Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-10-04 21:29:42
Lượt xem: 311
Thẩm Quả Quả không nhận ra sự thay đổi trong tâm tư của Hoắc Đào, vẫn tập trung vào việc sửa máy dập.
Thứ này có chút khác biệt so với cái cô thường dùng ở kiếp trước, nhưng không làm khó được cô.
Tấm pin năng lượng mặt trời đã hỏng, dây điện cũng bị lão hóa.
Thẩm Quả Quả tìm một tấm sắt mỏng, châm lửa, nung đỏ tấm sắt để làm chất kết dính, cẩn thận từng chút một dán lại tấm pin mặt trời.
Tìm được đường dây hỏng, cô kéo dây đồng ra, thành thục móc và cuốn dây lại, sau đó dùng vài mảnh vải dày quấn quanh vài vòng.
Hiện tại không có băng keo cách điện, đành phải tạm làm thế.
Cô đặt máy ở cửa, gần bếp.
Sau đó quay lại cười với Hoắc Đào: “Nhân lúc trời còn nắng, để nó sạc pin một chút.”
“Được.”
Trong mắt Hoắc Đào có một chút cưng chiều mà ngay cả anh cũng không nhận ra.
A!
Xin anh đấy, đừng dùng ánh mắt và giọng điệu như vậy nói chuyện nữa, khuôn mặt của Thẩm Quả Quả đỏ bừng khi bị đôi mắt đào hoa long lanh của anh nhìn vào.
Ngay cả vết sẹo ở bên mắt trái của Hoắc Đào cũng khiến anh trở nên đẹp trai hơn vài phần.
Sau vài giây mơ màng, Thẩm Quả Quả lấy ra những lòng đỏ trứng rừng còn lại.
“Tối nay chúng ta lại ăn trứng, ăn tạm đi, nếu không ăn thì sẽ hỏng mất.”
Cô nhớ cái tủ lạnh.
“Không phải tạm bợ gì, em nấu ngon lắm mà.”
Hoắc Đào nói thật lòng, trước đây anh toàn ăn chất dinh dưỡng, khi tiêu hao ít, thậm chí anh còn chẳng nhớ đến việc phải ăn.
Dù là lòng đỏ trứng chưa thành hình, nhưng nhờ tay nghề của Thẩm Quả Quả, cô cũng có thể biến nó thành món ngon.
Cô chiên lòng đỏ trứng với mỡ gà, không thể thiếu, hôm nay cô còn mệt nhọc cả buổi chiều, nên đã đặc biệt cho thêm chút muối để bổ sung.
Giờ có đường, cô làm một món trứng chưng đường.
Sau đó xào chín lòng đỏ trứng rồi xào chung với ruột gà còn lại, thành một món mới.
Cuối cùng vẫn còn hai lòng đỏ trứng, cô đem muối lại để mai ăn sáng.
Hoắc Đào chưa từng thấy ai có thể làm ra nhiều món với trứng như vậy.
Hai người ngồi quanh bàn ăn tối.
“Ngon không?”
“Ừm.” Hoắc Đào gật đầu mạnh.
“Giá như chúng ta có thể tự ra ngoài săn dị thú, thì sẽ có nhiều thứ ngon hơn,” Thẩm Quả Quả thở dài nói.
Hoắc Đào biết cô không có ý trách anh là người khuyết tật, chỉ đơn thuần là cảm thán.
“Vậy em có muốn trở thành đầu bếp không?” Hoắc Đào hỏi.
Thẩm Quả Quả cắn đũa, trong mắt thoáng qua sự do dự, cuối cùng thở dài, “Anh biết đầu bếp Lý Đại Liêu chứ?”
“Biết.”
“Ông ấy là đầu bếp duy nhất ở thành Phong Thổ, kinh doanh bao nhiêu năm, mối quan hệ rất phức tạp. Nếu em cũng ra mặt làm đầu bếp, anh nói xem, Thẩm gia có sẵn sàng đối đầu với đầu bếp Lý Đại Liêu vì em không?”
Câu trả lời rất rõ ràng, là không.
Vì vậy, trước khi có đủ khả năng tự bảo vệ mình, phải hành xử khiêm tốn.
Thẩm Quả Quả vừa ăn vừa rơi vào suy tư.
Cô vốn có tính cách càng bị thách thức càng quyết tâm.
Chẳng cần phải nói về chuyện đấu với trời, chỉ riêng việc tự mình tạo dựng mọi thứ đã đem lại cho cô niềm vui vô hạn.
Nhiều người bị hoàn cảnh ép buộc phải trưởng thành.
Cô thì khác, số phận của cô, lựa chọn của cô, nhất định phải do cô làm chủ.
Làm đầu bếp thì cô nhất định sẽ làm, nhưng phải chọn thời điểm thích hợp.
Ăn xong, Thẩm Quả Quả đang định đi rửa bát thì bị Hoắc Đào kéo tay áo lại.
“Ừm… em cứ đi làm việc của mình đi, để anh rửa bát cho.” Khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Đào ửng đỏ.
Anh chưa từng làm việc này bao giờ, chỉ đơn giản không muốn Thẩm Quả Quả quá vất vả.
“Được!”
Thẩm Quả Quả chẳng có khái niệm gì về việc đàn ông không nên vào bếp, liền bỏ bát đũa xuống và quay đầu đi nghiên cứu máy dập của mình.
Khi bật công tắc, tiếng dòng điện vo ve vang lên.
“Xong rồi!”
Thẩm Quả Quả giơ ngón cái trong lòng cho bản thân, chọn một ống thép phù hợp, so kích thước rồi đặt lên máy.
Ấn nút đỏ.
“Rầm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-15.html.]
Sau một tiếng động, ống thép bị cắt gọn, rồi lại “rầm” một tiếng rơi xuống đất.
Thẩm Quả Quả nhặt lên, đặt vào chiếc ghế thiếu một chân mà cô vừa nhặt về để thử, “Hoàn hảo!”
Vậy là sau này cô có thể tự làm nhiều đồ nội thất và công cụ.
Hạt Dẻ Rang Đường
Tự tay làm, tự túc tự cường!
“Hoắc Đào, anh xem này!”
Một đôi mắt như chứa đầy những vì sao, trực tiếp chạm vào đôi mắt đen của Hoắc Đào.
Trong khoảnh khắc đó, Hoắc Đào dường như quên hết mọi thứ xung quanh, chìm đắm trong đôi mắt đẹp ấy, đó là một thế giới tràn đầy sức sống và hy vọng.
Không quan tâm đến Hoắc Đào đang ngơ ngẩn, Thẩm Quả Quả tiếp tục dùng máy dập để khoan lỗ trên ống thép, rồi dùng ốc vít cố định nó vào ghế.
Từ đó, nhà họ lại có thêm một chiếc ghế.
“Tuyệt! Đợi khi nào có thời gian chúng ta sẽ đi nhặt thêm vài chiếc ghế nữa, như vậy có thể đủ cho một bàn rồi.”
Thẩm Quả Quả với khuôn mặt ửng đỏ, dồn hết sức để sửa chiếc ghế đẩu nhỏ, lắp đặt bếp, còn dùng máy dập để cắt ống thép, làm thêm vài chiếc kệ.
Trên đó có thể đặt gia vị, nồi niêu xoong chảo.
Hoắc Đào cứ như vậy, nhìn bóng dáng nhỏ bé của Thẩm Quả Quả bận rộn qua lại trước cửa nhà, nhìn từng món nội thất nhỏ được thêm vào trong nhà.
Anh cảm thấy trái tim trống rỗng của mình dường như cũng đang dần được lấp đầy.
Hàng xóm Lý An tan làm về, bị tiếng động của Thẩm Quả Quả thu hút, liền tựa vào khung cửa nhìn.
“À này, vợ của Hoắc Đào, có thể làm cho tôi một cái kệ như thế không?”
Anh ta là một công nhân trong xưởng dệt vải trong thành, lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, cảm thấy cái kệ đó có thể để được dụng cụ của mình.
Bình thường trên dây chuyền sản xuất, những dụng cụ ấy chỉ có thể chất đống lại với nhau, dù xưởng có cung cấp hộp kim loại nhưng cũng không tiện dụng.
Giờ thấy cái kệ này của Thẩm Quả Quả, càng nhìn anh ta càng thích.
Hả?
Thẩm Quả Quả ngẩng đầu lau mồ hôi, vậy là đã có “việc làm” rồi sao?
Cô nở nụ cười, “Được thôi! Nhưng vật liệu thì anh phải tự cung cấp đấy.”
“Ừm…”
Hàng xóm gãi đầu, “Tôi đi làm cũng bận lắm, hay thế này đi, tôi đưa cho cô tinh tệ, cô giúp tôi làm, bao nhiêu tinh tệ, cô cứ nói.”
Thép không đắt, cái đáng giá là máy móc và tay nghề của Thẩm Quả Quả.
Cô quay đầu nhìn Hoắc Đào.
Hoắc Đào ngay lập tức hiểu ý cô, biết cô không thể mua đồ, không rõ giá cả.
Thế là anh đưa tay giơ năm ngón, rồi ra hiệu một và năm, ý là khoảng một trăm năm mươi tinh tệ là hợp lý.
Ồ!
Thẩm Quả Quả hiểu rồi, rất tự tin nói, “Một cái năm trăm tinh tệ.”
Nghe xong giá, Lý An ngẩn cả người.
Thẩm Quả Quả thấy biểu cảm của đối phương là biết mình báo giá cao quá rồi, nhưng lời đã nói ra như nước đổ đi, đâu thể tự vả mình được?
Cô khẽ ho vài tiếng.
“Anh xem, tôi làm rất chắc chắn, không có chút vết nối nào, bền bỉ, cấu trúc cũng hợp lý. Hơn nữa, tôi còn có thể tùy chỉnh theo yêu cầu của anh, trong cả thành Phong Thổ chỉ có một cái duy nhất.”
Nghe đến tùy chỉnh và “độc nhất vô nhị”, Lý An có chút động lòng.
Nghĩ một chút, năm trăm tinh tệ cũng chỉ là mười ngày lương của anh, làm thêm giờ một chút là có.
Cắn răng, anh nói, “Được, tôi đặt một cái, để tôi nói cô muốn như thế nào.”
…
Năm phút sau, Thẩm Quả Quả vẫy tay gọi Hoắc Đào, “Lại đây, trước hết thu một nửa tiền cọc của anh Lý, xong việc giao hàng thì thu nốt phần còn lại.”
Hoắc Đào rất phối hợp đưa vòng tay lên.
Cô vợ nhỏ của mình, vậy mà lại nhận đơn hàng rồi.
Là chồng thì điều có thể làm đương nhiên là ủng hộ rồi!
[Đinh, chuyển khoản thành công.]
Nhận được hai trăm năm mươi tinh tệ, Thẩm Quả Quả vui không tả xiết.
Tiễn Lý An xong, Thẩm Quả Quả sắp xếp sơ qua đồ đạc rồi cùng Hoắc Đào quay vào nhà.
Ở thành Phong Thổ, mọi thứ khác có thể không ổn, nhưng trật tự an ninh lại khá tốt, để đồ ở ngoài cũng không ai trộm cắp.
Trộm cắp là tội nặng.
Hơn nữa, mấy thứ đó chỉ là ống thép không đáng giá, còn máy dập thì người khác trộm về cũng chẳng dùng được.
Thẩm Quả Quả sờ vào lưng dính dấp mồ hôi.
Cô muốn tắm.