Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 114.
Cập nhật lúc: 2024-10-25 17:14:51
Lượt xem: 163
“Đúng vậy, lại còn là người khiếm khuyết nữa.” Thẩm Thiên Hành thấy Lý đầu bếp có hứng thú với chủ đề này, liền lập tức tung ra “quả b.o.m lớn”.
“Người khiếm khuyết… hừ…”
“Vậy cậu có biết, người khiếm khuyết đó của Thẩm gia các cậu sắp có một cuộc cá cược với tôi không, với số tiền đặt cược là mười vạn tinh tệ.”
Lúc này, Lý đầu bếp không còn dáng vẻ ôn hòa thường ngày, giọng nói lạnh lùng.
Hả?
Sự uy nghiêm tỏa ra, khiến Thẩm Thiên Hành trong khoảnh khắc không thể suy nghĩ được gì.
Thẩm Quả Quả này! Sao nó dám?
Mười vạn tinh tệ!
Cái mạng rẻ rúng đó của nó không đáng giá mười vạn tinh tệ! Nó thật sự dám sao!
Thẩm Á Chi nghiến răng nghiến lợi, nhưng trước mặt Lý đầu bếp lại không dám nói gì.
Hạt Dẻ Rang Đường
Thẩm Thiên Hành đứng dậy cúi người xin lỗi.
Người sáng suốt đều có thể thấy rằng sự cố trong kỳ thi lần này không liên quan gì đến Thẩm Quả Quả, các giám khảo cũng có phần trách nhiệm.
Lý do ông ta tới đây là muốn thể hiện bản thân trước mặt Lý đầu bếp, chủ động nhận trách nhiệm để ghi điểm.
Ai ngờ lại gặp phải chuyện sét đánh ngang tai thế này.
“Chuyện này… tôi…”
Trong đầu ông ta chỉ nghe ong ong, lắp bắp mãi không nói nên lời.
Lý đầu bếp khẽ cười khẩy, “Thẩm Quả Quả này, không phải kẻ tầm thường đâu. Những ngày tốt lành của Thẩm gia các cậu vẫn còn dài đấy.”
“Không, không, không, gia đình nó thật sự đã bị trục xuất khỏi Thẩm gia rồi, mọi việc cô ấy làm không liên quan gì đến Thẩm gia cả.”
Thẩm Thiên Hành hốt hoảng.
Ngày tốt lành nào chứ? Là câu chuyện về tên hề sao!
Nghĩ đến đó, ông ta cắn răng nói, “Thẩm Quả Quả là kẻ không biết trời cao đất rộng, về vụ cá cược này, chúng tôi thực sự không biết. Nếu ngài cần Thẩm gia làm điều gì, cứ việc chỉ bảo.”
Ông ta không dám tiếp tục làm mất lòng nữa, cần phải làm gì đó.
Đó là suy nghĩ duy nhất của ông ta lúc này.
Lý đầu bếp trầm ngâm hồi lâu, trở lại vẻ bình thản như thường ngày.
“Nghe nói cô ta rất giỏi trong việc chế biến nguyên liệu, tôi muốn nếm thử, để tránh đến lúc thua cuộc mà không biết thua ở đâu.”
“… Tôi hiểu rồi, xin ngài chờ tin của tôi.”
Thẩm Thiên Hành cúi chào, dẫn người lui ra ngoài.
Lúc này, trợ lý bên cạnh Lý đầu bếp tiến lên một bước, nhìn theo bóng lưng Thẩm Thiên Hành và nói, “Thầy, thầy vất vả rồi.”
“Chúng tôi đã đi dò la một vòng, chỉ tìm được một số tin tức quanh nơi ở cũ của Thẩm Quả Quả. Hàng xóm của cô ta nói rằng cô ta rất giỏi nấu ăn, còn thường chia sẻ cho mọi người, chỉ là tất cả đã ăn hết rồi.”
“Quan hệ giao tiếp của cô ta và người chồng tàn tật rất hạn hẹp, không có nhiều thông tin để thu thập.”
“Tuy nhiên, vợ của Lý An cung cấp một tin tức rằng loại xà phòng đang nổi gần đây là do Thẩm Quả Quả làm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-114.html.]
Lý đầu bếp suy nghĩ một lát.
“… Có chút thú vị đấy, xà phòng à, lát nữa cậu đến tìm đội trưởng Mã nói chuyện, tiện thể hỏi tiến độ điều tra của kỳ thi.”
“Vâng, nghe nói đội trưởng Mã đang huy động cả gia tộc để sản xuất xà phòng.” Trợ lý nịnh nọt cười, ngồi xổm xuống xoa bóp chân cho Lý đầu bếp.
“Ngài yên tâm, người nào muốn giẫm lên ngài để nổi danh thì giờ đều tan thành bùn đất rồi.”
“Sư đệ gửi tin về nói rằng Thẩm Quả Quả chỉ từng làm qua ba loại dị thú là Phượng Hoàng, Ô Kim Thú và Khiêu Miêu Tử, giỏi nhất là Ô Kim Thú.”
“Phượng Hoàng rất khó săn, từ ngày mai sẽ không còn con Ô Kim Thú hay Khiêu Miêu Tử nào vào trong thành nữa, ngài cứ yên tâm.”
“Tôi đã cho người mở cuộc cá cược ở chợ đen, không cần phải nói cũng biết phần lớn sẽ đặt cửa ngài, đến lúc ngài thắng, chúng ta không chỉ kiếm được một khoản mà còn có thể đuổi người đi khỏi căn cứ. Còn nếu ngài thua, những tay cờ b.ạ.c đó sẽ không tha cho cô ta, chúng ta không cần động tay.”
“Tất nhiên, ngài sẽ không thua.”
…
Thẩm Thiên Lương và Lam Cầm đã sớm đến căn nhà nhỏ ở thành Bắc.
Thẩm Quả Quả cũng đẩy xe đưa Hoắc Đào đến nhà Mã Văn Tài ở thành Đông.
Vừa bước vào, Thẩm Quả Quả đã nhìn thấy một cây cà chua khổng lồ, những quả cà chua xanh lủng lẳng trên cây, quả to nhất bằng quả bóng đá.
Thẩm Quả Quả tấm tắc khen ngợi.
Mã Văn Tài đầy tự hào, “Em xem, anh chăm tốt đấy chứ. Nghe lời em, anh không hái nữa, mấy quả này đã có dấu hiệu chuyển sang màu đỏ rồi.”
“Tốt đấy, anh có chút năng khiếu. Ủa, cái này sao lại ở chỗ anh?”
Thẩm Quả Quả quay lại thì thấy trên sàn đặt mấy cái hộp sắt, bên trong là những con tằm trắng mập mạp đang ăn lá dâu. Bên cạnh còn có rất nhiều lá dâu tươi.
Mã Văn Tài gãi đầu, “Hôm em dọn nhà, lão Dương nói là phải tìm nơi để nuôi chúng, vì đội trưởng Mã đang để ý đến chúng.”
“Anh liền bảo lão Dương nuôi ở chỗ anh.”
“Ừm… anh không sợ đội trưởng Mã làm khó sao?” Thẩm Quả Quả vốn dĩ khuyên Dương Minh nuôi ở ngoài căn cứ.
“Sợ gì, những người như thế sẽ không quan tâm đến chúng ta đâu, yên tâm đi.”
Hắn và Mã Vũ Lược là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng ít người biết điều này, hắn hận tất cả mọi người trong Mã gia…
Sau vài câu chuyện, Mã Văn Tài dẫn hai người họ đến khu vực giáp ranh giữa nội thành và ngoại thành ở phía Đông.
Đó là nơi mà trong lòng Thẩm Quả Quả coi như “vành đai Đông số 2.”
Bước vào một phố nhỏ, chỉ rộng vừa đủ cho bốn người đi hàng ngang, xe đẩy cũng chỉ vừa lọt.
Ở đây ánh sáng không quá dồi dào, vừa bước vào đã có thể cảm nhận nhiệt độ giảm đi chút ít.
Những căn nhà ba tầng chen chúc nhau, nhưng cửa đều đóng kín, không thấy bóng người.
“Nơi này chỉ đến chiều tối mới mở cửa.”
Nghe đến đây, Thẩm Quả Quả lập tức hiểu.
Phố Phong Tình chứ gì.
Rẽ vào cửa tiệm duy nhất mở cửa trong phố, tấm bảng sắt treo trên đó có ba chữ lớn: [Mộng Hồng Lâu].
Ách…
Thẩm Quả Quả sững người, cô còn tưởng mình hoa mắt rồi.