Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 152.
Cập nhật lúc: 2024-11-02 09:14:55
Lượt xem: 138
Thẩm Quả Quả im lặng hồi lâu.
Hoắc Đào xoay người đè cô xuống, chuẩn bị hôn cô một lần nữa. Thẩm Quả Quả vội rút tay ra và chặn cằm anh lại.
“Ơ… Anh có thích trẻ con không?”
Hả?
Hoắc Đào ngây người, đây là câu hỏi gì vậy?
Nhưng với nguyên tắc “vợ có câu hỏi thì phải trả lời”, anh cũng suy nghĩ nghiêm túc một chút, “Nếu đứa bé giống em, thì anh thích.”
Thẩm Quả Quả: …
“Vậy bây giờ anh có muốn có con không?”
“Anh nghe em, em muốn thì có, em không muốn thì không có. Nếu được chọn… thì tốt nhất là chưa cần.”
Anh chỉ muốn sống cùng vợ thôi!
Tốt nhất là Wall-E cũng không có mặt!
Hức hức hức!
Thẩm Quả Quả: …
Nói chuyện với người não yêu đương thật khó chịu!
“Nếu bây giờ chúng ta không muốn có con, vậy anh có…”
Thẩm Quả Quả thở dài.
Ở thế giới này, chính phủ rất khuyến khích sinh sản, làm gì có các biện pháp kế hoạch hóa gia đình. Những người bản địa như Hoắc Đào chắc cũng chưa từng tiếp xúc với kiến thức này.
Nhưng trong một thế giới hoang tàn, sinh tồn không dễ dàng, lại còn đang gặp nguy hiểm, vì lợi ích của tất cả, Thẩm Quả Quả chỉ còn cách đỏ mặt, nằm trên vai Hoắc Đào và bắt đầu giải thích cho anh.
Bản thân cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ thôi, vậy mà còn phải làm giáo viên dạy người khác về chuyện này.
Đây là lụi bại danh tiếng trong ngành giáo dục mất thôi!
A a a!
…
“Được rồi.”
Vài phút sau, Thẩm Quả Quả đỏ mặt giấu mặt vào hõm vai của Hoắc Đào, còn Hoắc Đào thì tỏ vẻ mình đã hiểu.
Thì ra còn có nhiều… kiến thức như vậy…
Hai người nắm tay nhau ngủ trưa, sau khi tỉnh dậy, họ kéo xe đẩy và các công cụ khác, chuẩn bị xuất phát đến nhà ở Bắc thành.
“Anh thực sự không muốn ngồi xe lăn nữa sao?”
Thẩm Quả Quả nhìn Hoắc Đào đầy lo lắng.
“Không cần đâu.”
Đã vài ngày kể từ trận đấu, anh cảm thấy chân mình đã đỡ hơn nhiều, có thể đứng lên được rồi thì còn cần gì xe lăn nữa chứ!
Được rồi, bướng bỉnh thật.
“Vậy nếu lát nữa chân anh đau, nhất định phải nói với em, chúng ta sẽ đi chậm lại.”
“Được.”
Hoắc Đào cười tươi nhìn Thẩm Quả Quả.
Đây là lần đầu tiên hai người đi bên nhau trên đường của thành Phong Thổ,, cảm giác thật kỳ diệu.
Thẩm Quả Quả ngước lên nhìn người đàn ông bên cạnh, cao hơn cô một cái đầu, cao to, vai rộng, eo thon, chân dài, vì bị mọi người nhìn, gương mặt không có vẻ gì là vui cười.
Cô mím môi, khẽ cười một tiếng.
Khi đến khu vườn phía Bắc thành, Vương Ý cùng hai người khác đang chuyển các chậu lớn vào bên trong. Các chậu lớn chất đầy nguyên liệu thừa của các dị thú.
“Bà chủ, ông chủ.”
Ba người dừng tay cúi chào, Vương Ý tròn mắt nhìn Hoắc Đào đang đứng, miệng há to đến nỗi có thể nhét vừa một nắm tay.
Thẩm Quả Quả xua tay, “Các cậu tiếp tục đi.”
Hoắc Đào kéo chiếc xe đẩy nhỏ vào sân.
Đây là lần đầu tiên họ đến sau khi cải tạo, trong sân đã lắp đặt đầy đủ mái che, bàn mổ, bếp, vòi nước, bồn thoát nước và rất nhiều chậu sắt.
“Anh cả nói bà chủ cần mấy chậu sắt này, nên bảo tôi chuẩn bị nhiều một chút, còn nữa, nước cứ thoải mái dùng, đã nạp sẵn tinh tệ rồi.”
Vương Ý cười toe toét.
"Làm tốt lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-152.html.]
Thẩm Quả Quả rất thích cách bố trí ở đây, nhìn là biết đã tốn không ít tâm sức.
Cô đang định tranh thủ thời gian kiểm tra lại căn nhà thì bỗng nghe thấy giọng của Thẩm Á Chi ngoài cổng: "Đây có phải là nhà của Thẩm Thiên Lương không?"
Sao lại tìm đến đây?
Sau đó là giọng của Vương Như: "Cô tìm ai ? Có việc gì không?"
Thẩm Á Chi xác nhận xong, không thèm để ý đến ai khác, bước vào cửa. Khi nhìn thấy Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào, cô ta sững lại, “Sao lại là các người?"
“Chẳng phải nói là đây là nhà của Thẩm Thiên Lương sao?"
Thật là bất lịch sự!
Thẩm Quả Quả nhìn hai chị em nhà Thẩm Á Chi cùng tên Lý Cách đáng ghét kia, thực sự không muốn nói chuyện.
Lý Cách vừa thấy Hoắc Đào, lập tức lùi lại một bước.
Vương Ý hiểu ý, bước tới: “Các người là ai? Tìm lão gia có chuyện gì?"
“Ồ, mấy ngày không gặp, Thẩm Thiên Lương đã trở thành 'lão gia’ rồi sao?” Thẩm Á Thực bắt đầu giọng điệu châm biếm, “Quả nhiên, có thân phận chiến binh cao cấp và đầu bếp có khác, khác hẳn.”
Thẩm Quả Quả ngước nhìn trời, cô thề rằng một ngày nào đó, nếu có s.ú.n.g trong tay, nhất định sẽ trừ khử tên miệng thối này.
“Nói đi, đến đây có việc gì?”
“Đừng nói là tìm đến đây để bị đ/á/n/h đấy nhé?"
“Cô!” Thẩm Á Chi tức giận, trước giờ cô chưa bao giờ chiếm thế thượng phong khi đối đầu với Thẩm Quả Quả, nhưng vẫn phải nói chuyện.
Cô nói giọng không vui: “gia chủ bảo các người ngày mai về tham gia tiệc gia đình."
Phụt!
Thẩm Quả Quả lập tức bật cười.
Thẩm Á Thực mặt mày khó coi, “Cười cái gì mà cười? Gọi các người về dự tiệc gia đình là đang khaiân...”
“Thẩm Á Thực,” Thẩm Quả Quả bước lên một bước, “Có phải đầu óc cậu bị chó ăn rồi không? Cậu quên là gia tộc đã tuyên bố gì sao? Cần tôi nhắc lại không?"
Thẩm Á Thực không biết “chó” là gì, nhưng chắc chắn không phải là thứ gì tốt đẹp.
Thẩm Quả Quả nói từng từ một, “Nhà chúng tôi đã bị trục xuất khỏi Thẩm gia rồi, sống c/h/ế/t vinh nhục đều chẳng liên quan gì!”
“Hay là Thẩm Khánh Thái già đến mức lú lẫn rồi?"
Trước lời chế nhạo đó, Thẩm Á Chi kéo Thẩm Á Thực đang nổi cơn giận lại, nhíu mày nói, “Thẩm Quả Quả, gia tộc đã hạ mình rồi, cô còn muốn gì nữa?"
“Thực sự nghĩ rằng mình là đầu bếp, cộng thêm một chiến binh cấp cao thì muốn làm gì cũng được sao?"
“Sức mạnh của Thẩm gia không phải là thứ cô có thể xem thường!”
Nhìn Hoắc Đào đứng dậy, trong lòng Thẩm Á Chi vừa hối hận vừa oán giận. Biết sớm như vậy, khi phân phối đối tượng hôn nhân, lẽ ra cô nên kiên quyết hơn.
“Chậc chậc, chỉ dựa vào Thẩm gia các người thôi sao?"
“Được, vậy các người về nói với Thẩm Khánh Thái, tôi cho phép các người hống hách, nhưng gia tiệc chúng tôi không đi, cũng đừng có rảnh mà lởn vởn sang đây làm phiền gia đình tôi."
Thẩm Quả Quả thật ra rất muốn ấn c/h/ế/t Thẩm gia, nhưng hiện tại cô phải đối phó với Mã gia.
Nếu Thẩm gia cứ tiếp tục làm loạn, cô cũng không ngại...
“Thẩm Quả Quả, thái độ của cô là gì đây?"
Thẩm Á Thực nhìn quanh một vòng, “Còn nữa, cô dù là đầu bếp thì cũng nên về nhà tổ làm việc!"
“Các người, dừng tay lại, mang đồ này về nhà tổ cho tôi!"
Nói rồi, hắn định ra tay đẩy Vương Như và Vương Tường đang khiêng đồ.
Cả hai bị đẩy bất ngờ, ngã nhào ra sau, chiếc chậu lớn cũng rơi úp xuống đất.
Chất trong chậu lại là m/á/u heo, Thẩm Quả Quả cảm thấy nghẹn lòng.
Cô quay sang nhìn Hoắc Đào, “Anh à, em nghĩ rằng nắm đ.ấ.m là thứ duy nhất mà họ hiểu được."
Hạt Dẻ Rang Đường
Mấy chuyện lời nói, cứ để vợ lo.
Còn việc động tay động chân, tất nhiên phải để anh!
Hoắc Đào đã nhịn hết nổi rồi, được vợ đồng ý, anh lập tức xuất hiện trước mặt Thẩm Á Thực, nắm lấy cổ áo, đè hắn xuống bàn mổ và bắt đầu đ/á/n/h.
Tất nhiên, vẫn phải giữ chút lực, không thể gây án mạng lúc này.
Thẩm Á Thực sợ hãi, sau khi kịp phản ứng, liền cảm thấy m.ô.n.g đau rát.
“Anh đ/á/n/h người!”
“Ôi da, ôi da, trong căn cứ không được phép đ/á/n/h người! Thả tôi ra!"
Thẩm Á Chi cũng vội bước tới, định cứu người khỏi tay của Hoắc Đào.