Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 10.

Cập nhật lúc: 2024-10-01 15:25:37
Lượt xem: 342

Thẩm Quả Quả đổ phần mỡ gà đã tan chảy vào một cái bát lớn, rồi vớt bỏ cặn bã.  

 

"Có vẻ chúng ta mua thiếu bát đĩa rồi, cứ tạm dùng thế này đi, đợi khi nào em kiếm được tiền thì sẽ đi mua thêm."  

 

"Ừ." Hoắc Đào khẽ ừ một tiếng.  

 

Trong lòng đang tính toán khi nào có thể mua lại những món đồ mà hôm nay Thẩm Quả Quả thích.  

 

"Anh thử đi, đừng để vẻ ngoài đánh lừa, vị hẳn là vẫn ngon đấy." 

 

Rắc một ít muối lên phần cặn mỡ gà, Thẩm Quả Quả nhặt một miếng và đưa đến trước miệng Hoắc Đào.  

 

Nhìn ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn ấy, Hoắc Đào nhẹ nhàng mở miệng, cắn lấy miếng mỡ gà.  

 

Đôi môi hơi khô chạm vào ngón tay Thẩm Quả Quả.  

 

Cảm giác chạm vào ấy, thật kỳ diệu.  

 

Thẩm Quả Quả nhìn chằm chằm vào ngón tay mình vài giây rồi tiếp tục nấu ăn.  

 

Hoắc Đào quay lưng lại với Thẩm Quả Quả, nhẹ nhàng l.i.ế.m môi mình một chút.

 

"Ngon."  

 

"Anh thích là tốt rồi, lát nữa em sẽ làm cho anh món ngon hơn."  

 

Chỉ có Hoắc Đào biết rõ rằng, anh không hề nói về miếng mỡ gà kia.  

 

Không có nhiều gia vị, Thẩm Quả Quả chỉ có thể làm món chiên.  

 

Chiên ruột gà, tim gà, gan gà, mề gà, thận gà.  

 

Những thứ ở thế giới trước chỉ nhỏ bằng hạt óc chó, ở đây lại to như dưa lưới. 

 

Thành thật mà nói, kiếp trước cô từng có ước nguyện như vậy: Mong sao tất cả những món ngon trên đời đều to hơn!  

 

Ai mà ngờ, giấc mơ ấy lại thành hiện thực như thế ~  

 

Thẩm Quả Quả không khỏi chảy nước miếng.  

 

Sau khi chiên xong, rắc ít muối rồi chiên sơ lại lần nữa.  

 

Đặt vào chiếc đĩa mới mua, trông rất bắt mắt.  

 

Làm xong tất cả, trời dần tối, ánh đèn lờ mờ chiếu sáng căn nhà.

 

Thẩm Quả Quả đặt hai đĩa lớn thức ăn lên bàn, nghĩ một chút rồi lấy ra hai ống dinh dưỡng, đặt trước mặt hai người.  

 

"Nào, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta kết hôn, chúc mừng."  

 

Thẩm Quả Quả nâng ống dinh dưỡng lên.  

 

Hoắc Đào không hiểu cô định làm gì, cũng học theo cô, nâng ống dinh dưỡng.  

 

"Cạn ly!"  

 

Thẩm Quả Quả giơ tay, chạm vào ống của anh, âm thanh kim loại va vào nhau vang lên thanh thoát.  

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Ngửa đầu uống cạn, cô uống hết một chai dinh dưỡng.  

 

Chất dinh dưỡng có màu xanh nhạt, không có nhiều vị, khi vào miệng có cảm giác mát lạnh, giống như thạch nửa tan nửa cứng.  

 

Cảm giác khá đặc biệt.  

 

Thẩm Quả Quả mím môi lại.  

 

Hoắc Đào hiểu ý cô, cũng uống cạn ống dinh dưỡng, "Chúc mừng."

 

Anh thích cách chúc mừng như thế này.  

 

"Nào, thử tay nghề của em đi." Thẩm Quả Quả đưa đôi đũa cho anh.  

 

Khi còn là chiến sĩ cao cấp, Hoắc Đào từng ăn thực phẩm từ dị thú, phần lớn chỉ là luộc, chưa bao giờ được ăn như cách Thẩm Quả Quả làm.  

 

Anh gắp một miếng không biết là bộ phận gì, đưa vào miệng.  

 

Có chút giòn rụm, sau vài lần nhai thì tan ra.  

 

"Ngon."  

 

Anh lại gắp một loại khác, hình tròn, khi cho vào miệng có vị hơi lạ, rất dai, càng ăn càng ngon.  

 

"Cái này cũng ngon."  

 

"Đây là ruột gà." Thẩm Quả Quả giới thiệu.  

 

"Gà?"  

 

"Ồ ồ, tức là phượng hoàng, hôm nay họ bắt được một con phượng hoàng."

 

Yêu đương có thể từ từ, nhưng thịt thì phải ăn khi còn nóng.  

 

Làm sao nhỉ, có vẻ ngon hơn gà bình thường một chút, dai và mềm hơn, phần chiên giòn bên ngoài, bên trong lại mềm.  

 

Nếu thêm chút ớt nữa thì thật hoàn hảo.  

 

Thẩm Quả Quả vừa ăn vừa kể chuyện lò mổ một cách nhẹ nhàng.  

 

"Sao anh không ăn nữa?" Thẩm Quả Quả phồng má lên, thấy Hoắc Đào dừng đũa.  

 

"Vậy ra, em là đầu bếp à?" Khuôn mặt điển trai của Hoắc Đào đầy vẻ nghi hoặc.  

 

Theo lý mà nói, địa vị của đầu bếp còn cao hơn chiến sĩ nhiều, nhưng hôm nay ở quảng trường, anh thấy Thẩm Á Chi dường như được Thẩm gia cưng chiều hơn cô ở.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-10.html.]

Thẩm Quả Quả nhét thêm một miếng mề gà vào miệng, mơ hồ nói, "Xem như vậy đi."  

 

"Mau ăn đi, nguội rồi sẽ không ngon đâu, em còn giữ lại một ít để mai làm tiếp."

 

Thẩm Quả Quả không nói không rằng, đặt mấy miếng ruột gà chiên cuối cùng vào bát của Hoắc Đào.  

 

Thấy cô không muốn nói thêm, Hoắc Đào cũng biết điều không hỏi nữa.  

 

Cô vợ nhỏ của anh, dường như có khá nhiều câu chuyện.  

 

Hai mươi lăm năm, lần đầu tiên trong đời anh ăn đến no căng.  

 

Sau bữa ăn, Thẩm Quả Quả nhanh nhẹn dọn bàn.  

 

Không có nước rửa chén, cô lấy một chút kiềm thực phẩm để tẩy dầu và rửa bát.  

 

Những thứ này Hoắc Đào chưa từng thấy qua.  

 

"Em biết những thứ này bằng cách nào?"  

 

Khuôn mặt nhỏ xinh của Thẩm Quả Quả nhăn lại, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc phải giấu tài năng của mình với ai.  

 

Mà cũng chẳng giấu được.  

 

Nhưng cũng khó giải thích, nên cô đơn giản lấy cách phủi trách nhiệm, nói dối với vẻ mặt tỉnh bơ: "Anh đoán thử xem?"  

 

Ách…

 

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Thẩm Quả Quả lau tay, "Anh có muốn đi dạo không?"  

 

Đi dạo?  

 

Giữa đôi lông mày đẹp của Hoắc Đào lộ rõ vẻ mơ hồ.  

 

"Đi nào, sau khi ăn xong đi dạo một chút, sống đến chín mươi chín tuổi," Thẩm Quả Quả đẩy xe lăn.  

 

"Em… đừng nguyền rủa anh như vậy, bác sĩ nói vết thương của anh tổn thương khá lớn, không sống đến trăm tuổi đâu." Lúc này Thẩm Quả Quả mới nhận ra.  

 

Ở thế giới này, tuổi thọ trung bình của mọi người là hai trăm tuổi, chúc ai đó sống đến trăm tuổi chẳng khác nào nguyền rủa họ c.h.ế.t sớm.  

 

Cô nói "sống đến chín mươi chín" cũng chẳng phải lời hay ho gì.  

 

"Em không có ý đó, đừng vu oan cho em nha," Thẩm Quả Quả hờn dỗi trừng mắt với anh.  

 

"Đi thôi, ra ngoài đi dạo với anh."  

 

Mặc dù chỉ mới ở bên nhau chưa đầy một ngày, nhưng Hoắc Đào lại có cảm giác như đã ở cạnh cô vài năm rồi.

 

Thẩm Quả Quả cứ thế đẩy Hoắc Đào, cùng anh đi dạo dọc theo bên ngoài tường thành.  

 

Trên đường, Thẩm Quả Quả trò chuyện với anh một cách vô tư, tiện thể ngắm nhìn phong cảnh của căn cứ.  

 

Thành Phong Thổ là một thành vuông vức, bức tường bên trong mang đầy nét cổ kính, được xây dựng từ những viên gạch xanh.  

 

Dù là ban đêm, bầu trời vẫn phủ một màu xám vàng, như một tấm kính mãi không thể lau sạch.  

 

Không thể thấy mặt trăng, cũng chẳng thấy sao.  

 

Ở trung tâm căn cứ có một chiếc đèn đêm siêu sáng, ánh sáng phản chiếu từ bức tường kim loại lạnh lẽo của căn cứ, khiến toàn bộ căn cứ sáng như ban ngày.  

 

Hoắc Đào giới thiệu cho cô, "Nghe nói bên trong tường thành có lịch sử ngàn năm, vào thời kỳ đại thảm họa ba trăm năm trước, đã lập công lớn cho sự sinh tồn của nhân loại."  

 

"Tường thành bên ngoài được xây dựng sau này."  

 

Thẩm Quả Quả gật đầu, một vòng trong và một vòng ngoài.  

 

"Anh đã từng thấy bầu trời xanh và mây trắng chưa?" Thẩm Quả Quả tò mò hỏi.

 

"Bầu trời xanh? Chẳng phải bầu trời luôn có màu vàng đất sao? Bầu trời màu xanh chắc kỳ lạ lắm nhỉ?" 

 

Hoắc Đào cố gắng tưởng tượng, nhưng cũng không hình dung nổi.  

 

Thôi vậy.  

 

Có lẽ thức ăn đã tiêu hóa bớt, cơn buồn ngủ dần kéo đến.  

 

Chưa đi xa lắm, mới đến ngoài cổng thành, Thẩm Quả Quả đã quay lại đẩy xe lăn trở về.  

 

Cô bước đi lơ mơ, ánh mắt rơi xuống đỉnh đầu đen ngòm của Hoắc Đào, cùng đôi tai ửng đỏ của anh, khiến cô giật mình.  

 

Cô quên mất điều quan trọng nhất.  

 

Tối nay, cô phải ngủ cùng Hoắc Đào...  

 

Hai người không ai nói gì.  

 

Về đến căn nhà nhỏ, Hoắc Đào tự mình đánh răng rửa mặt, còn dùng chậu rửa chân mà Thẩm Quả Quả chuẩn bị để rửa chân.  

 

Người đàn ông cao lớn, cúi người xuống, hơi vụng về lau chân.  

 

Trông có chút tội nghiệp, suýt nữa không thể với tới đôi chân dài của mình.  

 

Thẩm Quả Quả trong lòng mắng thầm một tiếng.

 

Quá tội nghiệp!

 

Rõ ràng cô không phải là người mẹ hiền, cũng không phải chưa từng thấy đàn ông, tại sao Hoắc Đào lại luôn khiến cô… cảm thấy đáng thương như vậy?

 

“Em làm cho.”

 

Cô kéo ghế lại, đưa tay từ chậu nước nâng lấy một chân của Hoắc Đào.

 

Đôi tay mềm mại chạm vào chân anh, mặc dù hai chân đã mất cảm giác, nhưng anh vẫn cảm thấy có chút lạnh lẽo, một cảm giác tê tê từ xương cụt dâng lên.

 

“Anh tự làm được.”

Loading...