Thật An Vô Dạng ngốc nghếch như tưởng, trong lòng cũng những tính toán nhỏ của riêng , chỉ là tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm còn ít, dám nghĩ quá xa.
Bây giờ chị trở về, bản cũng chỗ để , cảm thấy rời khỏi đây lẽ sẽ hơn.
Điều thứ hai là, cảm thấy Hoắc Vân Xuyên hình như cũng tệ lắm.
“Thế nào? Anh đồng ý ?” An Vô Dạng thúc giục, giọng mềm mại, từng câu từng chữ như cào nhẹ trái tim già nua của Tổng giám đốc Hoắc.
“Để suy nghĩ thêm.” Hoắc Vân Xuyên , dừng một lát, là suy nghĩ, nhưng thực chỉ là kéo dài thêm một chút: “Đồng ý với em cũng , nhưng điều kiện.”
An Vô Dạng hỏi: “Điều kiện gì?”
Đối phương hạ thấp giọng: “ sẽ cùng em.”
“Hả?” Sao mà chứ?
An Vô Dạng há hốc miệng, đột nhiên nhớ một chuyện, hình như ba của là nhân viên trong công ty của Hoắc Vân Xuyên… Nghĩ tới thôi thấy cực kỳ hổ.
May mà mấy hôm nay Hoắc Vân Xuyên vẫn đến chi nhánh để họp.
Ba cũng từng gặp qua Hoắc Vân Xuyên.
“Cứ quyết định .” Tổng tài bá đạo Hoắc Vân Xuyên lập tức chốt hạ, cho thiếu niên cơ hội do dự: “Em ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”
“ mà…” An Vô Dạng còn thêm gì đó, kết quả là bên cúp máy.
Cậu trợn mắt há hốc mồm chằm chằm màn hình điện thoại, cảm thấy quá độc đoán, chẳng để khác cơ hội mở miệng.
nghĩ kỹ cũng chẳng gì lạ, Hoắc Vân Xuyên dựa cái gì mà đối xử với ?
Đương nhiên là vì thứ , nếu như thế, hai bọn họ vốn chẳng chút quan hệ nào.
“Thôi .” An Vô Dạng nghĩ rõ ràng, đặt điện thoại xuống, bình thản ngủ.
Bên , Hoắc Vân Xuyên gọi cho bạn từ nhỏ, : “Thiếu Phi, xin , lịch khám thai ngày mai chúng , dời sang thứ hai.”
Còn vì chọn chủ nhật, một là ngày mai vất vả, hôm tiện tiếp tục chạy tới chạy lui, thứ hai là vì chủ nhật đông , đến bệnh viện cũng bất tiện.
Tưởng Thiếu Phi , quan tâm hỏi: “Có chuyện gì ? Sao dời lịch?” Đây vốn tác phong của Hoắc Vân Xuyên, nay vẫn luôn đúng giờ.
“Không gì , em việc ngoài.” Hoắc Vân Xuyên đáp.
“Vậy thì .” Tưởng Thiếu Phi nỗi đau của khác: “Chăm sóc trẻ con chắc dễ chịu lắm nhỉ?” Nghĩ cũng , cuộc sống của Hoắc Vân Xuyên tuy gọi là trăng hoa, nhưng cũng tự do tự tại, gì thì .
Đâu giống bây giờ.
Hoắc Vân Xuyên : “Cũng , coi như tu tâm dưỡng tính.”
Tưởng Thiếu Phi sửng sốt: “Bỏ thuốc, bỏ rượu ?”
Anh nhớ rõ, vốn là một kẻ nghiện t.h.u.ố.c nặng, từ hồi đại học, t.h.u.ố.c và rượu chẳng bao giờ rời tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-ong-chong-nha-giau/chuong-47.html.]
“Chưa, để .” Người đàn ông bên điện thoại hờ hững : “Bây giờ chuyện đều chắc chắn, đến tính đến đó.”
“Cũng đúng, đàn ông m.a.n.g t.h.a.i vốn dĩ định, khám thì gì.” Tưởng Thiếu Phi thở dài, trong lòng cũng âm thầm cầu nguyện đứa trẻ thể giữ , coi như giúp nhà họ Hoắc một việc lớn: “Thế nên theo sát , chú ý nhiều hơn, trẻ con mà, dỗ dành chút là , đối với thì sẽ tin tưởng .”
Mấy lời , Tưởng Thiếu Phi cảm thấy trong lòng Hoắc Vân Xuyên thừa hiểu, dù thì cũng lão luyện từng trải.
“Ừ, cúp máy đây, mai còn việc.” Hoắc Vân Xuyên xong liền cúp điện thoại.
Tối hôm đó, An Vô Dạng ngủ yên giấc, liên tục mơ những giấc mơ kỳ lạ, cơn buồn tiểu đ.á.n.h thức.
Cậu bệnh huyết áp thấp, dậy cảm thấy đầu óc nặng trịch, chờ nửa phút mới rõ thứ, đó mới nhà vệ sinh tiểu.
Lúc đó còn sớm, đến năm giờ sáng.
Vì buổi tối ngủ sớm, nên khi trở giường, An Vô Dạng chẳng thể nào ngủ tiếp.
Đôi mắt hạnh nhân mở lớn, lên ván giường em trai, trong đầu nghĩ vẩn vơ đủ chuyện, nhưng đều đáp án.
Cũng chẳng , vấn đề là bụng réo ùng ục.
Cái đói phát tác nửa đêm, chỉ ai từng trải qua mới hiểu.
An Vô Dạng bất đắc dĩ dậy, lấy đồ ăn vặt nhai, tiện tay nhắn tin cho Hoắc Vân Xuyên.
[Chào buổi sáng, Hoắc, dậy ?]
Cậu cũng vì nhắn tin cho , lẽ vì nhàm chán…
Trong giấc ngủ sâu, Hoắc Vân Xuyên tiếng “ting” từ điện thoại đầu giường đ.á.n.h thức: “…” Phát hiện là điện thoại riêng của , cũng đúng, điện thoại công việc tắt nguồn.
Anh cầm lên xem, khuôn mặt lập tức sa sầm .
[Dậy sớm ? Sao ngủ thêm?]
Hoắc Vân Xuyên lo lắng cho cơ thể đối phương, lập tức nhắn .
Tin nhắn bên gửi về nhanh, chắc hẳn vẫn luôn ôm điện thoại.
[Buồn tiểu đ.á.n.h thức, với đói bụng.]
Điện thoại gõ chữ quá chậm, một tay khác còn đang bận ăn, thế nên An Vô Dạng len lén ban công, trời sáng hẳn, chỉ một màu xám mờ mịt.
Cậu gan gọi điện thoại cho Hoắc Vân Xuyên.
Vừa nối máy : “Anh đến đưa em ăn sáng ? Nếu thì em ăn bánh cuốn của lão Vương.”
Nói xong, trong ống đều là tiếng nhai giòn tan.