Hoắc Vân Xuyên kinh ngạc cạn lời: “Em gọi chỉ để cái ?” Thì gọi đến để trách móc, lập tức bật dậy: “Vậy em chờ .”
“Có tối hôm qua tức giận ?” An Vô Dạng hỏi.
Cúp máy giữa chừng, thật bất thường.
“Nửa tiếng nữa sẽ tới.” Hoắc Vân Xuyên trả lời trực tiếp, dứt khoát cúp điện thoại của An Vô Dạng.
Bóng cao gầy rắn chắc trong phòng.
Chỉ trong vòng năm phút, chuẩn xong, lái xe lên đường.
An Vô Dạng xuống chờ mười phút, trong khu dân cư yên tĩnh hiu quạnh, đèn đường còn sáng.
giờ hẹn, một chiếc siêu xe lóa mắt tới.
Người đàn ông liên tục cúp máy , cuối cùng đến.
Hoắc Vân Xuyên xuống xe, bước tới mặt thiếu niên.
Bị chằm chằm, trai mới sáng sớm quấy rầy thức giấc bỗng thấy chột , bắt đầu sợ, tai tay đan , lùi hai bước, lúng túng: “Chào buổi sáng.”
Hoắc Vân Xuyên gật đầu: “Chào buổi sáng.” Sau đó liếc lưng: “Lên xe .”
An Vô Dạng ngoan ngoãn theo, lí nhí : “Xin , em nên quấy rầy sớm như .” Quan trọng là, đối phương hai lời lập tức chạy tới, còn nhanh hơn cả cảnh sát.
Nghe , Hoắc Vân Xuyên thoáng cong môi: “Hoan nghênh em tiếp tục quấy rầy.”
Xe chạy đường vắng, An Vô Dạng vẫn còn mơ màng, mím môi nhẹ, trong lòng thấy thoải mái, thấy hụt hẫng. Dù thì, hiểu rõ, Hoắc Vân Xuyên sẽ vô duyên vô cớ đối xử với .
“…” Thiếu niên ghế ngẩn ngơ, Hoắc Vân Xuyên mới liếc qua thấy .
Đôi mắt cong cong , lên ngọt ngào đến mức khiến ngộp thở.
Rạng sáng năm giờ gọi dậy, thế gọi là nũng thì gọi là gì?
“Anh Hoắc, hôm nay với em, lỡ việc của ?” Thiếu niên mềm mại hỏi.
Hoắc Vân Xuyên đáp: “Không.”
Chiếc siêu xe màu xanh bạc lao như bay con đường thưa thớt qua , đàn ông im lặng, lạnh lùng, hỏi gì đáp nấy.
An Vô Dạng nhớ buổi tối hôm đó, cảm thấy nể phục bản , dám nhờ vả một như .
Cái khí chất nặng nề , thoạt còn nguy hiểm hơn cả kẻ .
Có lẽ lúc đó t.h.u.ố.c lú lẫn, nếu thì mười lá gan cũng chẳng dám.
Đến nơi, đàn ông như thường lệ xuống xe mở cửa cho .
“Cảm ơn .” An Vô Dạng ngọt ngào , vịn cánh tay rắn chắc của , cúi đầu chân , sợ dẫm hụt.
Hoắc Vân Xuyên chằm chằm mấy ngón tay thon dài , yết hầu khẽ động.
Anh giả vờ lạnh lùng chuyện, mà là đang cố nhịn.
Từ lúc gọi cho lúc năm giờ sáng, mềm giọng nũng…
“Em tự .” An Vô Dạng buông tay, giữ cách với Hoắc Vân Xuyên, chậm rãi bước .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-ong-chong-nha-giau/chuong-48.html.]
“Giờ vẫn còn quá sớm, quán ăn nhiều lắm.” Hoắc Vân Xuyên , một chút trách móc chọn giờ, sớm như kéo dậy, nhiều việc còn kịp .
“Không , em kén ăn.” An Vô Dạng xuống, đông tây, gương mặt thanh tú trong sáng đầy vẻ vô hại, : “Anh vui vì em gọi dậy sớm đúng ?”
Dù cũng cảm nhận sáng nay kỳ lạ, ít.
Hoắc Vân Xuyên liếc , lạnh mặt gì.
“…” An Vô Dạng nghĩ thầm, đúng , chính là cảm giác , bản cũng chẳng rõ chọc chỗ nào.
Sợ hành động đúng, Hoắc Vân Xuyên cố tình lờ , nhưng thoáng qua, thấy nét mặt thiếu niên đầy vẻ rối rắm.
“An Vô Dạng?” Anh khẽ gọi.
“Vâng?” Giọng thiếu niên luống cuống: “Có chuyện gì ?”
Cậu hối hận , bao giờ dám phá giấc ngủ của khác nữa.
Hoắc Vân Xuyên chăm chú thật lâu, giọng khàn khàn: “Có thì , chỉ sợ em vui.” Nói xong liền lên, ngang qua thiếu niên, bước nhà vệ sinh.
“…” An Vô Dạng thề, cố ý chằm chằm đũng quần của Hoắc Vân Xuyên, chỉ tại nó phồng lên quá rõ ràng.
Khụ, đáng sợ.
Đồ ăn mang lên, đối phương vẫn khỏi nhà vệ sinh.
“Anh Hoắc, em ăn nhé.” Ngoài cửa vang lên giọng trong trẻo, Hoắc Vân Xuyên trong nhà vệ sinh, chỉ dựa âm thanh mà dễ dàng lên đến đỉnh núi.
“Chậc…” Trong gương, vẻ mặt hung dữ vặn vẹo, từng để ai thấy bộ mặt của .
Năm phút , Hoắc Vân Xuyên rửa sạch tay, chỉnh tay áo, ung dung bước ngoài.
Nghe thấy tiếng chân, vai An Vô Dạng thoáng căng cứng , đó cụp mắt, bình thản ăn uống như việc gì.
“ mới phát hiện em cũng khá nghịch ngợm.” Hoắc Vân Xuyên lẳng lặng vài giây, hờ hững .
Miệng còn đầy cháo, An Vô Dạng nghĩ tới nghĩ lui vẫn hiểu ý của đối phương, chỉ bằng ánh mắt ngây ngô, chớp chớp mắt: “Hả?”
Thấy thiếu niên thực sự hiểu, Hoắc Vân Xuyên cảm thấy hít thở thông.
“Không gì, em ăn .” Anh đành chấp nhận sự thật rằng đối phương cái gì cũng hiểu.
Cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ lớn khỏi đầu, xuống, nhã nhặn dùng bữa sáng với .
Trước tám giờ, An Vô Dạng Hoắc Vân Xuyên đưa về nhà, đó sẽ xe ba ngoài.
“Vô Dạng, Vô Phỉ.” Đinh Vi gõ cửa phòng hai em, gọi dậy rửa mặt ăn sáng.
Ngồi bàn ăn ở nhà, An Vô Dạng rơi trầm tư, nghĩ, năm giờ sáng gọi khác dậy chỉ để dẫn ăn, kiểu hành động điên rồ , vốn chẳng giống tác phong của .
Đây là biến chứng khi m.a.n.g t.h.a.i ?
“Ngẩn gì, ăn .” An Vô Ngu dùng đũa gõ tay em trai.
“A.” Đầu đũa chạm khớp ngón tay đau điếng, An Vô Dạng thu ánh mắt đang hướng ngoài cửa sổ, lén trừng mắt chị gái một cái.