Gả Thay Vương Gia Người Thực Vật, Y Phi Càn Quét Tứ Phương - Chương 232: Môn chủ ham tiền như mạng

Cập nhật lúc: 2025-08-09 14:07:50
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

đổi ca tiếp theo đó, chính là cơ hội duy nhất để nàng trốn thoát.

Hai khắc đồng hồ , khi việc đổi ca đang diễn , Kỷ Vân Đường lợi dụng sự hỗn loạn do hai đội gây , thành công trốn thoát khỏi Huyết Vũ Môn.

Khi Huyết Phi Hoa tỉnh dậy, nàng chỉ cảm thấy mặt đau rát, như thể thứ gì đó đập sưng lên.

Nàng lấy gương soi, thấy khuôn mặt sưng đỏ của , đồng tử khỏi co rút .

Ngón tay vuốt ve gò má, Huyết Phi Hoa lạnh lùng khẩy.

"Hừ, cũng chút thú vị."

Huyết Vũ Môn kẻ dám đánh môn chủ như nàng ?

Nàng chợt nhớ đến tên tiểu hỗn đản hạ dược nàng tối qua, khóe môi đỏ tươi cong lên một nụ khinh miệt, trong mắt toát vẻ hưng phấn nhè nhẹ.

Người trong môn phái chỉ cần tên nàng là kinh hồn bạt vía, bao nhiêu năm nàng gặp một thủ hạ nào to gan đến ?

"Tiểu hỗn đản, ngươi nhất nên cầu nguyện đừng rơi tay bổn môn chủ, bằng ..."

Lời nàng còn dứt, thủ hạ đến báo.

"Môn chủ, đại sự , kho khố mất trộm!"

Huyết Phi Hoa chấn động, nàng nhanh chóng sờ tay lên eo, lúc mới phát hiện chìa khóa và lệnh bài đều biến mất.

Nàng tức thì khí huyết dâng trào, giận dữ thốt lên, "Tên tiểu hỗn đản đáng chết, ngươi nhất đừng để bổn môn chủ bắt ngươi!"

Đánh mặt nàng thể tha, nhưng cướp túi tiền của nàng thì tuyệt đối !

Trời đất chứng giám nàng yêu tiền đến mức nào, tiền chính là mệnh căn của nàng.

Không, còn quan trọng hơn cả mệnh căn của nàng.

Huyết Phi Hoa mặc y phục, khuôn mặt trong gương, nàng suy nghĩ một lát lấy một chiếc khăn che mặt đeo lên, đó mới bước ngoài.

"Kho khố mất trộm bao nhiêu bạc?"

Tên thủ hạ sợ hãi đến mức ấp a ấp úng mãi nửa ngày, mới một câu chỉnh.

"Thưa... thưa môn chủ, tất... tất cả đều mất sạch ."

Huyết Phi Hoa giận quá hóa cuồng, một cước đạp thẳng n.g.ự.c .

"Ngươi gì!!! Ngươi một nữa xem!!!"

Nàng nghi ngờ nhầm, nếu thể tin kho khố của nàng mất sạch bạc chứ.

Tên thủ hạ đá văng xa mấy mét, phun một ngụm máu, nhưng chẳng màng đến gì khác, vội vàng quỳ xuống đất giải thích.

"Môn chủ, là thật đó, bạc trong kho khố mất sạch, ngay cả các hòm cũng biến mất thấy tăm ."

"Ngay cả mấy viên Dạ Minh Châu khảm tường mà cạy cũng , cũng cạy mất ."

Huyết Phi Hoa tức đến nỗi nhảy dựng lên, "Các ngươi đều là một lũ phế vật , nhiều tuần tra như để kho khố mất trộm?"

"Bổn môn chủ nuôi các ngươi đám phế vật ích lợi gì, thật tức c.h.ế.t , tức c.h.ế.t !"

Tên thủ hạ nàng tự xưng "", vô cùng kinh hãi, cứ chằm chằm khuôn mặt yêu mị như hoa của nàng.

Huyết Phi Hoa mãi mới ý thức điểm , sắc mặt nàng lạnh , "Còn mau cút xuống!"

Tên thủ hạ ứng tiếng một cái, liền lồm cồm bò chạy mất.

Huyết Phi Hoa xông kho khố xem xét, quả nhiên phát hiện bên trong trống rỗng còn gì, e rằng chuột đến cũng lắc đầu.

Nàng tức giận đ.ấ.m một quyền cây cột, cây cột lập tức đ.ấ.m xuyên một lỗ lớn.

Tám mươi hòm !

Trọn vẹn tám mươi hòm vàng bạc châu báu!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-thay-vuong-gia-nguoi-thuc-vat-y-phi-can-quet-tu-phuong/chuong-232-mon-chu-ham-tien-nhu-mang.html.]

Nàng định cả đời sẽ sống lay lắt ở đây !

Không ngờ, chỉ một đêm tất cả đều biến mất!

Mặc dù những thứ bên trong trộm bằng cách nào, nhưng nàng cảm thấy chuyện nhất định liên quan đến tên tiểu hỗn đản đánh nàng tối qua.

"Tiểu hỗn đản, chúng kết thù !" Huyết Phi Hoa tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Ngay lúc , tiếng báo cáo!

"Môn chủ, đại sự !"

"Cút! Còn chuyện gì thể khiến bổn môn chủ tâm trạng tệ hơn việc kho khố tám mươi hòm vàng bạc châu báu mất trộm nữa chứ?"

Tên thủ hạ hoảng hốt : "Người của chúng phát hiện một đội quân triều đình đang lên núi, phương hướng chính là Huyết Vũ Môn của chúng ."

"Ầm" một tiếng, Huyết Phi Hoa chỉ cảm thấy đầu nổ tung.

Trước tiên là nàng đánh thành đầu heo, đó kho khố trộm sạch, tiếp đến là của triều đình g.i.ế.c đến tận cửa.

Ba chuyện xui xẻo cùng lúc ập đến, đây là lấy mạng nàng ?

"Sớm , tiếp quản cái Huyết Vũ Môn rách nát , nửa ngày chẳng vớt vát chút lợi lộc nào, còn mất sạch bạc kiếm một cách vất vả."

Huyết Phi Hoa lầm bầm một tiếng đầy khó chịu, tên thủ hạ xa rõ lời nàng, liền hỏi một nữa.

"À, môn chủ, gì cơ?"

"Không gì, bảo các , lấy hết vũ khí trong môn , chuẩn nghênh địch."

"Đám quan binh triều đình đến đây chẳng ý , hôm nay chúng c.h.ế.t thì là chúng vong, nhất định g.i.ế.c chúng còn mảnh giáp."

Khi Huyết Phi Hoa những lời , dường như nàng nhớ chuyện cũ gì đó, đáy mắt nhuốm vài phần u ám, khiến bộ khí chất của nàng toát lên vẻ hung hãn.

thủ hạ của nàng hề nhận , lập tức sắp xếp.

Đây đầu tiên họ đối đầu với quan binh triều đình.

Ngược , đây thứ mấy .

họ cũng sớm một bộ kinh nghiệm tác chiến của riêng .

Khi Lạc Cảnh Thâm dẫn theo năm nghìn quân lên núi, trong lòng tràn đầy tự tin, một đường cứ nghĩ xem lát nữa gặp Huyết Vũ Môn sẽ thế nào để g.i.ế.c sạch bọn chúng chừa một ai.

Hôm nay mang theo đều là kỵ binh Huyền Tự hiệu của Đông Thần Quốc, thực lực chỉ Long Dược quân do Lạc Quân Hạc dẫn dắt.

Các tướng sĩ từng trải qua trăm trận chiến chiến trường mang theo khí chất sắt máu, đối đầu với đám sát thủ hỗn tạp của Huyết Vũ Môn, chẳng sẽ nghiền nát bọn chúng còn manh giáp ?

Chính vì ôm giữ suy nghĩ , Lạc Cảnh Thâm một đường đều vô cùng phô trương, theo lời phó tướng cố tình đường vòng ẩn , đợi đến khi trời tối mới lên núi.

Đường trong núi dễ , rắn rết côn trùng đặc biệt nhiều, may mà tướng sĩ mở đường, vì Lạc Cảnh Thâm khá thuận lợi.

lời tiếp theo của phó tướng Bùi Viễn Phong khiến lòng Lạc Cảnh Thâm lập tức trở nên thoải mái.

"Thái tử điện hạ, phía cách một nghìn mét chính là đại bản doanh của Huyết Vũ Môn, địa thế của địch cao hơn, chúng ở ngoài sáng còn họ ở trong tối, chúng thể tiến lên nữa, lập một kế hoạch tác chiến để tóm gọn bọn chúng một mẻ."

Lạc Cảnh Thâm mắt trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng chằm chằm .

"Bùi phó tướng đây là đang dạy cô việc ?"

"Huyết Vũ Môn chẳng qua chỉ đến năm trăm , từ c.h.ế.t tối qua thể thấy, bọn chúng đều chỉ là những kẻ võ công bình thường, nào thể so với tướng sĩ Huyền Tự quân trăm trận chiến của chúng ?"

"Bọn chúng hiện giờ phát hiện chúng , lúc nhân lúc lên núi, tóm gọn bọn chúng một mẻ, nếu lát nữa bọn chúng đều sợ hãi bỏ chạy thì , chẳng lẽ cô đến uổng công một chuyến?"

Bùi Viễn Phong: "..."

Hắn hỏi Lạc Cảnh Thâm, là mạng của năm nghìn tướng sĩ quan trọng hơn, việc điện hạ chạy một chuyến quan trọng hơn, lời còn kịp , thấy Lạc Cảnh Thâm dẫn tiếp tục tiến lên.

Bùi Viễn Phong bất lực, với sự cảnh giác của từng dẫn binh chiến trường, chuyến nhất định dễ dàng.

Loading...