Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 89.

Cập nhật lúc: 2024-10-21 10:30:56
Lượt xem: 153

“Vừa nãy, em nói với Mã Văn Tài rằng em là người khiếm khuyết, nhận tiền mà không thể tiêu cũng không thể chuyển khoản, anh có thấy vẻ mặt của Mã Văn Tài không?”

Thẩm Quả Quả nghĩ đến cảnh đó là muốn bật cười.

Mã Văn Tài đ.ấ.m n.g.ự.c giậm chân, lớn tiếng chửi trời đất bất công.

Dĩ nhiên, một mặt là vì cảm thán Thẩm Quả Quả giỏi như thế, làm sao lại là người khiếm khuyết được.

Mặt khác là thở dài, người khiếm khuyết mà còn giỏi thế, nhìn lại bản thân… đến tuổi trung niên rồi mà chẳng khác gì kẻ vô dụng.

Hoắc Đào mỉm cười theo, “Quả Quả, trước khi quen em, anh cũng luôn nghĩ rằng thân phận là trời sinh, số mệnh đã định sẵn.”

“Anh còn khá mê tín đấy, thế bây giờ thì sao?” Thẩm Quả Quả vẫy vẫy rèm cửa, rèm cửa tầng một đã hoàn thành.

Hoắc Đào kéo chiếc bàn lớn đến gần cửa sổ.

“Bây giờ, anh nghĩ rằng thân phận trời sinh chỉ đại diện cho điểm xuất phát, cùng lắm là ảnh hưởng đến tuổi 30, còn vận mệnh sau đó thế nào thì phụ thuộc vào cá nhân mỗi người.”

Người dân ở Thành Phong Thổ, ngay từ khi sinh ra đã có thể kiểm tra xem là người khiếm khuyết, người thường, hay chiến binh.

Nếu thân phận của bạn là người thường, bạn định sẵn sẽ phải bận rộn suốt đời trong thành.

Còn nếu là chiến binh, từ nhỏ sẽ được đào tạo, rèn luyện để thăng tiến.

Nhưng hai loại người này vẫn còn may mắn, chiến binh không cần phải nói, là bảo vật của căn cứ, còn nếu người thường phát hiện có tài năng nào đó, sẽ được đào tạo thành đầu bếp, nhà nông học, hay kỹ sư cơ khí.

Chỉ là tỷ lệ rất ít mà thôi.

Còn như Thẩm Quả Quả, chủ nhân ban đầu của thân thể này là người khiếm khuyết, không ai quan tâm, tự sinh tự diệt.

“Nhận thức của anh cũng khá đấy.”

Thẩm Quả Quả đặt ghế lên bàn, đứng lên để treo rèm cửa.

“Hôm nay còn châm cứu không?” Hoắc Đào bên dưới nhìn chằm chằm, anh rất muốn đứng dậy để làm những việc này cho Quả Quả nhỏ của mình.

“Có chứ, mới ngày thứ hai thôi mà, châm cứu cần phải kiên trì.”

Treo rèm xong, hai người thay nhau đi tắm, sau đó bước vào phần châm cứu.

Hoắc Đào yên lặng nằm sấp ở đó, sau khi kim châm cắm vào, Thẩm Quả Quả ngồi bên cạnh, nhìn chăm chú vào tấm lưng săn chắc của anh.

Kế hoạch bước đầu tiên của cô là chuyển nhà, đã hoàn thành.

Bước thứ hai là chữa lành chân của Hoắc Đào, đồng thời chuẩn bị mở cửa hàng ăn.

Bước thứ ba là lấy được chứng nhận đầu bếp…

“Hoắc Đào, nếu em có được chứng nhận đầu bếp, liệu có thể thay đổi thân phận người khiếm khuyết không?”

Thẩm Quả Quả đột nhiên nghĩ đến chuyện này.

Hoắc Đào hơi ngạc nhiên, “Về lý thuyết là có, nhưng anh không chắc, ngày mai hỏi thử Chu Quảng Bình xem.”

“Ừm.”

…(Tối hôm đó, tất nhiên hai người ngủ quấn lấy nhau.)

(Thẩm Quả Quả: Ôm người đàn ông mạnh mẽ đẹp trai~)

Sáng hôm sau, Hoắc Đào vừa rửa xong bát thì bốn anh em nhà Vương Cát đến.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Chào ông chủ, bà chủ, buổi sáng tốt lành.”

Bốn người cùng cúi chào Hoắc Đào và Thẩm Quả Quả.

Hoắc Đào hơn hai mươi năm mới lần đầu được gọi là “ông chủ”, anh vẫn chưa quen.

“Tiếp tục làm việc đi, có gì không rõ thì hỏi ngay.”

Anh vừa làm giám sát, vừa cùng Thẩm Quả Quả làm xà phòng và xà bông thơm.

Phần nội tạng của con ô kim thú mà họ mang về hôm qua cũng có khá nhiều mỡ.

Đây là một công việc buôn bán sinh lợi vô cùng, Thẩm Quả Quả với nguyên tắc không lãng phí, đã cạo ruột non và ruột già sạch sẽ chưa từng thấy.

Cộng thêm khối mỡ kia, lô xà phòng lần này chắc cũng chỉ đủ cho số lượng mà Dương Minh đã đặt trước.

Cô vẫn còn thiếu nhiều hàng cho khách.

“Vẫn quá ít mỡ.”

Thẩm Quả Quả tính toán số lượng đại khái, rồi phân loại riêng phần tuyến tụy lợn, nội tạng mỡ, và mỡ lợn đã làm sạch.

Hoắc Đào vung cánh tay, hai tay cùng làm việc, nghiền nát phần tuyến tụy lợn.

Thẩm Quả Quả thì bật ba nồi cùng lúc, nấu dầu, đun vôi, và đun nước lá dâu.

Vương Ý đứng ngây ra, nhìn đến nỗi quên cả làm việc, tay cũng chậm lại.

“Thằng nhóc này, ngứa đòn phải không? Nhìn lung tung cái gì? Mau làm việc đi!” Vương Cát hạ giọng mắng một câu.

“Ồ.”

Nghe thấy bọn họ nói chuyện, Thẩm Quả Quả đặt cái xẻng xuống, chạy lên lầu quan sát một vòng, nhìn chằm chằm mấy người đang đập tường.

Rầm!

Rầm!

Rầm! Bụp!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-89.html.]

Tiếng gạch vỡ đổ xuống, bụi mù bốc lên khắp tầng hai.

Khi bức tường giữa biến mất, tầm nhìn trở nên rộng rãi hơn nhiều.

Thẩm Quả Quả rất hài lòng.

Cô dặn Vương Cát sửa lại các vết nứt, sau đó chuyển một nửa số gạch xuống tầng dưới.

Cô trở lại sân, bắt đầu chuẩn bị làm xà phòng.

“Đây, lau mặt đi.”

Thấy trên mặt cô không biết từ lúc nào in một dấu tay đen, Hoắc Đào làm ướt khăn lau.

Một bàn tay lớn nâng lấy khuôn mặt Thẩm Quả Quả, cẩn thận lau sạch cho cô.

Đôi môi đỏ hồng của Thẩm Quả Quả gần ngay trước mắt…

Mùi hương đặc biệt của xà phòng thấm vào mũi Hoắc Đào.

Động tác lau mặt càng lúc càng chậm lại.

“Sao thế? Nhiều lắm à?” Thẩm Quả Quả cố gắng nhìn xuống, cố gắng nhìn thấy khuôn mặt mình.

“Không, xong rồi.”

Thần thái đáng yêu đó khiến Hoắc Đào bật cười khẽ.

“Không được cười, mau làm việc!” Thẩm Quả Quả nghĩ rằng anh đang cười nhạo khuôn mặt mình dính bẩn, bèn nghiêm mặt gọi anh.

“Ừ.”

Hai người hợp sức làm xà phòng từ tuyến tụy lợn và xà bông thơm lá dâu từ dầu mỡ.

Phần nước lá dâu còn lại, Thẩm Quả Quả cũng giữ lại, dự định mua một ít vải thô để nhuộm.

Ở đây, màu sắc của vải toàn là màu đơn sắc, quá đơn điệu.

Loảng xoảng!

Bịch!

“Ai da!”

Ở chỗ cầu thang đột nhiên vang lên tiếng động.

Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào cùng quay đầu lại, liền thấy đứa trẻ tên Vương Ý ngã sấp xuống đất, những viên gạch trên tay rơi vãi khắp nơi.

“Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt!”

“Không tập trung làm việc! Có phải gây rắc rối rồi không!”

Chưa kịp để Thẩm Quả Quả đứng dậy, Vương Cát đã vội vàng chạy xuống từ trên lầu, kéo thằng bé Vương Ý dưới đất dậy.

Không để ý đến việc tay và đầu gối của Vương Ý chảy máu, anh ta đẩy một cái, kéo thằng bé đến trước mặt Thẩm Quả Quả.

“Bà chủ, thật sự xin lỗi, nó làm việc không cẩn thận, làm vỡ mấy viên gạch, buổi chiều tôi không cho nó đến nữa.”

“Mau xin lỗi bà chủ!”

Vương Ý cố nén đau, đôi mắt đỏ hoe, “Xin lỗi bà chủ.”

Thẩm Quả Quả giơ tay nhìn đồng hồ, “Đã trưa rồi, các anh nghỉ ngơi đi, chiều một giờ quay lại đúng giờ, nếu nhanh thì còn nửa ngày là xong việc rồi.”

“Đi đi.”

Cô không để ý đến lời của Vương Cát.

Vương Cát xử lý Vương Ý thế nào, Thẩm Quả Quả không quan tâm, mặc dù theo cô thấy, chỉ là ngã một cái không có gì to tát, nếu ở kiếp trước, đã phải đưa vào bệnh viện kiểm tra vết thương rồi.

Nhưng không thể lấy chuẩn mực hành vi của kiếp trước áp vào nơi này, họ chỉ là những người có quan hệ qua đường, cô không thể phá vỡ quy tắc sinh tồn vốn có của họ.

“Dạ.”

Bốn anh em nhà Vương Cát kính cẩn cúi chào, khi rời đi còn nhặt gạch ở chỗ cầu thang và đặt lại gọn gàng.

Thẩm Quả Quả giang tay ra.

Bữa trưa, Thẩm Quả Quả nấu một bát canh tiết lợn, món này nấu nhanh, buổi chiều còn rất nhiều việc phải làm.

“Ngày nào cũng ăn như thế này, có ngán không?”

Thẩm Quả Quả đẩy đẩy miếng tiết lợn trong bát hỏi.

Hoắc Đào lắc đầu, “Trước đây em có hay ăn những món này không?”

Phải, ăn nhiều lắm.

Chỉ là ý nghĩ này vừa mới thoáng qua trong đầu, cô không nói ra.

Vì Hoắc Đào đang hỏi về thời gian cô sống ở Thẩm gia.

Cô lắc đầu.

Trong ký ức của cô, cô chưa từng được ăn một miếng thịt nào.

Có phải bố mẹ không cho cô ăn không?

Không phải, mà là nhà của Thẩm Thiên Lương không có cơ hội được ăn thịt.

Tiệc gia đình của Thẩm gia, hoàn toàn không đến lượt họ được tham gia.

"Đúng vậy, gia đình như Thẩm gia cũng không thường xuyên ăn, em càng không có cơ hội, mới ăn vài lần, sao mà ngán được?"

Loading...