Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 161.
Cập nhật lúc: 2024-11-04 11:25:24
Lượt xem: 103
“Rốt cuộc vấn đề thân phận này phải giải quyết thế nào đây!” Thẩm Quả Quả ngồi xổm trước cửa, gãi đầu liên tục.
Thỉnh thoảng cô ngẩng đầu nhìn robot gác cửa: “Không thể cho tôi vào sao?”
[Bíp]
“Thật đấy, tôi đảm bảo sẽ không làm hỏng tài liệu đâu.”
Cô thật sự muốn vào xem lịch sử của thành phố Phong Thổ, muốn biết rõ mình đang ở đâu, muốn hiểu dòng chảy lịch sử thực sự là thế nào.
Đặc biệt là thế kỷ 21, trước khi thảm họa xảy ra, nền văn minh rực rỡ của loài người có được ghi chép lại đầy đủ hay chỉ còn lại vài dòng ít ỏi trong thời đại phế tích này.
[Bíp]
Sau vài tiếng bíp, robot canh cửa không thèm để ý đến cô nữa.
Thẩm Quả Quả ngồi xổm vẽ vòng tròn trên đất, tê chân thì ngồi xuống, ngồi đến khi đau lưng thì lại đứng lên.
Hai tiếng sau, cửa phòng “kẹt” một tiếng mở ra.
“Anh ra rồi?” Thẩm Quả Quả lập tức tiến đến đón.
Hoắc Đào ôm cô vào lòng, hai tay vuốt nhẹ lên vai cô: “Đợi lâu rồi phải không? Có lạnh không? Chúng ta về nhà trước đã.”
“Được.”
Về đến nhà đã hơn tám giờ tối.
Cửa hàng đã đóng cửa từ sớm, Vương Ý và Chu Tiểu Áp đã dọn dẹp xong hết và rời đi, chỉ còn Wall-E đứng giữa sân, ngẩng đầu nhìn trời.
Thấy Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào bước vào, Wall-E liền bước nhanh tới.
[Bíp, chị ơi, anh rể ơi, Wall-E nhớ hai người quá]
Thẩm Quả Quả xoa xoa đầu Wall-E: “Ngoan nào, anh chị cũng nhớ em.”
Wall-E vui mừng quay vòng tròn: ヾ(ゞ)
Hai người ngồi xuống sàn phòng khách, vừa ăn cơm vừa trò chuyện về những gì Hoắc Đào đọc được trong “Biên niên sử thành phố Phong Thổ.”
“Bên trong có rất nhiều tài liệu, có cả bản in trên giấy, bản khắc trên thép, bản viết tay và bản in máy.”
“Mọi thứ lộn xộn chồng chất lên nhau, anh chỉ có thể lựa chọn xem qua.”
“Trong mấy trăm năm qua, có bốn lần siêu bão được ghi chép chính thức, ngoài ra còn năm lần chỉ nhắc đến qua loa, những lần đó chỉ lướt qua các căn cứ khác.”
“Ừ, vậy anh kể cho em nghe về bốn lần đó đi, kể theo thứ tự năm, rồi nói về hiện tượng trước khi bão đến.”
Trong trí nhớ của Thẩm Quả Quả, thế giới này không có dự báo thời tiết hay cảnh báo khí tượng, có lẽ vì chẳng ai quan tâm phân tích quy luật của chúng.
Cũng phải thôi, con người ở đây thiếu khả năng tưởng tượng, những kiến thức cần suy luận thuần túy dựa trên quy luật rất khó được truyền lại.
Hoắc Đào kể lại chính xác từng chi tiết mà anh thấy trong tài liệu.
Thẩm Quả Quả đặt bát đũa xuống, bắt đầu tìm quy luật.
Đối với cô - người không giỏi toán, việc này thật sự quá khó, còn khó hơn cả những bài toán đố tìm quy luật.
Hạt Dẻ Rang Đường
“13 trận bão mắt thông thường, giả định là a, một trận siêu bão mắt, giả định là b…”
“Không đúng, không đúng, phải đổi cách suy luận khác.”
“13, 1, 9, 1, 12, 1, 10, 1, x, 1…”
“Vậy x là bao nhiêu?”
Số 1 đại diện cho siêu bão, còn các số ở giữa là số ngày mưa liên tiếp trước siêu bão.
“13 trừ 9 bằng 4.”
“9 và 12, cách nhau 3.”
“12 trừ 10 bằng 2.”
“Vậy, số chênh lệch tiếp theo là 1, theo dãy giảm dần.”
“Thế thì 10 cộng 1 là 11!”
“Hoắc Đào,” Thẩm Quả Quả bất ngờ đứng dậy, lẩm bẩm, “11, 11… Đã mưa liên tục mấy ngày rồi nhỉ?”
“Hả?” Hoắc Đào cố gắng nhớ lại.
[Bíp, hôm nay là ngày thứ năm mưa rồi, chị à.]Wall-E ở bên cạnh trả lời.
Thẩm Quả Quả đi vòng vòng trên sàn, “Nếu suy đoán của em đúng, thì lần này sẽ mưa liên tục 11 ngày, sau đó sẽ có một trận siêu bão mắt.”
Đây chỉ là suy đoán thôi, với trình độ của Thẩm Quả Quả, cô chỉ có thể suy luận đến đây. Cô đã cố hết sức rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-161.html.]
Khí tượng và tự nhiên liệu có quy luật không? Cô không chắc, cần phải kiểm nghiệm thêm.
“Nếu ngày mai cũng mưa, thì sẽ là ngày thứ sáu.”
Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy mối nguy hiểm sâu sắc trong mắt đối phương.
Hoắc Đào nắm lấy tay cô, “Quả Quả, anh tin em, nhưng tất cả những điều này chỉ là suy đoán của chúng ta thôi…”
Thẩm Quả Quả bình tĩnh lại, nhìn bầu trời đen tối bên ngoài, mỉm cười, “Em biết, chúng ta không có quyền lực hay tiếng nói gì cả.”
Cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Hoắc Đào, “Đây là nhà của chúng ta, nơi có bạn bè và gia đình chúng ta. Sinh mạng của người khác không liên quan đến em. Em chỉ muốn chúng ta được bình yên.”
Hoắc Đào ôm chặt cô vào lòng, “Dù em làm gì, anh cũng sẽ ủng hộ em. Anh sẽ luôn ở bên em.”
Wall-E, với đôi mắt đỏ nhỏ, do dự một chút rồi cũng giơ cánh tay máy lên ôm lấy hai người họ.
Một đêm gió rít và mưa lớn liên tục không ngừng cho đến rạng sáng mới tan. Không khí trở nên ẩm ướt.
Hai vợ chồng trẻ chẳng có gì khác thường, vẫn làm việc như bình thường.
Hôm nay, Thẩm Quả Quả dạy Vương Ý và Chu Tiểu Á cách nấu mỡ, không ngoài dự đoán, hai cậu nhóc lập tức thích ăn tóp mỡ.
Thực đơn hôm nay có thêm món tóp mỡ.
Món này mảnh nhỏ, hương vị ngon, mỗi muỗng đều đầy ắp, khiến thực khách vô cùng yêu thích.
Tóp mỡ trở thành món ăn bán chạy trong cửa hàng.
Thẩm Quả Quả không để tâm đến điều này, cô muốn tận dụng thời gian để làm một thứ gì đó.
Vương Cát đã đưa các nắp kính đến, những nắp kính này tiêu tốn của Thẩm Quả Quả 100 vạn tinh tệ.
Khuôn nắp bằng sắt kia đã bị cô cắt bỏ một phần, sau khi trở thành khuôn nắp đạt tiêu chuẩn, nó được cất cao lên trên tủ.
Thẩm Quả Quả dán một viên kim cương lên máy dập.
Vốn dĩ thanh kính chỉ rộng khoảng nửa centimet, việc khoan lỗ trên đó vô cùng khó khăn.
Thất bại hàng trăm lần, lãng phí gần cả ngàn thanh kính, cô mới tìm được độ mạnh và góc độ đục lỗ phù hợp.
Lợi dụng cảm giác quen tay, cô khoan hết các thanh kính còn lại.
Cứ làm như vậy cho đến khi cửa hàng đóng cửa.
Đến khi Vương Như mang nguyên liệu cho ngày hôm sau đến.
Trước khi rời đi, Thẩm Quả Quả gọi anh ta lại, “Mang bát tóp mỡ này về thử xem. Còn nữa, thứ trong chậu này, anh tìm cách xử lý ở lò mổ, đừng để ai nhìn thấy.”
“Vâng,” Vương Như nhận lấy chậu lớn, mở ra trước mặt Thẩm Quả Quả, bên trong là một đống mảnh kính vụn.
Thẩm Quả Quả biết có lẽ anh ấy cũng không biết xử lý thế nào, cô dặn dò thêm, “Cứ rải vào bể nước bẩn ở lò mổ, rải đều ra.”
“Hiểu rồi, phu nhân cứ yên tâm.”
Sau khi Vương Như và Vương Ý đi, Chu Tiểu Á cũng chuẩn bị rời đi. Thẩm Quả Quả dúi cho cậu một hộp tóp mỡ.
“Đem về ăn cùng với bố em, ông ấy cũng thích món này.”
“Cảm ơn cô giáo!”
Sau khi mọi người đi hết, Thẩm Quả Quả cùng Hoắc Đào bắt đầu lắp ráp kính.
“Trước tiên luồn dây sắt qua lỗ nhỏ, buộc một nút thắt, để dư khoảng mười centimet, rồi luồn tiếp một thanh kính, tạo thành một chuỗi dài.”
“Cẩn thận nhé, đừng để tay bị cắt đấy.”
“Được, để anh làm cho, em nghỉ đi, lát nữa chú Dương sẽ qua.”
“Ừm.”
Thẩm Quả Quả tựa cằm, buông lỏng suy nghĩ, tận hưởng thời gian chỉ có hai người.
Wall-E mở cửa cho Dương Minh, Dương Minh chen vào qua khe cửa, “Mau nào, tính xong sổ sách là chú về nhà, thời tiết thật tệ.”
Dương Minh ngồi phịch xuống bàn lớn, bật vòng tay lên và bắt đầu tính toán.
“Lô xà phòng và xà bông thơm đợt trước bán được tổng cộng 144 vạn, trừ thuế 20%, chúng ta chia 4-6, chú được 46vạn, còn lại là của hai cháu.”
Dương Minh vui vẻ chuyển tiền, hào hứng giữ vòng tay.
“Quả Quả, chú có một ý tưởng.”
“Chú Dương, chú nói đi.”
“Cửa hàng của chú, bán quần áo may sẵn không kiếm được tiền. Chú đã bàn với dì của cháu, muốn chuyên bán xà phòng và xà bông thơm. Cháu và Tiểu Đào thấy thế nào?”
(Thẩm Quả Quả: Siêu bão đây rồi, cơ hội đến rồi!)