Nàng chăm chú Lạc Cảnh Thâm, trong lòng từng vô tưởng tượng cảnh hai chính thức gặp mặt.
Thế nhưng Lệ Phi từng nghĩ, Lạc Cảnh Thâm phớt lờ , ngược còn sai vớt kỹ nữ hạ tiện .
Thị vệ nhảy xuống nước tìm kiếm một hồi, cuối cùng tìm thấy Ngọc Yên đáy hồ.
lúc nàng tắt thở.
Lạc Cảnh Thâm lập tức gọi đại phu tới, đại phu một hồi kiểm tra bắt mạch, cuối cùng lắc đầu.
“Bẩm Thái tử điện hạ, phu nhân vốn dĩ động thai khí, ngờ rơi xuống hồ, bụng va đá.”
“Nàng ngâm nước quá lâu, vớt lên cứu chữa kịp thời, giờ hài tử trong bụng và phu nhân đều mất!”
Nhất thi lưỡng mệnh!
Ngọc Yên mất , hài tử cũng mất !
Lạc Cảnh Thâm trán nổi gân xanh, mặt đỏ tím, ánh mắt Lệ Phi như phun lửa!
“Tào Uyển Nhi, ngươi dám g.i.ế.c Ngọc Yên và hài tử của !”
Thân thể Lệ Phi khẽ giật thể nhận , nàng thể tin nổi Lạc Cảnh Thâm, môi khẽ mấp máy.
“Ngươi… nãy gọi bổn cung là gì?”
“Con gái của Binh Bộ Thượng Thư, Tào Thiên Thủy, Tào Uyển Nhi, gọi sai ?”
Lạc Cảnh Thâm nghiến răng nghiến lợi, trong mắt lóe lên một tia độc ác.
“Mấy ngày phái nữ y cung cứu mạng con gái ngươi, ngươi lấy cớ đến tạ ơn , nay ngươi báo đáp như ?”
“Hay là, ngươi căn bản hài tử của đời, cho nên mới đẩy Ngọc Yên xuống nước, dìm c.h.ế.t nàng ?”
Lệ Phi mắt đỏ hoe, lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
“Bổn cung , Thái tử, như , là các nàng mạo phạm bổn cung, bổn cung căn bản nàng mang cốt nhục của , bổn cung đều là vô ý.”
Lạc Cảnh Thâm căn bản nàng giải thích, ác độc : “Người đều ngươi ôn nhu đại lượng, tâm địa lương thiện, ngờ lưng ngươi độc ác đến thế.”
“Ngọc Yên sai điều gì, hài tử của sai điều gì, nó còn nhỏ như , còn kịp mở mắt thế giới , ngươi tại g.i.ế.c chúng?”
“Khó trách Tam những năm nay giường mãi khỏi, Kỷ Vân Đường cũng trở mặt thành thù với ngươi, nhận ngươi bà Mẫu chồng , ngươi thật sự quá độc ác , cô thật sự hối hận khi để ngươi bước cửa Đông cung!”
Lạc Cảnh Thâm tức đến g.i.ế.c , chỉ bảo Lệ Phi đợi ở tiền sảnh, sẽ đến ngay.
Không ngờ, chỉ trong thời gian sai ngoài mua một chiếc xe lăn, Lệ Phi tự đến hậu hoa viên, còn tay g.i.ế.c phụ nữ và hài tử mà yêu quý.
Hiện tại ghét Lệ Phi đến cực độ, thêm một cũng cảm thấy là một sự sỉ nhục.
Nước mắt Lệ Phi “ào” một cái tuôn rơi, nàng chỉ cảm thấy trái tim đau đớn đến nghẹt thở.
Nàng quan tâm khác nghĩ gì về , nhưng nàng duy nhất thể chịu đựng , Lạc Cảnh Thâm mắng nàng độc ác.
Nàng như đều là vì ai?
“Thái tử điện hạ, bất kỳ ai cũng thể mắng bổn cung độc ác, duy chỉ tư cách mắng bổn cung như .”
Lạc Cảnh Thâm lạnh một tiếng, răng nghiến ken két.
“TA mắng ngươi độc ác thì , nhiều như thấy ngươi đánh Ngọc Yên, cào nát mặt nàng , còn đẩy nàng xuống hồ.”
“Ngươi trơ mắt Ngọc Yên c.h.ế.t thảm trong hồ, còn cho phép khác vớt nàng , giờ hại c.h.ế.t hài tử đầu tiên của , ngươi hài lòng ?”
Lệ Phi thực sự ngờ chuyện diễn biến đến mức , nàng thấy Lạc Cảnh Thâm dồn hết tâm trí tiện nhân hồ ly , càng thêm cảm thấy lỡ tay c.h.ế.t tiện nhân đó là đúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-thay-vuong-gia-nguoi-thuc-vat-y-phi-can-quet-tu-phuong/chuong-240-thai-tu-mang-le-phi-doc-ac.html.]
Nếu thật sự để hài tử của kỹ nữ đời, mẫu tử các nàng chẳng sẽ cưỡi lên đầu ?
Có một Kỷ Vân Đường phiền nàng đủ , Lệ Phi thấy bóng dáng thứ hai của Kỷ Vân Đường.
Nàng hít sâu một , cố gắng khiến trông bình tĩnh hơn, mở miệng với Lạc Cảnh Thâm:
“Thái tử điện hạ, bổn cung như cũng là vì cho , từng nghĩ qua, đích trưởng tử đầu tiên của , thể là do một kỹ nữ phận thấp hèn sinh ?”
“Nói ngoài phụ hoàng của sẽ thế nào? Lưng thể thẳng ? Người còn cưới chính phi, đích trưởng tử cũng tới phiên một nữ nhân thanh lâu sinh .”
Thái độ hối cải của Lệ Phi lập tức chọc giận Lạc Cảnh Thâm, trực tiếp ném cây gậy trong tay về phía Lệ Phi.
“Hài tử của , ai sinh thì đó sinh, ngươi tư cách gì mà tới dạy dỗ ?”
“Cho dù hài tử trong bụng Ngọc Yên thể giữ , cũng nên là mẫu hậu của tới với , khi nào thì tới phiên ngươi một phi tử sủng ái mà tới chỉ tay năm ngón chuyện của ?”
Lệ Phi: “…”
Lệ Phi: “!!!”
Câu đối với nàng mà , tính sát thương lớn nhưng tính sỉ nhục cực mạnh.
Hoàng Hậu thể quan tâm như , chỗ nào cũng vì suy nghĩ ?
Hoàng Hậu cho Ngọc Yên giữ hài tử Lệ Phi , nhưng nàng nhất định sẽ để Ngọc Yên giữ hài tử.
Đích tử của Lạc Cảnh Thâm, cũng là kế thừa đại thống, kiên quyết thể bất kỳ vết nhơ nào.
Còn Ngọc Yên, trong mắt Lệ Phi, đó chính là vết nhơ lớn nhất.
Tay Lệ Phi tay áo nắm chặt , nàng cố nén sự thật, cắn răng :
“Thái tử điện hạ, bổn cung là nữ nhân của phụ hoàng , thế nào nữa cũng là nửa mẫu của , thể chuyện với bổn cung như ?”
Lạc Cảnh Thâm ánh mắt cực kỳ khinh thường quét qua nàng một cái.
“Mẫu , ngươi cũng xứng?”
“Mẫu của là Hoàng Hậu một vạn , là đích nữ phận tôn quý nhất của Thái phó phủ, ngươi tính là thứ gì, cũng dám tự xưng là mẫu của ?”
Lệ Phi: “…”
Lệ Phi: “!!!”
Câu của Lạc Cảnh Thâm, giống như một con d.a.o đ.â.m thẳng trái tim nàng.
Lệ Phi cố kìm nén cơn giận, mới ngất xỉu.
Hoàng Hậu Tô Hướng Vãn từ ba mươi năm , là nhất mỹ nữ kiêm nhất tài nữ nổi tiếng lẫy lừng của Đông Thần quốc.
Đối phương là con gái út của Tô Thái phó, vì từ khi sinh , Tô Hướng Vãn Tô phu nhân dùng lễ nghi và quy cách của việc dạy dỗ Hoàng Hậu để bồi dưỡng nàng.
Ăn mặc chi tiêu thứ đều là nhất, ngay cả thành tích học tập, nàng cũng đầu, bỏ xa bạn bè cùng lứa một cách lớn.
Có thể , Tô Hướng Vãn từ khi sinh đến nay, ngoài việc nếm trải khổ đau trong tình yêu, thì còn chịu bất kỳ khổ đau nào khác.
Thế mà, nàng vẫn lên ngôi vị Hoàng Hậu một vạn .
Lệ Phi từ nhỏ ghen tỵ với Tô Hướng Vãn, bởi vì chỉ cần Tô Hướng Vãn ở , khác hầu như thấy sự tồn tại của nàng.
Năm đó, nếu nàng dùng một vài thủ đoạn, Nam Tiêu Vương cũng sẽ yêu nàng.
Hiện tại Lạc Cảnh Thâm đem Tô Hướng Vãn so sánh với nàng, điều nghi ngờ gì nữa chính là đang đ.â.m trái tim Lệ Phi.
Lệ Phi thần sắc hoảng hốt, nàng còn kịp hồn, thấy Lạc Cảnh Thâm :
“Ngươi hại c.h.ế.t nữ nhân và hài tử của , hai mạng sống sờ sờ cứ thế mà chết, theo lý thì nên kéo ngươi báo quan.”