Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 154.
Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:22:53
Lượt xem: 128
Vừa hơi dùng lực, Wall-E đã mở được chiếc lọ và đưa cho Thẩm Quả Quả.
[Tít, xong rồi.]
Thẩm Quả Quả cầm lên nhìn, bên trong là những hạt màu vàng tròn tròn, mỗi hạt đều to bằng đầu ngón tay, lớn hơn một chút so với hạt đậu phộng.
Đây là…
Thẩm Quả Quả cầm lên, ngắm nghía kỹ lưỡng.
Màu vàng, hình bầu dục pha chút tròn tròn, ở rìa có một chỗ lồi màu xám nâu rõ ràng.
Cô đưa lên mũi ngửi thử, có mùi đất, mùi rất quen thuộc…
“Đậu nành?”
Đúng rồi, Thẩm Quả Quả không thể nhầm được, thứ này cô từng trồng hồi đó, sau đó vì thị trường sụp đổ mà lỗ khá nhiều.
Dù hạt đậu nành trong tay cô to như một loại thực vật ngoài hành tinh.
Nhưng mùi vị này thì không thể lừa được.
“Cái gì đấy? Để anh xem.”
Hoắc Đào lau sạch tay rồi ghé lại gần, nghiêng đầu nhìn vào lòng bàn tay của Thẩm Quả Quả.
“Đậu nành?”
Cái tên này nghe thật phù hợp, anh lắc đầu nói, “Anh chưa từng thấy bao giờ, dùng làm gì vậy? Ăn được không?”
Có thể khiến vợ vui vẻ như vậy, ngoài nguyên liệu nấu ăn ra thì không có gì khác rồi.
Đôi mắt Thẩm Quả Quả sáng lên, cô nắm chặt hạt đậu nành trong tay, nhảy cẫng lên ôm lấy Hoắc Đào.
“Hoắc Đào, đây là đậu nành đấy!!!”
“Anh có biết không? Đậu nành có thể làm ra rất nhiều món! Quan trọng nhất là, ở đây có đậu nành!!”
“Điều đó có nghĩa là có thể… thực sự có cả đậu đen, lúa mì, cao lương nữa!”
“À…”
Hoắc Đào vội đưa tay đỡ cô.
Anh chưa bao giờ nghi ngờ tại sao Quả Quả lại biết về thứ này.
Năm đó, anh trở thành chiến sĩ cao cấp chưa bao lâu thì đã rời khỏi, vốn không biết nhiều.
Còn Quả Quả dù sao cũng là người xuất thân từ đại gia tộc, kiến thức rộng rãi là điều rất bình thường.
Thẩm Quả Quả vui không kìm nén được, cô nâng mặt Hoắc Đào lên và hôn chụt chụt hai cái.
Wall-E: (><)
“Wall-E, lấy cái bát lại đây.”
Thẩm Quả Quả leo xuống từ người Hoắc Đào, lấy thêm hai hạt đậu nành từ trong lọ, tổng cộng ba hạt, nhẹ nhàng đặt vào bát rồi đổ thêm nửa bát nước lạnh.
Cô đặt bát lên bàn lớn ở phòng khách.
“Wall-E, trông chừng chúng nhé.”
[Tít, Wall-E biết mà.]
Thẩm Quả Quả lại ngồi xuống ghế, chăm chú nhìn ba hạt đậu nành trong bát hồi lâu rồi mới theo Hoắc Đào lên lầu nghỉ ngơi.
Hai người nằm trên giường, Thẩm Quả Quả vẫn phấn khích đến không ngủ được.
Hoắc Đào ôm cô vào lòng, vuốt ve mái tóc đen như nước của cô, “Vui đến vậy sao?”
“Ừ, anh không biết đâu, ngày nào cũng ăn thịt, em ngán lắm rồi.”
Thẩm Quả Quả điều chỉnh tư thế trong lòng Hoắc Đào, giọng nói đầy nũng nịu.
“Trên vùng hoang dã còn nhiều thứ lắm, chỉ là bình thường rất ít người nhận ra, cũng chẳng ai mang về. Đợi khi vấn đề thân phận của em được giải quyết, anh sẽ dẫn em đến vùng hoang dã.”
“Em yên tâm, anh nhất định sẽ bảo vệ em an toàn.”
Hoắc Đào ôm chặt Thẩm Quả Quả hơn trong lòng, hôn nhẹ lên trán cô.
“Vâng!”
Thẩm Quả Quả thật sự rất vui mừng.
Bấy lâu nay cô luôn hoang mang, chẳng lẽ thế giới này thực sự không có loại cây nào có thể ăn được sao?
Bây giờ có câu trả lời chắc chắn, trong lòng cô cảm thấy vô cùng phấn khởi và an tâm.
Vui vì có thể cải thiện khẩu vị, an tâm vì sự xuất hiện của đậu nành, ít nhất chứng tỏ rằng mình vẫn đang ở trên Trái Đất.
Cô ngẩng đầu lên và hôn nhẹ lên cằm Hoắc Đào.
Nụ hôn đó như châm ngòi một ngọn lửa giữa vùng hoang dã.
Hoắc Đào lập tức xoay người đè cô xuống, khẽ thì thầm bên tai, “Những thứ em dạy anh chiều nay, anh vẫn còn nhiều chỗ chưa hiểu, cần phải thực hành một chút…”
“Ờ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-154.html.]
“Á!”
“Nhẹ thôi!”
…
Sáng hôm sau, Thẩm Quả Quả đỡ eo đi xuống lầu, trừng mắt nhìn Hoắc Đào đang làm việc dưới lầu.
Vương Ý cùng vài người khác đã mang đợt nguyên liệu đầu tiên tới. Hoắc Đào c/ở/i t/r/ầ/n, tự tay đặt chiếc bồn lớn vào chỗ mà Thẩm Quả Quả hay dùng.
Thời tiết hơi oi bức, trên người anh lấm tấm những giọt mồ hôi lăn xuống, cơ bắp như núi chuyển động trong sân.
Đặc biệt là trên bắp tay phải cao to, nổi bật một vết răng đỏ au, vô cùng bắt mắt.
Đó là dấu răng mà Thẩm Quả Quả không kiềm được, vào lúc cuối cùng tối qua đã c/ắ/n một nhát vào tay anh.
Thẩm Quả Quả: …
Cô lập tức quay người, chạy ù lên lầu, kéo một chiếc áo thun ngắn tay từ trên giá rồi đứng trên lầu ném thẳng xuống đầu Hoắc Đào.
“Anh mặc áo vào cho em!”
Hoắc Đào kéo áo xuống khỏi đầu, vẻ mặt đầy ấm ức, “Nóng quá mà…”
“Em không quan tâm, mặc vào!”
Được thôi.
Hoắc Đào luống cuống mặc áo vào, che kín phần thân trên săn chắc, vừa đủ che đi dấu răng trên cánh tay.
Mọi người đều cúi đầu im lặng làm việc, chẳng ai xen vào.
Lần này người mà Wall-E theo sát lại là Vương Cát.
Hạt Dẻ Rang Đường
Bởi vì Vương Cát đang sắp xếp một đống sản phẩm thủy tinh lấp lánh, khiến Wall-E rất hiếu kỳ.
Đặc biệt là những thứ này kích thước đồng đều, bày biện ngay ngắn, khiến Wall-E cảm thấy rất hài lòng.
Thẩm Quả Quả bước xuống, cầm lên một cái xem qua, “Làm tốt đấy.”
Rồi cô lấy chiếc hộp sắt mà ông chủ Ngô làm, đặt nắp lên.
Nhưng nắp lại không thể vừa, rộng hơn khoảng một centimet.
Vương Cát kinh ngạc, “Bà chủ! Cái này đậy không khít sao?”
Hắn liền nhặt một cái nắp và một cái hộp, thử đậy vào, nhưng dù cố thế nào cũng bị rộng nửa ngón tay.
“Bà chủ, có phải cửa tiệm bên đó làm sai không?”
“Để tôi đi hỏi bọn họ xem sao.”
Nói rồi Vương Cát định bước ra ngoài.
“Đứng lại,” Thẩm Quả Quả mỉm cười, “Không cần đi, không sai đâu, chính xác là kích thước này đấy.”
Hả?
Mọi người, bao gồm cả Hoắc Đào và Wall-E, đều ngẩn ra.
Cái này… đâu có đậy vừa!
Thẩm Quả Quả mỉm cười bí ẩn, “Chính là kích thước này, đừng lo, đúng rồi, việc này không được nói với ai.”
“Kể cả bố mẹ tôi.”
“Vâng, thưa bà chủ.”
Vương Cát và những người khác không biết Thẩm Quả Quả định làm gì, nhưng điều đó không phải việc của họ, cứ ngoan ngoãn tuân theo là được.
Hoắc Đào nhíu mày suy nghĩ, đang trầm ngâm thì nghe Thẩm Quả Quả nói, “Hoắc Đào, vừa rồi Ngọc Nương Tử gửi tin nhắn nói thứ em muốn đã đến, anh giúp em đi lấy nhé.”
Đi chạy việc cho vợ, anh rất vui lòng.
“Được, còn cần gì nữa không? Anh làm luôn thể.”
“Ừm… anh mua thêm gia vị đi, muối, đường, hồ tiêu.”
“Được.”
Hoắc Đào kéo chiếc xe điện đi, trông có vẻ chuẩn bị một chuyến mua sắm lớn.
Giờ mới là chín giờ sáng, còn ba tiếng nữa mới tới giờ mở cửa buổi trưa.
Thẩm Quả Quả chỉ đạo Vương Cát treo bảng hiệu cửa hàng “Mỹ Thực Quả Quả” lên ngay cửa chính.
Trùng hợp thay, vừa lúc gặp Dương Minh nhà bên mở cửa.
“Ơ kìa! Chú Dương, mắt chú sao thế này?”
Quầng thâm mắt dưới của Dương Minh trông cứ như bị ai đánh, đứng cũng không vững, khiến Thẩm Quả Quả giật mình.
“Đừng nhắc nữa, từ lúc cháu thi đấu với đầu bếp Lý, không biết thằng nhóc nào tung tin, bảo rằng chú có quan hệ không tồi với nhà cháu, ngày nào cũng có người mời chú đi dự tiệc.”
“Chú không đi, thì họ kéo tới cửa hàng chờ.”
“Cửa hàng đóng cửa, họ lại đến tận nhà chú thăm viếng, mấy ngày nay chú…”