Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 77.
Cập nhật lúc: 2024-10-17 18:40:04
Lượt xem: 201
Khu phố lúc này đã vắng vẻ, mọi người đều đi làm, không ai để ý hôm nay nhà của Hoắc Đào lại đông người như vậy.
Vợ chồng Lý An vốn định đến sớm để nói vài lời.
Khi đến, họ thấy bên ngoài có hai robot tuần tra an ninh đứng gác, trong nhà có mấy người đang ngồi quanh bàn. Biết điều, họ không vào trong.
“Ơ, Quả Quả, mặt em sao vậy?”
Mã Văn Tài nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Quả Quả, đầu nghiêng sang một bên, mắt không rời.
“Tôi…” Thẩm Quả Quả đưa tay lên chạm vào má.
“Ê, thôi nào, để chú múc thêm cho bát canh,” ông chủ Lưu cắt lời Mã Văn Tài, cầm lấy bát của hắn để đi múc canh.
“Tôi còn chưa ăn xong mà…”
Dương Minh dùng khuỷu tay huých Mã Văn Tài, “Ngốc quá, cái gì cũng hỏi chỉ làm hại cậu thôi. Chuyện của người trẻ, cậu đừng xen vào.”
Một lát sau, Mã Văn Tài mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra, rồi im lặng cúi đầu uống canh.
Thẩm Quả Quả mặt đỏ bừng lên.
Rõ ràng cô chẳng làm gì sai, vậy mà cứ như thể bị đùa giỡn.
Hoắc Đào lặng lẽ cầm bát của cô, thêm canh vào.
Bữa ăn kết thúc trong không khí náo nhiệt, Hoắc Đào tự nguyện đi rửa bát.
Anh hoàn toàn không cảm thấy việc rửa bát trước mặt nhiều người là điều đáng xấu hổ.
Chỉ cảm thấy Quả Quả đã rất vất vả nấu ăn, nên anh cũng muốn chia sẻ một phần công việc.
Thẩm Quả Quả thì dọn dẹp phần còn lại.
Dương Minh và ông chủ Lưu lần này đều mang theo xe đẩy điện, cùng với Mã Văn Tài chuyển đồ lên xe.
Nhân cơ hội này, Thẩm Quả Quả cũng giao chiếc hộp thiên tằm cho Dương Minh.
“Chú Dương, cách nuôi thứ này chú đã biết rồi, tìm chỗ nuôi tạm trước đi, đợi qua cơn gió quái của Mã gia rồi tính tiếp.”
“Chỉ cần chú ý vệ sinh, cho ăn thường xuyên, dọn dẹp sạch sẽ là được.”
“Cho dù có c.h.ế.t vài con cũng không sao, vì chu kỳ thu hoạch của thứ này vốn dĩ rất dài.”
Dương Minh nhận lấy chiếc hộp sắt, cẩn thận đặt vào ngăn bên trong chiếc túi vải nhỏ của mình để cố định, tránh bị xóc quá nhiều.
Lát nữa, anh sẽ đi tìm chỗ để an trí cho mấy con tằm này, nếu không tìm được thì tạm để ngoài căn cứ cũng được.
Mọi người đang bận rộn thì Thẩm Á Chi dẫn theo Thẩm Á Thực và Lý Cách xuất hiện trong con phố.
Thẩm Á Thực chừng mười bảy, mười tám tuổi, đã đến tuổi có thể ra ngoài trải nghiệm, nhưng khi đi vẫn chưa có dáng vẻ điềm tĩnh của một người trưởng thành.
Nhìn thấy đồ đạc đã được đóng gói xong xuôi, hắn mở miệng ngay, “Hừ, Thẩm Quả Quả, các người đến khu ổ chuột còn không có chỗ ở, sau này tính sao đây?”
“Hay là chị đưa tôi hai vạn tinh tệ, tôi sẽ đi cầu xin gia chủ cho các người quay về ở Thẩm gia nhé?”
“Chị tôi là chiến sĩ cấp trung, gia chủ rất nghe lời chị ấy đấy.”
“Đồ ngốc,” Thẩm Quả Quả mắng thẳng, không thèm để ý đến hắn, trực tiếp nhìn về phía Thẩm Á Chi.
“Đây là đội trưởng Chu, đội trưởng tuần tra an ninh khu Thành Nam. Hôm nay các người đến lấy nhà, đội trưởng Chu tình cờ tuần tra qua đây, sẽ giúp các người thu hồi căn nhà này.”
Thẩm Á Chi thở gấp.
Thẩm Á Thực cũng rụt cổ lại, vừa định mở miệng mắng thì Chu Quảng Bình quay đầu nhìn một cái, khiến hắn nuốt lời trở lại.
Bố hắn đã dặn rằng, bất kể cậu gây chuyện gì, miễn không chọc đến quan chức thì sẽ không sao.
Chu Quảng Bình là người của chính phủ, hắn không dám đụng vào.
Hôm qua sau khi về nhà, Thẩm Thiên Hành có nói vài lời, khiến trong long hắn đã rất bực bội.
Hôm nay đi kiểm tra căn nhà, Thẩm Thiên Hành cho rằng với tư cách là một trưởng lão của gia tộc lớn, việc xuất hiện ở khu ổ chuột sẽ không hay ho gì nếu bị truyền ra ngoài.
Thế nên ông để Thẩm Á Chi và Lý Cách đi thay.
Thẩm Á Thực thật sự là kẻ gây chuyện, trước khi đi còn ghé qua nhà của Thẩm Thiên Lương để chế nhạo.
“Con gái vô dụng của các người sắp không sống nổi nữa rồi, chúng tôi tốt bụng lắm mới bỏ tiền mua căn nhà của chị ta đó.”
“Nhớ mà cảm ơn thiếu gia này nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-77.html.]
Mẹ Thẩm định phản bác lại, nhưng Thẩm Thiên Lương ngăn lại, “Đừng gây thêm phiền phức cho Quả Quả.”
Họ biết Thẩm Quả Quả sẽ chuyển đi đâu, chỉ là Thẩm Quả Quả không muốn họ đến giúp mà thôi.
Tất nhiên, những chuyện nhỏ nhặt này Thẩm Quả Quả vẫn chưa biết.
Thẩm Á Chi cảm thấy mình thật xui xẻo!
Sao Thẩm Quả Quả lại trở nên thông minh thế nhỉ? Cũng không đúng, chắc chắn là ý của Hoắc Đào.
Trước khi đi, Thẩm Thiên Hành đã dặn cô tìm cách gây rắc rối khi nhận nhà, chẳng hạn như kiểm tra kích thước, đồ đạc, chỉ cần có chút gì không khớp thì tố cáo Hoắc Đào lừa đảo.
Nhưng cô không ngờ rằng lại có người của đội tuần tra ở đây, và cả những robot đi kèm đang giám sát mọi thứ.
Thẩm Á Chi thầm thở dài, ánh mắt vô thức tìm kiếm Hoắc Đào.
Nhìn thấy Hoắc Đào đang rửa bát, Thẩm Á Chi cau mày, lông mày nhíu chặt như thể có thể kẹp c.h.ế.t một con kiến.
Gương mặt có chút kiêu ngạo của cô bỗng hiện lên nét đau lòng.
Thẩm Quả Quả: ….
Thẩm Quả Quả bước đến đứng phía sau Hoắc Đào, trực tiếp chắn ánh mắt của Thẩm Á Chi, “Trong nhà đã dọn sạch rồi, chị vào kiểm tra nghiệm thu đi.”
Khi mua nhà của ông chủ Lưu, theo quy trình cũng có bước kiểm tra nghiệm thu.
Chỉ là vì tin tưởng lẫn nhau, họ không làm điều đó.
Nhưng bây giờ, cô phải giám sát Thẩm Á Chi hoàn thành quy trình này.
Thẩm Á Chi bước vào căn nhà nhỏ, đưa mắt nhìn khắp nơi, từ chiếc giường đá hẹp cho đến tấm ván giường bằng kim loại lạnh lẽo, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn.
“Thẩm Quả Quả, lúc trước em có hối hận vì đổi người với tôi không?”
Cô ta đang nói về ngày phân phối đối tượng.
Thẩm Quả Quả nghiêng đầu, nhìn Thẩm Á Chi, rồi nhìn sang Lý Cách, “Không phải chứ, chị hối hận à?”
Kiếp trước cô đã gặp không ít “bạch liên hoa” yêu mà không được, nên nghe giọng điệu của Thẩm Á Chi, cô biết ngay không có ý tốt.
“Thẩm Á Chi, chị hối hận đó là chuyện của chị. Còn Hoắc Đào nhà tôi rất tốt, tôi thích anh ấy đến mức không muốn đổi. Chúng tôi không có chỗ cho chị chen vào. Mà này, chẳng phải bây giờ chị đang sống rất hạnh phúc sao?”
Biểu cảm chân thành của cô khiến Thẩm Á Chi càng thêm tức giận, m.á.u dồn lên não.
Cô ta gào lớn, “Đồ không biết xấu hổ! Ai thèm để ý một tên tàn phế chứ!”
“Đúng đúng, chị không để ý Hoắc Đào nhà tôi là được rồi. Chị tức giận làm gì, thật đấy, lòng dạ còn nhỏ hơn cái lỗ mũi.”
Mọi người xung quanh: … Ai dạy cô ấy cách chửi người thế này vậy!!!
Cả không gian lặng ngắt như tờ.
Chỉ còn tiếng Hoắc Đào rửa bát.
Mã Văn Tài nhắc khẽ, “Cậu cầm nhầm rồi, bên kia, bên kia, đống bát này đã rửa sạch rồi.”
“À, ừ.”
Câu nói “Tôi thích anh ấy đến mức không muốn đổi” của Thẩm Quả Quả cứ lặp đi lặp lại trong đầu Hoắc Đào.
Anh chỉ cảm thấy trong đầu như có một con dị thú biết bay, quấy loạn khiến anh mất tập trung.
Còn câu mắng người cuối cùng của Thẩm Quả Quả, anh cũng cảm thấy đáng yêu.
Thẩm Á Chi chưa bao giờ bị người khác sỉ nhục như vậy, cô sắp không kiềm chế được mà ra tay, nhưng Lý Cách liếc nhìn Chu Quảng Bình, liền nhanh chóng vào nhà, vòng tay ôm lấy eo Thẩm Á Chi.
“Tôi nói này, Thẩm Quả Quả, nếu có hối hận, chắc cô mới là người hối hận đấy.”
“Dù sao thì…”
Thẩm Quả Quả hoàn toàn lờ Lý Cách, nhìn về phía Thẩm Á Chi, “Nếu kiểm tra không có vấn đề gì, thì căn nhà này là của các người rồi. Chúng tôi đi đây.”
Dương Minh và ông chủ Lưu đẩy một xe hàng, Mã Văn Tài cũng đẩy một xe, Hoắc Đào đẩy xe còn lại, họ từ từ bước ra khỏi con phố.
Thẩm Quả Quả cúi đầu chào Chu Quảng Bình, nói khẽ, “Hôm nay làm phiền đội trưởng Chu rồi, mấy hôm nữa nhớ đến nhà mới của tôi ăn cơm nhé.”
Chu Quảng Bình gật đầu.
Ở đây có người ngoài, lại là việc công, nên ông cũng hơi giữ khoảng cách.
Ông hạ giọng vừa đủ nghe, “Việc đăng ký của cô đã xong, ba ngày nữa nhớ ra quảng trường tham gia kỳ thi.”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Vâng.”