Gả Thay Vương Gia Người Thực Vật, Y Phi Càn Quét Tứ Phương - Chương 189: Trốn thoát một kiếp

Cập nhật lúc: 2025-08-07 00:02:03
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ái phi, nàng là vì nghĩ cho Trẫm, Trẫm thể trách cứ nàng chứ?”

“Trái là Trẫm, quá nóng vội, nghĩ đến thể của nàng.”

“Thôi , hôm nay tạm thời thị tẩm nữa, để Trẫm tẩm cung của nàng một lát, ?”

Lời của Cảnh Dương Đế, Lệ Phi thể từ chối.

Bởi vì nàng , đây là kết quả nhất mà nàng thể tranh thủ cho .

Nếu còn voi đòi tiên, e rằng Cảnh Dương Đế sẽ sinh nghi ngờ với nàng.

Lệ Phi lập tức lau nước mắt nơi khóe mắt, , nhưng nụ đó thế nào cũng vẻ gượng gạo.

“Vậy thần sẽ cho hạ nhân chuẩn một bàn rượu và thức ăn.”

Cảnh Dương Đế đồng ý, “Chuẩn tấu!”

Lệ Phi phúc rời , Cảnh Dương Đế thì bước tẩm cung của nàng.

Tẩm cung của Lệ Phi lớn, nhưng bài trí ấm cúng, giữa phòng đặt một chiếc bàn tròn như ý, áp tường là một chiếc sập lớn bốn vuông, trải thảm nhung hoa văn như ý, bốn phía treo những bức bình phong thêu phong cảnh sông núi tuyệt .

Nhìn sâu hơn bên trong, cạnh cửa sổ gỗ nam mộc là một bàn thư và một chiếc ghế quý phi, bên cạnh cái bàn nhỏ một chiếc lư hương tử kim hình con thú nhỏ, bên trong còn đốt trầm hương, cả căn phòng bài trí trang nhã và giản dị, nhưng cũng vô cùng tinh tế.

Đột nhiên, khóe mắt Cảnh Dương Đế liếc thấy một góc nhô bàn thư, để lộ một đoạn dài của chiếc hộp màu đen.

Hắn bước tới, đưa tay kéo chiếc hộp khỏi gầm bàn thư.

Khi Lệ Phi từ ngoài bước , vặn thấy Cảnh Dương Đế mở chiếc hộp, lấy bức họa bên trong .

Lệ Phi: “!!!”

Nàng sợ đến mức suýt ngất tại chỗ, mồ hôi lạnh tức thì túa ở thái dương, giọng the thé xuyên thấu trung.

“Hoàng thượng, đừng mở !”

Nàng xông tới, đoạt bức họa trong tay Cảnh Dương Đế, nhưng vung tay tránh , tì nàng bàn thư.

Toàn bộ bức họa cũng trải , hiện rõ mắt hai .

Người nam tử trong tranh vận mãng bào vân rồng màu tím, tóc đen bay bay, đỉnh muôn ngọn núi, tay cầm chén vàng, xuống chúng nhân, rõ ràng là phong thái của một đế vương.

Đây thì còn là ai ?

Cảnh Dương Đế nhướng mày, giọng mang theo ý , “Ái phi gì mà kích động thế, bức họa gì mà Trẫm thể xem ?”

Lệ Phi: “……”

Nàng trong lòng kinh hãi, còn kịp phản ứng, thì Cảnh Dương Đế tiếp tục : “Nàng , thật đúng là quen thói trầm mặc , cái gì cũng giữ trong lòng, cho Trẫm .”

“Hôm nay nếu thấy bức họa của ái phi, Trẫm , nàng đối với Trẫm tình thâm đến , còn vẽ dáng vẻ lúc trẻ của Trẫm, ngày ngày lén lút xem trong thư phòng.”

Lệ Phi: “……”

Lệ Phi: “!!!”

Mắt Cảnh Dương Đế bệnh , ai với nàng vẽ là chứ?

Người khác , nhưng Lệ Phi trong lòng thì vô cùng rõ ràng, nam tử trong bức họa chính là trong mộng của nàng.

, Cảnh Dương Đế cũng .

Thấy nàng trả lời , Cảnh Dương Đế cũng tức giận, khẽ :

“Ái phi quả nhiên là tài nữ nổi tiếng nhất kinh thành năm đó, bức họa vẽ hợp ý Trẫm, nhưng vì nàng dùng mực tàu bôi lên mặt Trẫm, chẳng lẽ miệng nàng trách Trẫm, nhưng thực trong lòng vẫn trách Trẫm ?”

Lệ Phi: “……”

Nàng khóe môi giật giật, tảng đá trong lòng cũng đặt xuống.

Nàng giờ đây vô cùng may mắn, may mà sáng nay khi Kiếm Lan đến tìm nàng, nàng dọa sợ, mực bút lông hồ sơ khéo léo nhỏ đúng lên mặt nam tử, vặn che dung mạo của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-thay-vuong-gia-nguoi-thuc-vat-y-phi-can-quet-tu-phuong/chuong-189-tron-thoat-mot-kiep.html.]

Điều cũng khiến Cảnh Dương Đế lầm tưởng vẽ là .

Không ngờ, Kiếm Lan vô tình giúp nàng thoát một kiếp.

“Hoàng thượng quá , thần cảm kích còn kịp, dám trách cứ ?”

“Người là quân vương một nước, dung mạo thiên nhân, là nhân vật thần thánh trong lòng thần , với trình độ hội họa của thần , thể vẽ uy thế lẫm liệt của ?”

“Dùng mực tàu bôi lên mặt, vặn thể thỏa mãn nỗi nhớ của thần đối với Hoàng thượng ở mỗi giai đoạn, khi thần nhớ Hoàng thượng, sẽ lấy bức họa xem, cứ như thể Hoàng thượng ngày nào cũng ở bên cạnh thần .”

Lệ Phi khi những lời thần sắc ôn nhu, ánh mắt mơ hồ ánh sáng, hai má ửng hồng nhạt, cả toát lên vẻ duy mỹ.

chỉ bản nàng mới rõ, lúc trong lòng nàng đang nghĩ về một nam nhân khác.

Và những lời , thực là nàng cho nam nhân đó .

Cảnh Dương Đế rõ ràng hài lòng!

Thì trong lòng Lệ Phi, đến ư?

Cảnh Dương Đế tiến lên nắm lấy tay Lệ Phi, ánh mắt thâm tình nàng.

“Ái phi, bên cạnh Trẫm một nữ nhân chu đáo thấu hiểu lòng như nàng, thật sự là phúc khí của Trẫm, Trẫm vui.”

Hơi thở ấm áp phả cổ, khiến Lệ Phi nổi hết da gà.

Nàng rút tay , nhưng nhất thời dám hành động hấp tấp, sợ kẻ nam nhân chó c.h.ế.t hỉ nộ vô thường sẽ vì thế mà bất mãn với nàng.

Nam nhân càng ngày càng gần, ánh mắt nóng bỏng như nuốt chửng nàng.

Lệ Phi căng thẳng tột độ, nàng lời hứa của Cảnh Dương Đế ở cửa đều là gió bay.

Nói là chạm nàng, nhưng giờ đối phương rõ ràng nảy sinh ý đồ bất chính.

Lệ Phi trong lòng rõ ràng, lúc nàng chỉ thể tự cứu lấy .

Ngay khi nàng đang nóng như lửa đốt, giọng của Kiếm Lan bên ngoài vang lên.

“Hoàng thượng, Lệ Phi nương nương, món ăn nô tỳ sai Ngự Thiện Phòng mang đến , dùng bữa ngay bây giờ ?”

Lệ Phi trong lòng mừng rỡ, vội vàng thoát khỏi vòng tay của Cảnh Dương Đế, nàng dịu dàng :

“Hoàng thượng, bằng chúng dùng bữa , lát nữa thức ăn nguội sẽ ngon .”

Mỹ nhân thoát khỏi vòng tay, Cảnh Dương Đế trong lòng bất mãn, nhưng cũng khó nàng.

“Cũng , Trẫm cũng đói , thì bảo dọn món !”

Cảnh Dương Đế xong, sải bước đến bên bàn xuống, Lệ Phi thì sai cung nữ mang thức ăn , nàng đích hầu hạ Cảnh Dương Đế gắp thức ăn.

Khi rõ những món ăn bàn, Cảnh Dương Đế khẽ nhíu mày.

“Ái phi, nàng lẽ nào Trẫm dị ứng mùi cừu , còn cho canh sườn cừu long miên hương thảo?”

“Còn nữa, món gà nếp , Trẫm thích ăn nếp, ăn xong buổi tối sẽ đau răng mất ngủ, lẽ nào những điều nàng đều ?”

Lệ Phi: “……”

Những món nàng dọn , đều là những món nàng tự yêu thích, nàng quản Cảnh Dương Đế thích , ăn ?

Nàng lập tức đầy mặt hoảng sợ, quỳ sụp xuống đất.

“Hoàng thượng thứ tội, là thần sơ suất , thần sẽ lập tức cho rút những món xuống, dọn một bàn mới.”

Cảnh Dương Đế liếc mắt qua, phát hiện tám đĩa thức ăn bàn, bốn món mặn, ba món chay và một món canh, ít nhất bốn món thích, lập tức cũng còn khẩu vị dùng bữa nữa.

“Không cần , xong thì nàng tự ăn , Trẫm tối nay sẽ đến chỗ Dung Phi.”

“Trương Phú Quý, bày giá đến Lưu Tú Cung.”

Loading...