Gả Thay Đích Nữ - Bị Lưu Đày Đến Xứ Băng Tuyết - Chương 161: Phiên ngoại 1: Vài chuyện vặt của Hoàng hậu

Cập nhật lúc: 2025-11-17 01:04:44
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thoáng chốc đến tháng Chạp, Bạch Chỉ Hoàng hậu cũng nửa năm , ngoại trừ hai tháng đầu bận rộn , cuộc sống Hoàng hậu của Bạch Chỉ ngày càng trở nên vô vị.

Hoàng hậu, chủ nhân hậu cung, cai quản ba ngàn giai lệ. Theo lý mà , ở vị trí hẳn là bận rộn, nhưng Bạch Chỉ vị Hoàng hậu giống, hậu cung của Tiêu Trạch Lan chỉ một nàng, đừng là hậu phi, ngay cả các phi tần của Tiên đế cũng đều dọn đến mấy cung thất ở góc tây bắc hoàng cung, chẳng gây phiền phức gì cho Bạch Chỉ cả.

Bởi vì khi Tiên Hoàng hậu băng hà, Tiên Đế từng lập hậu nữa, mà mẫu phi của Tiêu Trạch Lan cũng sớm qua đời, nên trong cung Thái hậu nào cần Bạch Chỉ, với phận Hoàng hậu, đến bái kiến.

Vừa phi tần nào đến bái kiến Bạch Chỉ, Thái hậu nào cần Bạch Chỉ đến bái kiến, thế nên cuộc sống của Bạch Chỉ vô cùng nhàn hạ, mỗi ngày đều thể ngủ nướng, đặc biệt mùa đông còn ngủ đến tận lúc mặt trời lên cao ba sào.

Ngày tháng nhàn hạ thì nhàn hạ thật, nhưng quá đỗi nhàm chán, thời cổ đại nào hoạt động giải trí gì, những cuốn thoại bản cũng chẳng chút gì mới lạ.

Bạch Chỉ thực sự quá đỗi nhàm chán, liền bắt đầu nghiên cứu ẩm thực trong tiểu trù phòng ở Phượng Nghi Cung, mỗi ngày đổi món liên tục. Cứ thế suốt một tháng ròng, đừng là Bạch Chỉ, ngay cả Tiêu Trạch Lan, ngày nào cũng bận rộn ngớt, và Tiêu Ngự, thường xuyên đến ăn chực, cũng đều béo lên vài cân.

“Haiz...”

Bạch Chỉ thở dài một , bưng chén nhiệt độ lên nhấp một ngụm.

Trước đây nàng thích uống lắm, chỉ thích uống sữa và trái cây, nhưng giờ thì khác . Mỗi ngày nàng uống nhiều xanh thanh nhiệt, chỉ vì Tiêu Ngự : “Hoàng tẩu dạo đầy đặn .”

Đầy đặn... còn “”...

Bạch Chỉ như sét đánh, tối về soi gương trái . Tiêu Trạch Lan trở về đúng lúc thấy cảnh , bàn tay như thứ gì đó thu hút, sai lệch chút nào đặt lên eo Bạch Chỉ.

“A Chỉ thế , béo thêm chút nữa cũng hợp.”

Bạch Chỉ “hề hề” một tiếng, nếu tay đang nhéo eo hai cái, thì tin . Sau đó Bạch Chỉ bắt đầu ăn kiêng uống , sớm tối còn vận động.

Mặc dù Tiêu Trạch Lan hết đến khác khẳng định Bạch Chỉ chút nào cũng béo, y bóp eo nàng là vì thích sờ, nhưng Bạch Chỉ gì cũng tin y.

Sau hơn một tháng “tắm gội” bằng , lớp mỡ mềm eo Bạch Chỉ cuối cùng cũng săn chắc trở .

Đêm đó, bàn tay to lớn của Tiêu Trạch Lan xoa nắn eo Bạch Chỉ tới lui, trong lòng thầm thấy chút đáng tiếc, nghĩ lẽ Tiêu Ngự quá nhàn rỗi , việc xuân canh Tết cứ để giám sát .

Triều đình định, ngày tháng cũng trở nên nhàn rỗi, là một vài kẻ bắt đầu nảy sinh tâm tư.

Lễ Bộ Thị Lang hai dâng tấu thỉnh Hoàng thượng tuyển tú nữ, những khác gì nhưng đều ngấm ngầm quan sát. Đương kim Thánh thượng và Hoàng hậu tình nghĩa phu thê sâu nặng, vì Hoàng hậu mà nạp hậu cung, còn lập Cửu hoàng tử, là ruột thịt, Hoàng thái , chính là để bịt miệng lời lẽ “vì hoàng gia khai chi tán diệp” của các ngôn quan, đủ thấy Hoàng thượng đối với Hoàng hậu tình cảm sâu đậm đến nhường nào.

Tuy nhiều đều đưa nữ nhi cung để tranh một phen phú quý, nhưng ai chọc giận Hoàng hậu, vì thế đều Hộ Bộ Thị Lang hành động, bản thì lên tiếng.

Nếu Hoàng thượng lời kiến nghị của Lễ Bộ Thị Lang, thì nữ nhi của nhà đều cơ hội. Dù tuyển tú cũng thể chỉ tuyển nữ nhi của một Lễ Bộ Thị Lang chứ, nếu Hoàng thượng nổi giận, thì cũng liên quan đến những khác.

Còn về phần Lễ Bộ Thị Lang vì mạo hiểm như , đó là bởi vì y tự tin! Lễ Bộ Thị Lang xuất từ thế gia đại tộc, thê đông đúc, riêng nữ nhi đủ tuổi tuyển tú bốn , trong đó đích thứ nữ là tài nữ nổi tiếng kinh đô, chỉ tài mà nhan sắc cũng thuộc hàng bậc nhất.

Lễ Bộ Thị Lang háo sắc, nhi tử thì đều chẳng nên trò trống gì, nên liền đặt tâm tư lên nữ nhi . Nếu thể sinh một Quý phi, sinh hạ trưởng tử cho Bệ hạ... thì sánh với con ruột chứ!

Hơn nữa Lễ Bộ Thị Lang kiên tin rằng, nam nhân nào mà chẳng yêu mỹ sắc, chẳng qua là vướng bận tình nghĩa những năm mà thôi. Chỉ cần cho Hoàng thượng một bậc thang danh chính ngôn thuận, Hoàng thượng nhất định sẽ thuận theo mà xuống.

Lại một bộ phận quan viên thực tế cho rằng tuyển tú là chuyện .

Tuyển tú chẳng tốn tiền ? Phi tần trong cung chẳng tốn tiền ? Tiết kiệm tiền để chuyện khác chẳng hơn ? Dù Hoàng thái cũng lập , hà tất nuôi nhiều vô tích sự như ...

Bạch Chỉ chuyện thì là lúc Lễ Bộ Thị Lang dâng tấu thứ ba. Nghe y Hoàng thượng trách mắng ngay tại triều: “Hữu danh vô thực, chẳng nên trò trống gì,” và phạt bổng lộc một năm.

Hà Hương xong, c.h.ử.i thầm một tiếng: “Đáng đời, hậu viện của lộn xộn chẳng quản lý nổi, còn dám quản đến chuyện trong cung.”

Nói xong, Hà Hương vô thức liếc Vương ma ma một cái, thấy bà gì mới yên tâm.

Vương ma ma trang điểm cho Bạch Chỉ : “Bệ hạ trong lòng chỉ Hoàng hậu nương nương, còn cố ý sớm lập Hoàng thái , chính là để bịt miệng các ngôn quan. Lễ Bộ Thị Lang chẳng điều gì, trách mắng cũng là tự chuốc lấy.”

“Phụt~”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-thay-dich-nu-bi-luu-day-den-xu-bang-tuyet/chuong-161-phien-ngoai-1-vai-chuyen-vat-cua-hoang-hau.html.]

bao nhiêu chăng nữa, Bạch Chỉ vẫn nhịn bật thành tiếng. Hoàng thái ... quả thực là một từ khá lạ lùng...

Các cung nhân hiểu điểm buồn của Bạch Chỉ, đều mơ hồ về phía Hoàng hậu nương nương của họ.

Bạch Chỉ hắng giọng, giả vờ như chuyện gì, nàng tò mò hỏi: “Vương ma ma, đến thể thống quy củ nữa ?”

Vương ma ma là thỉnh từ kinh đô đến Vương phủ năm xưa, từ Vương phủ theo cung, là Chưởng sự ma ma phẩm cấp cao nhất Phượng Nghi Cung, bình thường chút nghiêm khắc, các cung nhân đều sợ bà.

Vương ma ma khom : “Hoàng hậu nương nương là chủ hậu cung, chính là quy củ của hậu cung. Tiền triều quản chuyện hậu cung. Vả tuyển tú là để khai chi tán diệp, Hoàng thượng của chúng lập Hoàng thái . Những kẻ Hoàng thượng tuyển tú đa phần là ý đồ bất chính, Hoàng hậu nương nương cần để tâm, Hoàng thượng tự khắc sẽ xử lý.”

Vương ma ma hiếm khi khiến Bạch Chỉ cảm thấy hài lòng đến , nàng lấy an ủi sâu sắc. Tất cả các cung nhân hầu hạ cận đều thưởng một tháng tiền lương, Vương ma ma và Hà Hương thì thưởng ba tháng.

Các cung nhân đều quỳ xuống tạ ơn. Bạch Chỉ nâng tay lên: “Tất cả dậy , hôm nay tâm trạng , tối nay ăn lẩu thịt dê.”

“Vâng!”

Bạch Chỉ thường xuyên ban thưởng cho hạ nhân, đương nhiên cũng chỉ ban thưởng. Vừa cho ân huệ răn đe, lời Bạch Chỉ cũng sẽ trừng phạt, mà trực tiếp trả về Nội Vụ Phủ, để họ phân phối . Việc tương đương với chủ tử đuổi , đó chỉ thể phân đến những nơi như lãnh cung hoặc hoa phòng, cơ bản là tuyệt vọng hết đường ngóc đầu lên.

Hiện tại những ở Phượng Nghi Cung đều là do Bạch Chỉ sử dụng thấy khá . Đối với “ của ”, Bạch Chỉ sẽ keo kiệt.

Chưa kể trong cung phi tần nào, bạc tiết kiệm mỗi tháng đều là một khoản lớn , chỉ riêng tiền chia lợi nhuận mỗi tháng từ xưởng gia vị của Bạch Chỉ cũng dùng hết.

À ! Xưởng gia vị hiện do Lý Đan Thanh quản lý, Bạch Chỉ chia cho nàng ba phần lợi nhuận. Sau chuyện của xưởng gia vị Bạch Chỉ sẽ quản nữa, chỉ cần mỗi tháng chờ thu tiền là .

Tối đó Tiêu Trạch Lan trở về muộn, cùng Bạch Chỉ ăn lẩu thịt dê.

Thịt dê tính ôn, tối đến, hai tự nhiên thể thiếu một phen ân ái.

Bạch Chỉ cảm thấy bọn họ vẫn khá hòa hợp, cơ bản là hai ba ngày một , cũng thuận hòa. nàng nam nhân qua ba mươi thì nữa , mà Tiêu Trạch Lan qua năm mới hai mươi tư tuổi, cảm giác cũng chẳng còn mấy năm nữa là đến ba mươi...

Cảm thấy đối phương vẫn ngủ, Tiêu Trạch Lan ôm đang lưng về phía lòng: “Sao ? Vẫn ngủ ?”

“Tiêu Trạch Lan,” Bạch Chỉ ngữ khí chút nghiêm túc.

“Sao ?” Tiêu Trạch Lan lo lắng Bạch Chỉ vẫn còn vui vì chuyện Lễ Bộ Thị Lang dâng tấu xin tuyển tú.

Vương ma ma chẳng A Chỉ tâm trạng ? Hơn nữa Vương ma ma cũng giúp ít lời ý , vẫn còn vui chứ...

“Ta thấy nạp quá nhiều phi tử quả thực .”

Tiêu Trạch Lan trong lòng cảnh giác đại tác, y lập tức giơ tay thề: “Ta, Tiêu Trạch Lan, xin thề tại đây, đời chỉ một A Chỉ, nếu vi phạm lời thề ...”

Bạch Chỉ vội vàng bịt miệng Tiêu Trạch Lan: “Không !”

“Vậy là ai?”

Gà Mái Leo Núi

“Ta chỉ là cảm thấy, Hoàng thượng tuổi cao, mà nạp nhiều phi tử trẻ như , thực sự nguy hiểm...”

Tiêu Trạch Lan vẫn theo kịp suy nghĩ của Bạch Chỉ: “Nguy hiểm ở chỗ nào?”

“Nguy cơ cắm sừng, dễ sinh kẻ điên cuồng,” Bạch Chỉ nghĩ đến Tôn Đáp ứng và tên cuồng đồ trong "Truyện Mèo Mướp".

Tiêu Trạch Lan:......

Y đúng là thừa lời mà hỏi, , A Chỉ đang ám chỉ y điều gì ?

Trong đầu Tiêu Trạch Lan vang vọng câu năm xưa của Bạch Chỉ,

“Muốn cuộc sống êm đềm, đầu cứ đội chút xanh...”

 

Loading...