Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 45
Cập nhật lúc: 2024-10-11 23:15:16
Lượt xem: 229
“Nhưng bây giờ không được, phải phơi khô rồi mới dùng.”
Thẩm Quả Quả không để ý đến sự thay đổi trong biểu cảm của Hoắc Đào, cô treo ga trải giường lên mắc phơi.
Cái giá phơi quần áo đứng này là cô tự làm bằng máy dập trước đây.
Rất tiện lợi, có lẽ sau này có thể mang đi bán.
“Đến đây, anh nằm xuống.”
Cô vỗ vỗ lên giường sắt, ra hiệu cho Hoắc Đào nằm xuống.
“Quả Quả… bây giờ vẫn còn ban ngày, có phải không thích hợp lắm không…” Hoắc Đào đỏ bừng cả cổ.
“…”
“Đang nghĩ gì vậy! Em chỉ muốn xem chân cho anh!”
Sao anh ta lại nghĩ linh tinh như vậy chứ!
À à!
Biết mình đã hiểu lầm ý định của Thẩm Quả Quả, Hoắc Đào bình tĩnh hơn một chút.
Hai tay anh gắng sức vịn vào tay vịn của xe lăn, xoay người ngồi lên giường.
“Nằm xuống đi,” Thẩm Quả Quả đỡ anh nằm xuống, rồi đưa tay cởi giày và tất của anh. Khi đôi tay cô chạm vào thắt lưng của anh, cô chuẩn bị cởi quần.
Hoắc Đào vội vàng đưa tay che thắt lưng, mặt mày căng thẳng.
“Quả Quả!”
“Xí, em chỉ muốn cho anh xem chân, không cởi ra thì em làm sao mà xem được?”
Thẩm Quả Quả kiên quyết không thừa nhận rằng mình đang suy nghĩ linh tinh.
Hoắc Đào ngượng ngùng một chút, một người cao hơn một mét tám, mà lại cảm thấy cả người như bị chín đỏ.
“Chúng ta là vợ chồng, hơn nữa em chỉ xem chân thôi... Nếu thực sự sợ, anh có thể nhắm mắt lại..." Thẩm Quả Quả đưa ra ý kiến.
Nhìn thấy Thẩm Quả Quả vẫn đưa tay đến thắt lưng quần của anh, Hoắc Đào đành cam chịu nhắm mắt lại.
Tốt lắm, nhắm mắt thì cô có thể tùy ý...
Người khác nói cô là một lão sắc phê (người già háo sắc), nhưng ở đây cô muốn làm rõ, cô là sắc phê, nhưng cô không già.
Thật đáng tiếc, Hoắc Đào đang mặc quần sịp.
Một đôi chân dài mạnh mẽ hiện ra trước mắt Thẩm Quả Quả.
Cơ bắp và sức mạnh... thật tuyệt vời!
Không khỏi thở dài: cảm giác an toàn của một người đàn ông cao to, không ai có thể hiểu được!
Thấy Hoắc Đào vẫn nhắm mắt, cô đưa tay lên lau mồ hôi không tồn tại.
“Em muốn sờ một chút.”
"...Sờ... thì sờ đi...”
Khi làm việc nghiêm túc, Thẩm Quả Quả vẫn rất đáng tin cậy, cô đưa tay nhỏ ra và bắt đầu xoa bóp bắp chân của Hoắc Đào.
“Nếu có chỗ nào có cảm giác thì phải nói cho em biết, dù có ngứa cũng phải nói, hiểu chưa?"
"...Biết... biết rồi.”
“Chân anh cũng khá tốt đấy chứ, ít nhất cơ bắp không bị teo lại.”
“Không có cảm giác nào sao?” Thẩm Quả Quả lại xác nhận.
“Không,” Hoắc Đào lắc đầu.
Đôi tay nhỏ mềm mại của cô đặt trên chân mình, vậy mà lại không cảm thấy gì cả.
Hoắc Đào cảm thấy, anh thực sự không còn khả năng nữa.
Nhưng sau lần tiếp xúc vừa rồi, giờ đây mối quan hệ giữa hai người trở nên tự nhiên hơn.
Thấy Hoắc Đào không có phản ứng gì, Thẩm Quả Quả nhẹ nhàng nắn nắn hai bên đầu gối của anh, rồi trực tiếp tiến lên trên đùi.
Hoắc Đào vốn đã mở mắt giờ lại có một cảm giác muốn nhắm lại.
Cảm giác này thật kỳ lạ, rõ ràng Thẩm Quả Quả đang sờ chân mình, nhưng vì chân mình không có cảm giác, nên nhìn vào, dường như giống như đang sờ chân của người khác.
Bàn tay trắng muốt nhẹ nhàng đặt lên đùi màu nâu, cảm giác không thể diễn tả…
Hoắc Đào vội vàng nhắm mắt lại, bắt đầu lẩm nhẩm những bài văn của thời kỳ trước trong đầu.
Bằng không nếu thật sự đứng lên (các bà tự hiểu đeeeee), thì không biết phải đối mặt với Thẩm Quả Quả như nào.
Với ý chí mạnh mẽ mà người thường khó có được, anh cố gắng chịu đựng áp lực như năm ngón tay đang đè nén, chuyển hướng sự chú ý.
Đột nhiên, một đôi tay nhỏ bé leo lên hông anh.
A!!!
Hoắc Đào suýt chút nữa thì đánh bại!
Bất ngờ mở mắt, anh nhìn Thẩm Quả Quả với vẻ mặt kinh ngạc.
Thẩm Quả Quả: “Biểu cảm của anh là sao? Em đã kiểm tra bắp chân, đầu gối, đùi đều không vấn đề, giờ em nhất định phải kiểm tra phần lưng nữa!”
“Anh quay người lại, anh có thể làm không?”
Hoắc Đào: …
“Có thể, anh tự làm!” Hoắc Đào cắn răng đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-45.html.]
Khi anh lật người lại, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, một luồng mát lạnh chợt ập đến, Thẩm Quả Quả kéo áo anh lên.
Lưng hẹp, cơ bắp săn chắc, cùng với phần sống lưng lấp ló, khiến Thẩm Quả Quả không thể không nuốt nước bọt.
Ực ực.
Âm thanh nuốt nước bọt của Thẩm Quả Quả vang lên trong không gian yên tĩnh của buổi tối, trở nên đặc biệt rõ ràng.
Cả hai đều khựng lại.
Ánh nắng hoàng hôn xuyên qua cửa sổ, bụi bay lơ lửng trong không khí cũng trở nên thật ồn ào.
Thẩm Quả Quả chớp chớp mắt: “À… anh đừng cử động nhé!”
Cố gắng kiềm chế cơn thèm muốn, cô tập trung vào phần lưng của Hoắc Đào, nhẹ nhàng ấn vào đó.
“Ưm…”
Hoắc Đào không nhịn được, phát ra một tiếng rên nhẹ.
Thẩm Quả Quả cảm thấy một cảm giác ngại ngùng bất chợt tràn đến.
Giọng nói trầm thấp tự nhiên của Hoắc Đào, khác hẳn với âm thanh khó chịu mà Lý Cách phát ra vào buổi chiều, khiến cô chỉ muốn để anh kêu như vậy cả đêm. =))))
“Mình ngốc quá.” Cô thầm nghĩ, mặt nóng bừng.
Cô tiếp tục ấn nhẹ vào eo của Hoắc Đào.
“Đau.”
Cuối cùng Hoắc Đào cũng có phản ứng.
“Chỗ này phải không?”
Thẩm Quả Quả lập tức tìm đúng chỗ anh nói, ấn đi ấn lại vài lần cho đến khi chắc chắn vị trí.
“Lúc anh bị thương, có phải eo cũng bị chấn thương không?”
Hoắc Đào kéo áo che lại phần lưng, vẫn tiếp tục nằm sấp trên giường, đầu vùi trong gối.
“Lúc đó đúng là bị thương ở eo, nhưng chủ yếu vẫn là ở chân. Sao vậy? Vấn đề của anh nằm ở eo à?”
Thẩm Quả Quả gật đầu.
Phát hiện Hoắc Đào không thể nhìn thấy, cô lên tiếng giải thích: “Cơ thể con người là một hệ thống rất phức tạp, chấn thương ở chân có nhiều nguyên nhân. Ngoài xương và cơ bắp, còn một khả năng nữa, đó là dây thần kinh.”
“Dây thần kinh?”
Hoắc Đào ngẩng đầu lên, quay sang nhìn Thẩm Quả Quả.
Rất tốt, lại thêm một thuật ngữ mới.
“Cái này khó giải thích lắm, nhưng anh cứ phải hiểu rằng, anh vẫn có thể đứng dậy được.”
Giải thích thật mất công, Thẩm Quả Quả quyết định bỏ qua.
“Vậy, em thật sự biết y thuật sao?”
Hoắc Đào nghĩ rằng, Thẩm Quả Quả là đầu bếp, hiểu biết về trồng trọt và máy móc, đã rất giỏi rồi, y thuật có lẽ chỉ để an ủi bản thân.
Nhưng anh sẵn lòng hợp tác với cô vợ nhỏ của mình.
“Cũng không thể nói là biết, không đến mức đó, chúng ta vẫn phải thử xem.”
Khiêm tốn, điệu thấp, không làm việc gì mà không có bí mật.
Đó là nguyên tắc hành động của Thẩm Quả Quả.
“Ngày mai chúng ta sẽ đi bãi rác để nhặt một số thứ, em cần làm một số công cụ.” Cô sẽ cho Hoắc Đào châm cứu.
Ngày xưa, cô chỉ chú tâm vào việc trồng trọt, một thời gian không kiếm được tiền, những người xung quanh đã chỉ trỏ vào cô.
Dù cho cô có tố chất tâm lý tốt đến đâu, cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.
Để giải tỏa nỗi buồn, cô đã tìm một bác sĩ Đông y, đặc biệt học hơn một năm về liệu pháp và châm cứu.
Những kiến thức về thực phẩm bổ dưỡng của cô cũng được học trong khoảng thời gian đó.
Sau đó, nhà kính cuối cùng cũng kiếm được tiền, cô cũng bắt đầu bận rộn, nhưng thỉnh thoảng vẫn đến gặp bác sĩ Đông y để ngồi khám, làm một chút thay cho ông.
Chỉ có điều, bệnh nhân quá chú trọng vào ngoại hình, cô quá trẻ, nên số người đến khám với cô thực sự rất ít.
Bây giờ thì tốt rồi, cô có đối tượng để phát huy khả năng.
“Sao anh vẫn chưa dậy?”
Thấy Hoắc Đào nằm dài trên giường không nhúc nhích, hoàn toàn không có ý định dậy, Thẩm Quả Quả hỏi một câu.
“Anh… hơi mệt, nằm một chút đã.”
“Vậy anh lật lại đi, nằm như vậy không mệt sao?”
“… Không mệt.” Hoắc Đào cắn răng nói hai từ.
Chỉ là cảm thấy khó chịu.
“Vậy anh cứ nằm như vậy đi.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Thẩm Quả Quả bắt đầu chuẩn bị nấu ăn.
Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa thì thấy khó chịu.
“Hôm nay không kịp thời gian rồi, da heo để mai xử lý nhé, tối nay em định nấu thịt đầu heo kho.”
“Ừm.”
Ăn gì cũng được, Hoắc Đào tiếp tục lẩm nhẩm bài văn cổ trong lòng.