Gả Thay Vương Gia Người Thực Vật, Y Phi Càn Quét Tứ Phương - Chương 199
Cập nhật lúc: 2025-08-08 01:09:09
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoặc là giữ lớn bỏ hài tử, hoặc là giữ hài tử bỏ lớn.
Tóm , Hoa Như Nguyệt và hài tử chỉ thể sống một.
Thế nhưng ngờ, trong tay Kỷ Vân Đường, Hoa Như Nguyệt và hài tử đều sống sót.
Đối với Tào thị mà , đây quả thực là một tin vui trời giáng, khiến tâm trạng nàng trong một ngày từ đại bi chuyển sang đại hỉ, lên xuống bất thường.
Tào thị giờ phút Kỷ Vân Đường, trong mắt còn chút khinh thường nào nữa, nàng đôi mắt ướt át, vô cùng cảm kích nàng.
“Dạ Vương Phi, đa tạ nàng cứu sống con gái và cháu ngoại của , đây bản phu nhân nhiều điều đắc tội, mong nàng đừng để trong lòng.”
Hoa Thừa Tướng cũng ở bên cạnh : “Đại ân đại đức Thừa Tướng phủ xin ghi nhớ, nếu Dạ Vương phủ chỗ nào cần giúp đỡ, nàng chỉ cần sai báo cho chúng một tiếng, Thừa Tướng phủ tuyệt đối dốc sức tương trợ.”
Kỷ Vân Đường khẽ , “Thừa Tướng đại nhân, Thừa Tướng phu nhân khách khí , cũng chỉ tận lực mà thôi, những ngày sắp tới, xin hai vị phái chăm sóc Hoa phu nhân, trong thời gian ở cữ đừng để nàng lao lực, nhất định chăm sóc ăn uống sinh hoạt và tâm trạng của bệnh nhân.”
Hoa Thừa Tướng ha hả, “Đó là tự nhiên, lát nữa bản tướng sẽ cho đưa phí khám bệnh đến Dạ Vương phủ, xin Dạ Vương Phi nhất định nhận lấy.”
Kỷ Vân Đường khẽ gật đầu, nàng chữa bệnh cứu vốn dĩ thu phí khám bệnh, điểm nàng hề từ chối.
“Nếu còn việc gì khác, xin về Dạ Vương phủ , nếu Hoa phu nhân và tiểu công tử việc gì, các vị bất cứ lúc nào cũng thể sai đến Dạ Vương phủ tìm .”
Kỷ Vân Đường dậy rời khỏi Từ phủ, Hoa Thừa Tướng và Tào thị hai đích tiễn nàng ngoài.
Ngoài cổng Dạ Vương phủ, Kỷ Hoài Triệt sớm đợi sẵn ở đó, thấy Kỷ Vân Đường từ xe ngựa bước xuống, lập tức mặt mày sa sầm tới.
“Nghe ngươi hại c.h.ế.t hài tử trong bụng thiên kim Thừa Tướng phủ?”
Kỷ Vân Đường: “???”
Kỷ Hoài Triệt thấy nàng giả vờ ngây ngốc mặt , ngữ khí gay gắt : “Thiên kim Thừa Tướng phủ đại xuất huyết, thai nhi trong bụng khó giữ, hai bà đỡ mười năm kinh nghiệm đỡ đẻ đều lớn và hài tử chỉ thể giữ một, ngươi gan nhận việc ?”
Kỷ Vân Đường mặt đầy khó hiểu, nàng phẫu thuật bốn canh giờ, tâm mệt mỏi, căn bản nhiều với Kỷ Hoài Triệt.
“Ta nhận việc gì, liên quan gì đến ngươi?”
Kỷ Hoài Triệt lời , trong mắt một tia u quang chợt lóe qua, cố ý nâng cao giọng.
“Ngày hôm qua ngươi g.i.ế.c Chu Thái Y, hôm nay hại c.h.ế.t hài tử trong bụng thiên kim Thừa Tướng phủ, đáng thương Từ Thiếu Khanh đầu cha, vì giúp ngươi tẩy thoát tội danh mà kịp về phủ, ở bên cạnh phu nhân của , ngược ngươi g.i.ế.c c.h.ế.t hài tử của .”
“Kỷ Vân Đường, thiên hạ nữ nhân tàn nhẫn và độc ác như ngươi chứ?”
Vụ án Chu Thái Y xảy , gần như bộ bách tính kinh thành đều đang chú ý đến chuyện .
Mà giờ phút Kỷ Hoài Triệt công khai tuyên truyền chuyện mặt , thêm đó vốn là của Đại Lý Tự, lời sức thuyết phục hơn thường.
Lời thốt , cơ bản xác định tội danh Kỷ Vân Đường g.i.ế.c Chu Thái Y.
Và chuyện hài tử của Từ Mộc Ngôn càng như đổ thêm dầu lửa cho bộ vụ án, gia tăng tội danh Kỷ Vân Đường liên tiếp g.i.ế.c hai .
Kỷ Hoài Triệt chỉ mắng Kỷ Vân Đường, còn kéo cả Từ Mộc Ngôn xuống nước, y cố ý bao che.
Kỷ Vân Đường một nữa sự vô liêm sỉ của Kỷ Hoài Triệt mới nhận thức.
Nàng cảm thấy, thời gian lẽ thật sự quá hiền lành, mới để những con cá tạp thối nát của Vĩnh Ninh Hầu phủ cứ thế liên tục nhảy nhót mắt nàng.
Gia đình , rõ ràng hận nàng thấu xương, đẩy nàng chỗ chết.
“Kỷ Hoài Triệt, phàm là chuyện gì cũng đến chứng cứ, ngươi bản Vương Phi liên tiếp g.i.ế.c hai , xin hãy đưa chứng cứ đây.”
Kỷ Hoài Triệt khinh bỉ nhếch môi, ánh mắt chế giễu gần như nhấn chìm nàng, “Chứng cứ?”
“Hai bà đỡ đỡ đẻ cho thiên kim Thừa Tướng phủ đều , là ngươi cho họ giúp đỡ, đuổi hết họ khỏi phòng sinh, ngươi nghĩ với bản lĩnh một ngươi, thể bằng nhiều kinh nghiệm đỡ đẻ như ?”
Ánh mắt Kỷ Vân Đường tức thì lạnh lẽo, lạnh : “Vậy , ai tận mắt thấy bản Vương Phi hại c.h.ế.t hài tử trong bụng Hoa phu nhân, tất cả chẳng qua đều là do ngươi tự suy đoán thôi ?”
“Bản Vương Phi thấy ngươi cái chức Đại Lý Tự Hữu Thiếu Khanh mấy năm nay quả là uổng công, đưa chứng cứ mà tùy tiện đoán mò, dám chạy đến Dạ Vương phủ bại hoại danh tiếng bản Vương Phi, hôm nay để Trần Hổ dạy dỗ ngươi, ngươi e là ba chữ Dạ Vương Phi thế nào !”
Nghe thấy hai chữ Trần Hổ, Kỷ Hoài Triệt thấy mặt đau nhức, nỗi hổ trong lòng từng đợt từng đợt dâng lên, khiến hận thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Hôm nay mặt bao nhiêu , quỳ xuống mặt cái tên tay sai của Kỷ Vân Đường .
Thật sự mất mặt đến tận nhà bà ngoại.
Trần Hổ lúc xắn tay áo lên, xoa tay bóp chân bước tới, đôi mắt sắc bén như chim ưng chằm chằm Kỷ Hoài Triệt.
“Kẻ nào dám vu khống Vương Phi nhà chúng , chết!”
“Vị công tử , gian trong là phòng nghỉ, cho khách nhân tiến . Nếu công tử mua sản phẩm dưỡng da, xin hãy dạo quanh khu kệ hàng của chúng !”
Người ngăn cản là Vương Sinh, giờ phút trong tay y còn cầm một chiếc bàn tính, đang thống kê doanh thu buổi sáng của Vãn Trang Lâu.
“To gan! Mở to mắt chó của ngươi mà cho rõ, dám cả Tề Vương Điện hạ của nhà cũng dám ngăn cản!”
Lạc Phi Chu còn kịp mở lời, tên tay sai bên cạnh bắt đầu la lối, vung tay đẩy Vương Sinh ngã xuống đất.
Trong mắt tên tay sai, phận của Lạc Phi Chu cao quý đến nhường nào, ngày thường càn quen , đến cũng cung kính xem như thượng khách, ai dám ngăn cản cho ?
Lạc Phi Chu cảm nhận mấy đạo ánh mắt đang đổ dồn , nhíu mày, trừng mắt tiểu tư của một cái, đẩy cửa.
Vương Sinh cuống quýt, Vương phi của nhà bọn họ còn đang nghỉ ngơi bên trong, nếu nam nhân ngoài xông thấy thì còn thể thống gì nữa?
Y lập tức cũng chẳng màng đến trường hợp, nghiến răng, lớn tiếng : “Tề Vương Điện hạ vốn khiêm cung hữu lễ, việc thứ tự, nổi tiếng là bậc quân tử phong thái xuất chúng, lẽ nào chủ nhân đồng ý mà tự tiện xông địa bàn của kẻ khác, đó chính là phong thái quân tử của ?”
“Ta thấy chắc Tề Vương Điện hạ thật, cố ý đến phá hoại danh tiếng của đó chứ!”
Lời dứt, hầu như tất cả ánh mắt trong Vãn Trang Lâu đều đồng loạt đổ dồn về phía chủ tớ Lạc Phi Chu.
Lạc Phi Chu: “…”
Lạc Phi Chu: “!!!”
Sắc mặt cứng , ngượng ngùng chết!
Mục đích đến đây hôm nay là để tìm Kỷ Vân Đường, căn bản hề nghĩ tới việc lớn chuyện.
Dù , mục đích của cũng hề đơn thuần, từng gặp đương nhiên là càng ít càng .
Mà những lời Vương Sinh , càng củng cố thêm sự thật là ngụy quân tử, thêm đó đối phương giờ phút đang đất, bộ dạng như đẩy ngã, khung cảnh nhất thời trở nên quái dị.
Hình tượng của Lạc Phi Chu từ đến nay đều là khiêm hòa hữu lễ, ôn nhuận như ngọc, nếu những trong tiệm quen , thực sự tin.
Dù , gương mặt của xuất hiện quá nhiều , trong kinh thành còn ai dám giả mạo phận của .
Lạc Phi Chu khẽ ho một tiếng, vội vàng lùi hai bước, đích đỡ Vương Sinh dậy.
“Vương quản sự hiểu lầm , bản vương cũng là Vãn Trang Lâu mắt một bộ hộp quà dưỡng da mới, mua một bộ tặng cho mẫu phi của bản vương là Sở Quý Phi dùng. Vừa khéo ngày sinh thần của mẫu phi ngày mai, bản vương tặng nàng lễ vật.”
“ bản vương vẫn đến muộn một bước, bộ hộp quà dưỡng da trong tiệm của các ngươi còn. Nghe Tam Hoàng tẩu hôm nay đang ở tiệm, bản vương liền nghĩ hỏi nàng xem còn hộp quà nào dư bán cho bản vương một bộ . Vì thế bản vương mới chút sốt ruột, nãy tiểu tư đẩy ngã ngươi cũng là vô ý, tuyệt cố ý mạo phạm Vãn Trang Lâu.”
Những lời của mạch lạc rõ ràng, chứng tỏ lòng hiếu thảo của cho thấy, khiến thấy sự ôn hòa lễ độ của , bảo tôn nghiêm cho bản .
Thế nhưng Vương Sinh , đây chẳng qua cũng chỉ là cái cớ mà thôi.
Khi tên tay sai đẩy y, Lạc Phi Chu vẫn ngay bên cạnh, ánh mắt y như rác rưởi, căn bản hề ý định ngăn cản.
Nếu y phản ứng nhanh, kịp thời lên tiếng, giờ phút chừng xông bên trong .
“Đa tạ Tề Vương Điện hạ, tiểu nhân tự dậy là , cần Tề Vương Điện hạ bận tâm.”
Vương Sinh trong lòng rõ, nhưng lời thể thẳng, y gạt tay Lạc Phi Chu dậy, nhặt chiếc bàn tính đất lên phủi phủi bụi bặm.
Lạc Phi Chu đối với điều cũng chẳng hề để tâm, mặt vẫn treo nụ khiêm hòa hữu lễ.
“Chẳng Vương quản sự thể giúp bản vương thông truyền một tiếng , cứ bản vương việc gấp nhờ Tam Hoàng tẩu giúp đỡ, phiền nàng đến Bách Hương Lầu dùng bữa, còn xin Tam Hoàng tẩu nhất định nể mặt đến, bản vương sẽ đợi nàng ở Bách Hương Lầu.”
Vương Sinh khẽ nhíu mày, Tề Vương mua hộp quà dưỡng da cho mẫu phi của ? Vậy mời Vương phi nhà y đến Bách Hương Lầu gì?
Chưa đợi y mở lời từ chối, Lạc Phi Chu thong dong rời .
Hắn dứt khoát, cũng tao nhã, hề cho Vương Sinh bất kỳ cơ hội nào để lên tiếng.
Vương Sinh suy nghĩ một lát, vẫn quyết định trong kể chuyện cho Kỷ Vân Đường.
Kỷ Vân Đường từ từ mở mắt, khẽ nhếch mày, như : “Tề Vương hẹn bản Vương phi đến Bách Hương Lầu tụ họp, đầu óc bệnh ?”
Nếu nhớ lầm, đây là thứ hai Lạc Phi Chu hẹn nàng đến Bách Hương Lầu .
Lần đầu là cuộc thi y thuật, dùng thủ đoạn cứng rắn, chặn đường kèm uy hiếp, mới đưa Kỷ Vân Đường đến Bách Hương Lầu.
Lần thứ hai , dựa mà tin rằng sẽ ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-thay-vuong-gia-nguoi-thuc-vat-y-phi-can-quet-tu-phuong/chuong-199.html.]
“Hắn đợi thì cứ để đợi , bản Vương phi .”
Kỷ Vân Đường xong nhắm mắt .
lúc , tiểu nhị tiến bẩm báo, “Vương phi, Tề Vương sai gửi đến một phong thư, bảo thuộc hạ đích trao tận tay Vương phi, còn xem sẽ hiểu ngay.”
Kỷ Vân Đường nhíu mày, trong mắt chút thiếu kiên nhẫn. Nàng nhận lấy thư, thấy đó rõ ràng một hàng chữ lớn.
“Muốn Dạ Vương ai hãm hại, mau đến Bách Hương Lầu.”
Kỷ Vân Đường nguy hiểm nheo mắt , đầu ngón tay tự chủ mà cuộn tròn.
Lạc Phi Chu đây là ý gì?
Cái rõ ràng , liền đổi sang ném mồi nhử cho nàng ?
Không thể , thành công!
Mặc dù Kỷ Vân Đường chuyện Lạc Quân Hạc hãm hại thoát khỏi liên quan đến Cảnh Dương Đế và Lệ Phi, nhưng trong tay nàng bất kỳ bằng chứng thực chất nào.
Nói cách khác, phận của hai cao quý đến nhường nào, nàng thể dễ dàng lật đổ ?
Hơn nữa, đối phương còn là cha Mẫu ruột của Lạc Quân Hạc.
Trong triều đại hoàng quyền tối thượng , các Vương gia đều là vật phụ thuộc của hoàng quyền.
Không bằng chứng, tất cả đều là suông.
Nếu thể từ miệng Lạc Phi Chu moi một chút bằng chứng, cũng là , như chẳng khác nào kéo cả Tề Vương phủ xuống nước cùng.
Chương 200-203: Nàng vô cùng thiếu thốn tình cảm
Lúc , thêm một đệm lưng, thì luôn là .
Tiền đề là, Lạc Phi Chu thực sự nội tình, chứ cố ý dụ nàng đến.
Kỷ Vân Đường từ trường kỷ dậy, vò nát mảnh giấy thư, ném sọt rác.
“Nếu dám lừa đến đó, c.h.ế.t chắc !”
Bách Hương Lầu, nhã gian kín đáo nhất ở góc lầu hai, cũng là phòng khách ít qua nhất.
Lạc Phi Chu thoải mái ghế dài, vắt chéo chân, tên tay sai bên cạnh đang xoa vai bóp chân cho , vô cùng tự tại.
Thị vệ Khánh Phong của mở lời hỏi: “Vương gia, bức thư gửi đến Dạ Vương phi , nàng thực sự đến ?”
Lạc Phi Chu liếc mắt , ngữ khí vô cùng tự tin.
“Nàng tất nhiên sẽ đến, những sẽ đến, mà còn sẽ cầu xin bản vương giúp đỡ nàng.”
“Theo những gì bản vương tìm hiểu về Kỷ Vân Đường trong thời gian , nàng tuy tính tình kiêu căng ngạo mạn, thường xuyên thích gây chuyện thị phi, nhưng cốt cách vô cùng xem trọng tình cảm.”
“Tình bằng hữu cũng , tình yêu cũng thế. Điểm thể rõ từ Tạ Lưu Tranh và Lạc Khinh Ca. Người khác chỉ cần đối với Kỷ Vân Đường một chút, nàng sẽ đền đáp gấp trăm, ngàn . Có thể thấy trong lòng nàng thực vô cùng thiếu thốn tình cảm.”
“Thiếu thốn tình cảm, đó chính là yếu điểm của Kỷ Vân Đường. Chỉ cần nắm yếu điểm của nàng, lợi dụng thêm, sẽ dễ dàng khống chế.”
Khánh Phong mà nửa hiểu nửa , y luôn cảm thấy những lời Lạc Phi Chu đáng tin cậy lắm, nhưng thể rốt cuộc là đáng tin ở chỗ nào.
Y nghĩ lâu, cuối cùng cũng hiểu chỗ nào đáng tin .
Kỷ Vân Đường dù thiếu thốn tình cảm, cũng là phu quân, lẽ nào Vương gia nhà bọn họ kết bạn với Kỷ Vân Đường, đó dùng tình yêu cảm hóa nàng ?
Ý nghĩ xuất hiện, liền Khánh Phong phủ định.
Không vì lẽ gì khác, mà bởi vì y theo Lạc Phi Chu mười lăm năm, trong lòng quá hiểu con !
Phàm là những nữ tử chút nhan sắc, chút tư dung lọt mắt , Lạc Phi Chu tuyệt đối thể chỉ dừng ở việc kết bạn.
Từ đến nay, luôn là một cực kỳ dã tâm.
Thứ , sẽ hủy diệt.
Lạc Phi Chu rõ ràng nảy sinh ý đồ nên với Kỷ Vân Đường.
Lại liên tưởng đến việc bảo y đốt hương mê tình trong lư hương, Khánh Phong chỉ cảm thấy trong lòng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Y khuyên Lạc Phi Chu đừng mạo hiểm bước lên con đường lối thoát, đối phương dù cũng thành , chuyện dù thành danh tiếng của cũng sẽ hủy hoại, nhưng lời đến miệng, Khánh Phong mở lời thế nào.
Lạc Phi Chu thấy vẻ mặt khó coi của y, khẽ nhíu mày.
“Ngươi gì thì cứ thẳng, đừng bày bộ mặt cá c.h.ế.t bản vương, sự kiên nhẫn của bản vương đến thế .”
Khánh Phong sắc mặt đổi, hiển nhiên quen với ngữ khí như của Lạc Phi Chu, y thở dài một tiếng.
“Vương gia, Dạ Vương phi dù cũng xuất giá , còn là Tam Hoàng tẩu của . Sau còn là sẽ xưng đế, chuyện dù cũng hại đến danh tiếng của , xin Vương gia hãy suy nghĩ kỹ!”
Lạc Phi Chu trong lòng lạnh, nhưng tiếp lời y, mà đầu Khánh Phong.
“Kỷ Vân Đường năm đó Vĩnh Ninh Hầu phủ ép gả thế đến Dạ Vương phủ, tất cả đều đoán nàng sống nổi qua đêm tân hôn, nhưng nàng những chết, mà còn sống , thậm chí cam tâm tình nguyện c.h.ế.t giữ lấy Tam ca sống dở c.h.ế.t dở của , bưng phân đổ nước tiểu, ngày đêm chăm sóc, một lời oán thán.”
“Khoảng thời gian nàng gả qua đó, rõ ràng nhiều cơ hội thể bỏ , nhưng nàng , ngươi xem đây là vì ?”
Khánh Phong chút mơ hồ, y gãi gãi đầu, thử thăm dò trả lời.
“Bởi vì, Dạ Vương phi động lòng với Dạ Vương Điện hạ?”
Lạc Phi Chu khinh thường lạnh, “Động lòng? Chỉ cái gương mặt hủy hoại đến mức còn hình của Lạc Quân Hạc, ngay cả ăn mày bên đường thấy cũng thấy ghê tởm, ngươi nghĩ với nhan sắc của Kỷ Vân Đường, nàng thể động lòng với ?”
Khánh Phong nghĩ cũng đúng, nếu là ba năm , Dạ Vương tuyệt đối là đối tượng mà tất cả danh môn khuê nữ trong kinh thành đều gả.
từ khi gương mặt hủy dung, gần như chỉ trong một đêm, các khuê nữ trong kinh thành đều tránh như tránh rắn rết, sợ Cảnh Dương Đế sẽ ban hôn cho Dạ Vương.
Kỷ Vân Đường dù cũng là của Vĩnh Ninh Hầu phủ, đến mức thực sự động lòng với một nam nhân dung mạo xí, còn liệt giường chứ?
Nàng chỉ là gả thế mà thôi, hai đây cũng quen .
Khánh Phong hỏi: “Vậy theo cao kiến của Vương gia, Dạ Vương phi gả cho Dạ Vương thực là mưu đồ khác?”
“Tất nhiên, nàng sở dĩ ở Dạ Vương phủ, chẳng qua chỉ là vì phận Dạ Vương phi, cùng với vinh hoa phú quý mà thôi.”
“Vĩnh Ninh Hầu phủ Kỷ Khinh Khinh, tự nhiên dung nàng . Nàng rời khỏi Dạ Vương phủ thì chỉ đường chết. Nói chừng Kỷ Vân Đường và Lạc Quân Hạc hai chẳng qua chỉ là vợ chồng bề mặt, ân ái chỉ là giả vờ cho ngoài thấy.”
[Nói đến đây, Lạc Phi Chu chuyển đề tài, khẩy một tiếng, “ nếu giờ phút một lựa chọn hơn Dạ Vương, ngươi nghĩ Kỷ Vân Đường còn chịu ở bên cái tên bệnh tật sống cả đời ?”
Hắn xong những lời , trong lòng dán lên Kỷ Vân Đường cái mác yêu hư vinh, tham lam vô độ.
Lạc Phi Chu tin, thực sự nữ tử nào cam tâm tình nguyện gả cho một tên xí, mặt mũi biến dạng, thối rữa ngay từ đầu gặp mặt, còn luôn ở bên rời bỏ, chỉ vì tình yêu.
Kiểu chuyện tình yêu như , theo thấy, chẳng qua chỉ là tình tiết thể xuất hiện trong truyện tranh mà thôi.
Trong đời thực, căn bản thể nào.
Không ai , trong lòng Lạc Phi Chu lúc chút chua xót.
Sự chua xót , là ghen tuông thật sự, mà là bên cạnh hàng chục hồng nhan tri kỷ, nhưng một ai hiểu lạnh hiểu ấm.
Hắn trong lòng hiểu rõ, những nữ tử bằng lòng theo , đều là vì phận Tề Vương của .
Thoát ly khỏi tầng phận , lẽ chẳng là gì cả.
Bản từng gặp , nên tin đời thực sự tình yêu chung thủy son sắt.
Nếu , sẽ tự tay hủy hoại nó.
Thu hồi suy nghĩ, Lạc Phi Chu liếc Khánh Phong một cái, “Ngươi xem xem, Kỷ Vân Đường đến ?”
Khánh Phong ngoài đầy hai thở, y vội vàng chạy trở , thần sắc rõ là mừng rỡ kinh hãi.
“Bẩm Vương gia, Dạ Vương phi nàng thực sự đến , đang ở lầu.”
Lạc Phi Chu tà mị, mặt lộ vẻ quả nhiên như .
Hắn ngay, Kỷ Vân Đường tờ giấy đó của , nhất định sẽ đến tìm .
Lạc Phi Chu dậy, với những tên tay sai trong phòng: “Các ngươi đều ngoài, tránh xa căn phòng . Lát nữa bên trong động tĩnh gì, thấy tiếng động gì, đều , rõ ?”
Những trong phòng đều là tâm phúc của , tự nhiên cũng đoán kế hoạch của . Chuyện như thế bọn họ theo Lạc Phi Chu lâu, sớm còn lạ gì nữa.
Thế là mấy liền gian, đồng loạt gật đầu nịnh hót tỏ lòng trung thành.
“Tề Vương Điện hạ cứ yên tâm, lát nữa thuộc hạ mấy nhất định sẽ tránh xa căn phòng , phiền chuyện của .”