Gả Cho Ông Chồng Nhà Giàu - Chương 50

Cập nhật lúc: 2025-10-04 09:57:02
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

An Vô Dạng đang nhịn tiểu, khi nhà vệ sinh nam thì Hoắc Vân Xuyên theo , nhíu mày, chẳng tâm trạng chào hỏi, giải quyết cái .

“Em định tiểu ở đây ?” Hoắc Vân Xuyên c.ắ.n răng : “Vào trong .”

Em trai cạnh ngẩn , trơ mắt một đàn ông cao lớn xa lạ kéo tay trai buồng nhỏ.

“Anh ?” An Vô Dạng khó chịu: “Em trai em còn ở bên ngoài, chú ý một chút.”

Hoắc Vân Xuyên lạnh mặt : “Em cũng chú ý một chút cho .”

Đi tiểu ở nơi công cộng, chỉ cần nghiêng đầu là thể thấy chỗ lông lá của em…

“Đều là đàn ông cả, bọn họ thì em cũng .” An Vô Dạng tiểu xong, kéo quần lên.

để ý.” Hoắc Vân Xuyên chằm chằm .

Mở cửa , thấy ánh mắt lo lắng của em trai, An Vô Dạng phất tay với nó: “Không , quen của .” Sau đó rửa tay, nghiêng đầu nhỏ giọng nhắc nhở đàn ông : “Anh tiết chế chút.”

“Đi thôi.” Hoắc Vân Xuyên cũng đang rửa tay.

Thấy nhóc nhà họ An trong gương đang quan sát , cong môi , đây là, em vợ?

An Vô Phỉ rùng , vội đuổi theo trai.

Cả nhà năm tập hợp ở sảnh lớn, thang máy lên tầng tám, là một phòng tiệc, khách khứa đặc biệt đông, khí cực kỳ náo nhiệt, xem họ hàng thích đến ít.

Từ khi em bé, An Vô Dạng phát hiện đặc biệt sợ ồn ào.

Cảnh đông chen chúc, tiếng ồn ào, với chính là tra tấn.

“Mẹ…” Người phía nhanh như bay, An Vô Dạng thôi thấy sợ, chớp mắt tụt .

“Mợ, ôi, bao năm gặp , hôm nay nhà mợ đều đông đủ ?” Cậu thấy tiếng sang sảng của , thích nghi nhanh với môi trường : “Gia đình chúng cũng cả nhà, Vô Ngu, mau qua đây chào mợ , đây là con gái , còn đây là con trai .”

Cả nhà lên phía , chuyện với xung quanh .

An Vô Dạng thở dài, phát hiện chẳng quen ai, cũng chẳng ai giới thiệu .

Quan trọng là ở đây quá đông , điều hòa đủ mát, mới một lát thấy khó thở.

Cậu do dự nên tiến lùi, cuối cùng đành theo cơ thể, đầu ngoài hít thở khí trời.

Cậu nhắn WeChat cho : “Mẹ, con khó chịu, tự ngoài ăn cơm, ăn xong nhớ gọi con.”

Sau đó chờ thang máy, xuống tầng .

Sảnh lớn tầng trệt điều hòa mát rượi, An Vô Dạng tìm một chiếc ghế sofa da xuống nghỉ ngơi một lát.

Năm phút trôi qua, WeChat của động tĩnh.

Cậu nhắn cho ba: “Ba, con khó chịu, tự ngoài ăn cơm, ăn xong nhớ gọi con.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-ong-chong-nha-giau/chuong-50.html.]

Hai phút , ba gửi tin nhắn thoại: “Khó chịu ở ? Có say xe ? Con tự ăn?”

An Vô Dạng: “Ra ngoài đường thôi ạ, chắc là say xe, buồn nôn ói, lát nữa con sẽ đợi ở sảnh tầng một khách sạn.”

An Thành: “Con tự lo ?”

An Vô Dạng: “Được ạ, nghiêm trọng lắm, cứ ăn , giúp con với .”

An Thành: “Được, uống nhiều nước một chút, ăn gì cứ ăn , ba thanh toán cho con.”

An Vô Dạng nhẩm tính, chỉ sợ là , tiền tiêu vặt của ba mỗi tháng một nghìn tệ, đến cái ly mua cho Hoắc Vân Xuyên còn đủ, gì đến tiền ăn.

“Vâng, con đây, nữa.”

Hoắc Vân Xuyên đang lái xe phố, dự định tìm kiếm chỗ ăn cho , bỗng nhận điện thoại của An Vô Dạng, lập tức đầu, phóng xe về cửa khách sạn.

Nhìn thiếu niên đang hóng mát bên trong, khẽ thở dài.

Xuống xe bước tới mặt đối phương, Hoắc Vân Xuyên tháo kính râm sống mũi xuống, lộ vẻ mặt lo lắng.

“Sao ?” Không ăn với nhà ? Giờ rũ rượi thế .

“Anh Hoắc?” Thiếu niên đang cúi đầu gật gà gật gù ghế sofa, ngẩng đầu lên, uể oải : “Anh vẫn ăn ? Vậy chúng ăn cùng .”

“Đã xảy chuyện gì?” Hoắc Vân Xuyên hỏi, kéo ống quần, xổm xuống mặt An Vô Dạng.

“Trên đó đông như quảng trường Thiên An Môn dịp Quốc khánh, ồn chật, em chịu nổi…” Thiếu niên dùng ánh mắt trông mong giải thích: “Không thể trách em , tình hình thực tế là .”

Hoắc Vân Xuyên ngắt lời : “Ai trách em?”

Người để ý, đau lòng còn kịp, nỡ trách móc.

“…” An Vô Dạng gật đầu, cảm thấy cũng đúng, khó chịu, chẳng lẽ còn cố ép bản điều .

“Đi ăn cơm thôi.” Người đàn ông cao lớn dậy, đưa tay .

Nghe , An Vô Dạng theo phản xạ đặt tay lòng bàn tay dày rộng ấm áp.

Hoắc Vân Xuyên lập tức nắm lấy, bàn tay nhóc con thon dài, lạnh.

“Đưa đồ cho .” Chiếc “túi bảo mẫu” cầm lấy, chỉ tiếc đoạn đường quá ngắn, chỉ chừng hai mươi mét.

An Vô Ngu mặc chiếc váy ngắn màu đen, điện thoại bước khỏi sảnh lớn, đúng lúc em trai bắt máy, cô thấy một trai cấp nam thần mở cửa một chiếc siêu xe, trong.

“Alo? Chị ?” An Vô Dạng kinh ngạc .

“Em bỏ một lời, ai cư xử kiểu đó ?” Vừa nối máy, An Vô Ngu lập tức mắng một tràng: “Thật là! Khó chịu thì mở miệng , sẽ đưa em khám, em lén lút bỏ hả?”

Ba em trai ảnh hưởng đến bữa ăn của , tự lập hiểu chuyện các thứ, An Vô Ngu xong tức nổ phổi, rõ ràng là cư xử, ở cái gọi là tự lập hiểu chuyện?

Nói dễ là EQ thấp, khó chính là tính cách khuyết tật!

Loading...