Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 135.
Cập nhật lúc: 2024-10-29 10:03:41
Lượt xem: 138
Nửa đêm không biết từ lúc nào, trời đột nhiên đổ mưa lớn.
Wall-E dọn dẹp những đồ trong sân không thể bị mưa ướt, rồi tự di chuyển vào phòng khách để tránh mưa.
Bởi vì chị gái đã từng dặn nó rằng, bản thân không thể bị ướt mưa.
Đây cũng là lần đầu tiên nó chính thức bước vào phòng khách.
Phía sau tấm bình phong, tiếng thở nhẹ của Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào vang lên, nó đứng yên lặng cạnh cửa, cố gắng không làm phiền hai người.
Nó cố gắng suy nghĩ về lý do tại sao bản thân lại không cần ngủ.
Đợi đến khi mưa ngừng, nó mới ra ngoài.
Sáng hôm sau, chuông báo thức của Thẩm Quả Quả đúng giờ reo lên.
Tối hôm qua, trợ lý của Lý đầu bếp đã đến, hẹn gặp vào lúc 11 giờ sáng nay tại cổng nội thành để so tài.
Đúng như mọi người dự đoán, Lý đầu bếp không xuất hiện ở quảng trường.
Vì thế cô phải dậy sớm để xử lý nguyên liệu.
Khi thử nấu tối qua vẫn còn lại nhiều lòng trắng trứng cút, cô cho vào một bát lớn rồi đổ nửa hũ đường vào.
Wall-E đưa cho Hoắc Đào cây đánh trứng siêu lớn.
Đây cũng là món đồ mà Thẩm Quả Quả đã làm từ hôm qua.
Chiếc đánh trứng lớn như cây lau nhà, cô còn bọc tay cầm bằng da heo để khi Hoắc Đào đánh trứng sẽ đỡ tốn sức hơn.
Hoắc Đào hít sâu, hai tay cầm c.h.ặ.t t.a.y cầm của cây đánh trứng, liên tục xoay nhanh.
Chẳng mấy chốc, lòng trắng trứng màu vàng nhạt chuyển thành màu trắng, tạo bọt. Thẩm Quả Quả lại thêm nửa hũ đường vào.
Mười phút trôi qua, thứ giống như kem đầy bát lớn.
Đây không phải là kem thật, chỉ là lòng trắng trứng đánh bông, nhưng tạm gọi là kem đi.
Thẩm Quả Quả múc một bát, cô và Hoắc Đào mỗi người một miếng coi như bữa sáng.
Nếu là ở kiếp trước, sao cô dám ăn thứ này vào buổi sáng cơ chứ!
Cho quá nhiều đường… ăn nhiều dễ bị lão hóa.
Nhưng ở đây, tuổi thọ trung bình là 200 năm, ai sợ ai chứ?
Wall-E ngồi xổm bên cạnh, dùng tay máy đỡ cằm, tò mò nhìn toàn bộ quá trình.
Nó cũng muốn thử một miếng.
“Không được đâu, chị chỉ có thể mô tả cho em thôi, rất mềm, rất ngọt.”
Wall-E: […]
Mềm thì nó hiểu, ngọt, nó không hiểu.
“Không sao, sau này sẽ tìm cách để em thử, giờ đi bật bếp, đổ ít dầu vào.”
[Tít, vâng ~]
Thịt mà Tề Vũ mang đến hôm qua, cô đã xử lý phần da heo rồi.
Nấu chín, cạo sạch mỡ, cắt thành miếng nhỏ để phơi, bình thường phải phơi khô mới được, nhưng hôm qua thời gian ít cộng thêm trời mưa, xử lý không được tốt lắm.
Không sao, vẫn có thể chiên.
Da heo cho vào chảo, khoảng năm phút sau là xong, biến thành thứ giống như bánh trắng giòn.
Mọi người đã từng ăn da heo chiên giòn chưa?
Vớt ra cho ráo dầu, rắc thêm chút bột ớt, cho vào bát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-135.html.]
Trong lúc đó cô và Hoắc Đào mỗi người ăn vài miếng.
Vừa chiên xong, mùi thơm nức mũi.
“Đáng tiếc, mấy người kia không ở đây, nếu không chắc chắn sẽ tranh nhau mà ăn.”
“Xong rồi, Hoắc Đào, anh kéo xe ra ngoài đi.”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Ừm.”
Chiếc xe đẩy này vốn là của Mã Văn Tài, sau khi chuyển nhà, hắn hào phóng tặng lại cho cô.
Dầu ăn, đường trắng, bột ớt, những nguyên liệu này cần mang theo.
Trứng cút nguyên vẹn, da heo chưa chiên, tất cả cũng cần mang theo.
Trên cùng đặt bát kem và da heo chiên giòn.
Cuối cùng, cô mang theo vài cái bát trống và một chồng bát nhỏ, kèm theo chiếc đánh trứng siêu lớn, rồi mở cửa bên.
“Wall-E, đợi anh chị về nhé!”
[Tít, Wall-E biết rồi.](˙˙)
Còn hai tiếng rưỡi nữa mới đến 11 giờ, thông thường chỉ cần bốn mươi phút là tới cổng nội thành, Thẩm Quả Quả nghĩ rằng kiểu gì cũng đến kịp.
Nhưng vừa ra khỏi phố dài và rẽ vào nội thành, đã bị tắc đường.
Kẹt đường, mọi người chen chúc nhau.
“Sao thế nhỉ? Hôm nay mọi người không đi làm à? Không ra khỏi thành sao?”
Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào nhanh chóng bảo vệ chiếc xe đẩy.
Một người trẻ tuổi bên cạnh nhìn cô một cái, nói: “Hôm nay có người đánh cược với Lý đầu bếp mà, ai cũng muốn xem. Hai người không biết à?”
“Nếu không xem, tôi khuyên hai người đừng chen chúc vào, đi đường khác đi.”
“Nhưng mà người cũng đông quá…” Thẩm Quả Quả tự hỏi, có gì mà thu hút đến vậy?
“Xem ra hai người thực sự không biết rồi, đáng tiếc nhỉ, cơ hội giàu sang ngập trời không đến tay hai người đâu…”
Thẩm Quả Quả: …“Ý anh là sao?”
Người trẻ tuổi bí mật đến gần, nhưng bị Hoắc Đào đưa tay ngăn lại.
“Ờ…” Người trẻ tuổi hạ giọng, “Nghe nói có mở kèo, có gia tộc lớn cược cả gia sản, lần này chắc chắn kiếm bộn rồi.”
“Nghe ghê thật! Vậy cược ai thắng?”
Thẩm Quả Quả đã nghĩ đến việc sẽ có người lợi dụng cơ hội này để cá cược, nhưng cược toàn bộ gia sản…
“Tất nhiên là cược Lý đầu bếp thắng rồi! Đối thủ là người khiếm khuyết , ngốc mới cược bên đó thắng,” người trẻ tuổi nhún vai khinh thường.
Thẩm Quả Quả thầm chắp tay xin lỗi trong lòng, trước tiên gửi lời xin lỗi đến gia tộc lớn đó.
“Anh có cược không?” Thẩm Quả Quả hỏi thêm, đồng thời đẩy xe cùng Hoắc Đào tiến lên, với tốc độ này, chắc cũng kịp đến nơi thi đấu, không cần lo lắng.
“Không,” người trẻ tuổi tiếc nuối, “Người bình thường như chúng tôi đâu có cửa, chỉ xem cho vui thôi.”
“Vậy cũng tốt, đỡ mất tiền.”
“Quả Quả?” Giọng của Chu Quảng Bình vang lên phía sau hai người.
“Đội trưởng Chu, chào anh.”
Chu Quảng Bình mặc đồng phục, trông vô cùng uy nghiêm, dẫn theo vài robot đến, “Tôi đặc biệt xin đổi ca, hôm nay sẽ tuần tra ở đây… đi theo tôi.”
Với sự dẫn đường của Chu Quảng Bình và các robot, Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào thuận lợi đến cổng nội thành.