Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 82.

Cập nhật lúc: 2024-10-18 17:29:08
Lượt xem: 178

“Anh…”

Thẩm Quả Quả như một chú thỏ con, ngồi trên giường với đôi chân trắng nhỏ, biểu cảm đầy vô tội.

“Em có muốn ăn sáng không?”

Hoắc Đào chủ động tìm cách giải vây cho cô vợ nhỏ.

“Hình như còn hai miếng tiết heo, hay làm canh tiết heo đi.”

Thẩm Quả Quả lập tức chạy ra khỏi phòng như trốn thoát, rửa mặt xong cô mới nhận ra… ừm… không có bếp!

Hôm trước cô nói muốn có ba cái bếp, nhưng Hoắc Đào không biết cô định làm gì cụ thể, hôm qua chỉ lắp xong ống dẫn gas, nhưng chưa chuẩn bị bếp.

Đúng là sắc đẹp làm mê muội!

Thẩm Quả Quả tự tát vào mặt mình để tỉnh táo lại.

Hạt Dẻ Rang Đường

Có lẽ cũng vì biết Thẩm Quả Quả vừa chuyển nhà, bận rộn nên Dương Minh và ông chủ Lưu đều nhắn tin nói sẽ đến sau.

Thở dài, hai người uống hai lọ dịch dinh dưỡng, kéo xe đẩy điện chuẩn bị ra ngoài.

Cạch một tiếng, cửa chính của tiệm mở ra.

Vù vù vù!

Bên ngoài, một hàng người đồng loạt quay đầu.

Ai nấy đều còn ngái ngủ, áo quần xộc xệch, rõ ràng là chưa rửa mặt.

Giống như những cây nấm mọc thành hàng, vì sự xuất hiện đột ngột của Thẩm Quả Quả mà đồng loạt quay đầu nhìn cô.

Mắt ai cũng thâm quầng.

Thẩm Quả Quả như người sống bất ngờ bước vào cõi âm.

Không phải chứ…

Cô cảm thấy hồn lìa khỏi xác.

Ngay lập tức, cô đóng sầm cửa lại.

“Chú Dương bên đó giờ xếp hàng sớm thế này hả? Quá đà rồi đấy.”

Hoắc Đào bật cười nhẹ, nắm lấy tay cô, “Chú Dương nói từ lâu là việc buôn bán rất tốt mà, vừa rồi em bị dọa à?”

Hoắc Đào kéo cô lại, đặt lên đùi mình, một tay nhẹ nhàng xoa lưng cô.

Dạo gần đây hai người càng thêm thân thiết.

Nắm tay, ngồi trên đùi nhau, những chuyện như vậy đã trở nên quen thuộc.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Thẩm Quả Quả từ từ lên tiếng, “Không được, em phải nghĩ cách giúp chú Dương điều phối dòng người xếp hàng…”

Hai người sau đó đi vòng qua cửa bên để ra ngoài, tiến thẳng tới trung tâm chỉ huy, vừa kịp lúc nơi đó mở cửa.

Ngoài cửa đã có vài người đứng chờ.

Phần lớn là những người tìm công việc tạm thời và gia nhập các đội nhóm đi ra ngoài, còn những người thực sự có công việc cần giải quyết thì lại không vội đến sớm như vậy.

Ở đây, ánh mắt mọi người đều toát lên sự quyết tâm kiếm thật nhiều sao tinh tệ.

Còn ở cửa tiệm chú Dương, mọi người đều chỉ muốn tiêu tinh tệ.

Cùng một thế giới, nhưng là hai cuộc đời khác nhau.

Những người khác nhìn thấy cô gái nhỏ gầy yếu và người đàn ông ngồi trên xe lăn, đều lộ vẻ thương hại.

“Ôi, bọn họ như thế này, sống sao nổi đây?”

“Không nói trước được, nếu gặp gia đình giàu có, thì cũng coi như không phải lo nghĩ.”

“Nhìn quần áo của họ đi, gọn gàng sạch sẽ mà, đâu có thảm hại như mấy người nói đâu… nhìn kìa, họ còn có xe nữa mà…”

Đúng vậy!

Đâu có ăn gạo nhà mấy người đâu mà nói nhiều!

Thẩm Quả Quả âm thầm than thở vài câu trong lòng, đẩy Hoắc Đào cùng đi theo đám đông vào trong.

Người ta nói gì, chỉ cần không ảnh hưởng đến chuyện của cô, không lôi kéo cha mẹ cô vào, không tung tin đồn thất thiệt, thì cứ mặc kệ.

Chẳng lẽ còn có thể bịt miệng người khác?

Từ đoạn đường dốc, họ đi xuống tầng ngầm, đến trung tâm thông tin.

Lần trước đến đây, cô chỉ lo đào hố cho Thẩm Thiên Hành, nên không có cơ hội ngắm kỹ nơi này.

Thẩm Quả Quả quyết định lần này sẽ quan sát kỹ hơn, biết đâu cơ hội kinh doanh lại nằm ngay đây.

Thông tin chạy dài từng hàng trên màn hình lớn không ngừng lăn trôi.

Đáng tiếc, xem cả buổi, đa số chỉ là thông tin tuyển dụng đội đi ra ngoài, không có gì hữu ích cho cô.

Cô quay đầu nhìn xung quanh, cứ vài mét lại có một robot đang đứng chờ sẵn. Ai muốn nhận nhiệm vụ hay giao dịch, chỉ cần dùng vòng tay và tương tác với robot là có thể xử lý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-82.html.]

Còn có mấy robot tuần tra đứng dưới màn hình lớn, giống như cảnh sát, xoay đầu kiểm tra.

Hoắc Đào tìm đại một robot, đặt vòng tay lên, bắt đầu xử lý công việc.

“Quả Quả, chúng ta tuyển bốn người có đủ không?”

“Ừ, chắc đủ. Một người bao nhiêu tinh tệ?”

“Anh thấy giá đề nghị là, nửa ngày là bốn mươi tinh tệ, anh đã nạp trước ba trăm tinh tệ.”

Sau khi Hoắc Đào nhấn “Xác nhận”, thông tin liền xuất hiện trên màn hình lớn.

Khi đăng thông tin, tinh tệ phải được nộp trước vào trung tâm thông tin. Sau khi giao dịch kết thúc, trung tâm thông tin sẽ trực tiếp chuyển tinh tệ vào tài khoản vòng tay của bên kia.

Nếu dư thì trả lại, thiếu thì bù thêm.

Không có trung gian gian lận, không có chuyện chậm trả lương, ngay cả khi mua nhà cũng phải trả tiền trước.

Tất nhiên, phí hoa hồng cũng phải tính vào.

Thẩm Quả Quả gật đầu.

Điểm này, trung tâm thông tin làm tốt hơn so với kiếp trước.

Họ đăng tin tuyển người cho buổi chiều, tiếp theo hai người sẽ đến bãi rác.

Toàn bộ thành Phong Thổ, Thẩm Quả Quả thích nhất hai nơi: lò mổ và bãi rác.

Robot bên ngoài bãi rác vẫn đang chăm chỉ làm nhiệm vụ.

Thẩm Quả Quả bĩu môi.

Từ sau khi biết con robot mà cô quen lần trước bị bỏ rơi, cô không còn muốn chào hỏi con robot nào nữa.

Tất nhiên, “quen” là do cô tự nhận thôi.

Cô sợ hôm nay vừa kịp quen thuộc, ngày mai đối phương đã biến mất. Nếu không bao giờ gặp lại thì thôi, chỉ sợ lần sau lại nhặt được trong bãi rác.

Thật sự rất đau lòng.

Việc thu dọn xác, đáng sợ nhất là làm cho người quen.

Mặc bộ đồ bảo hộ xong, Thẩm Quả Quả bắt đầu lục rác.

Mới có mấy ngày không đến, ở đây lại có thêm một đống rác mới.

Cô bắt đầu tìm những tấm kim loại lớn và ống thép nguyên vẹn trước, mấy thứ này dùng để làm đồ nhà bếp, ngoài ra còn có mấy mảnh nhỏ lặt vặt.

Phía trước cửa hàng vẫn chưa có bàn ghế hay quầy hàng.

Thỉnh thoảng cô nhặt được mấy cái đinh ốc, dây điện, tất cả cũng phải cất giữ cẩn thận.

Đồng thời, cô cũng để ý xem có con robot nào bị bỏ đi không, dù chỉ là một cái chân cũng được.

“Ha, không ngờ còn có món này!”

Thẩm Quả Quả kéo ra từ đống rác một tấm kim loại, dài khoảng một mét, cao chừng tám mươi centimet.

Trên đó không biết được chế tác bằng phương pháp gì, nhưng lại có vẽ một bức tranh.

Nhìn vào những vết gồ ghề, Thẩm Quả Quả đoán chắc là do máy mài tạo ra.

Trên tấm kim loại màu bạc, những vết gỉ sét lốm đốm, bức tranh trông giống như vài bông hoa lớn, góc phải dưới cùng còn khắc bốn chữ nhỏ cỡ hạt đậu phộng: “Sơn Đại Cư Sĩ.”

“Sơn Đại? Lại là thần nhân nào đây?”

“Hoắc Đào, anh có biết không?”

Thẩm Quả Quả lật qua lật lại nhìn vài lần.

Bức tranh lớn như vậy, cô quyết định mang về nhà sửa chữa, rồi treo lên.

Hoắc Đào lắc đầu, “Chưa từng nghe qua, chắc đây là tác phẩm nghệ thuật, sao lại bị vứt ở đây chứ?”

Anh nhận lấy bức tranh, sờ vào bốn chữ “Sơn Đại Cư Sĩ,” rồi đặt nó lên xe đẩy.

Gần trưa mười hai giờ, Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào vẫn chưa tìm thấy bất cứ thứ gì liên quan đến robot.

“Không đúng, hướng đi của chúng ta sai rồi. Bãi rác quá lớn, dù có robot, cũng chưa chắc chúng ta tìm ra được.”

“Chúng ta phải thay đổi kế hoạch.”

Thẩm Quả Quả ngồi xuống mép xe đẩy.

Hoắc Đào lau mồ hôi trên trán cô, “Đúng vậy, bãi rác quá lớn, trừ khi chúng ta mua một con robot để tháo linh kiện.”

Thẩm Quả Quả lắc đầu.

Những con robot đang hoạt động bình thường có thể bán được, tháo chỗ này lắp chỗ kia, cô cảm thấy có chút không nỡ.

Nếu có thể tìm được một con robot đã hoàn toàn hỏng thì tốt quá.

“Về nhà thôi, chắc người sửa nhà cũng sắp đến rồi.”

Thẩm Quả Quả đứng dậy, móc xe điện vào phía sau xe lăn của Hoắc Đào, rồi hai người cùng đi về nhà.

Robot canh cổng nhìn theo hai người rời đi, mãi vẫn không quay đầu lại.

Loading...