu xin thể cho tá túc , thể giúp việc, bất cứ việc gì cũng , nghĩ nhà cũng đàn ông, trong lòng mềm nhũn liền đồng ý.”
“Sau đó liền kể cho một chuyện ở nhà , nhà điều kiện , là kinh doanh cửa hàng vải ở kinh thành, hơn nữa con cái, một con nào gối, là duy nhất thể kế thừa gia nghiệp của .”
“Hắn còn , nếu cơ hội trở về nhà , nhất định sẽ cưới về, để cùng đến kinh thành hưởng vinh hoa phú quý, còn sống cuộc sống nhục nhã ở thôn nữa.”
“Ta xong vô cùng động lòng, trong lòng nghĩ trời đối xử với tệ chút nào, chuyện như mà cũng thể rơi tay , đến nỗi mấy ngày đó, đối xử với càng hơn, còn g.i.ế.c cả ba con gà mái đẻ trứng mà nuôi hai năm để bồi bổ cho .”
“Mới hôm qua, buổi tối từ bên ngoài về, thần thần bí thần bí kéo sang một bên, tặng một món quà.”
Dương quả phụ đến đây, đầu hộp quà dưỡng da tay Bùi Chi Ý, cắn răng : “Đây chính là món quà tặng .”
“Hắn đây là thứ mà các tiểu thư khuê các ở kinh thành đều yêu thích, gọi là mặt... , tinh chất dưỡng da gì đó, dùng là da sẽ lên, mua bộ đắt lắm, tốn cả mấy trăm lượng bạc, xong vô cùng cảm động, vì từng thấy qua, nên cảm thấy vô cùng hiếm lạ.”
“ chỉ dùng một tinh chất đó, mặt liền mọc nhiều mụn nhỏ, ngứa đến mức hận thể cào nát cả mặt.”
“Sau đó liền hỏi , đây là chuyện gì, tại dùng những hiệu quả, ngược mọc đầy mụn đỏ mặt?”
“Hắn ấp úng , cuối cùng sự truy hỏi liên tục của , mới với rằng, đây là do một tiểu nhị tên Vương Sinh ở Vãn Trang Lâu bán cho , cũng là chuyện gì, thể là Vương Sinh lừa gạt.”
“Ta xong vô cùng tức giận, sản phẩm dưỡng da mua về dùng , chẳng lẽ cuối cùng mất cả tiền lẫn của, tiếc ba trăm lượng bạc tiêu, liền với nhất định đến Vãn Trang Lâu đòi một lời giải thích, bắt Vương Sinh xin và bồi thường.”