Xe Tiểu Béo gọi đến tương đối sớm, còn khoe khoang trong chốc lát vận khí , đó lên xe.
Cậu như thật , tuy rằng bởi vì béo, nên tạm thời bạn gái.
“...” An Vô Dạng thở hắt , bên vệ đường chờ xe, mặt đường, ánh mắt trống rỗng, cho dù bảo vệ bản , nhưng vẫn cố tình xem nhẹ sự thật nào đó.
Dáng vẻ thiếu niên một chờ xe ở ven đường, ngựa xe như nước, bộ dạng đáng thương giống một chú ch.ó con khác vứt bỏ.
Hoắc Vân Xuyên khống chế bước chân, về phía .
An Vô Dạng thấy một đôi giày da xuất hiện ở trong phạm vi tầm mắt của , đó theo giày da hướng lên , chân dài, eo thon, vai rộng, hiện khuôn mặt trai cấp vũ trụ: “Ặc... Hoắc...”
Hoắc đại thiếu gia nhíu mày chăm chú : “Đã trễ thế , em ở đây gì?”
Sau khi An Vô Dạng thấy , lập tức thu khuôn mặt rầu rĩ, cong môi : “Ra gặp vài bạn.” Cậu chột hỏi: “Anh thì , rảnh rỗi như ?”
Khung cảnh ở đây hình như thích hợp với sếp lớn .
“ đưa em về.” Hoắc Vân Xuyên nhẫn nhịn.
An Vô Dạng : “Em gọi xe ...”
Người đàn ông ngắt lời , ánh mắt tối tăm khác thấp thỏm thôi: “Em cho rằng gọi xe an là xe an ?”
Lực uy h.i.ế.p quá mức dọa , thể từ chối.
“Vậy thôi.” An Vô Dạng nhanh chóng quyết định, đó móc điện thoại hủy chiếc xe đặt.
Thật còn cách nào, chỉ là chậm rãi suy nghĩ kỹ, trở mặt với Hoắc Vân Xuyên thật sự hại chứ ích.
Cho dù là vì bản , là vì tương lai của bé con, hẳn là nên ở chung với đối phương thật mới đúng.
“...” An Vô Dạng màu sắc sặc sỡ bên ngoài cửa sổ, lòng bàn tay khẽ chạm lên bụng, cảm thấy sắp trưởng thành .
“Hôm nay lúc xe, em nôn.” Cậu bỗng nhiên .
“Phản ứng thai nghén.” Hoắc Vân Xuyên sửng sốt, đó phổ cập kiến thức: “Khoảng bốn năm tháng sẽ hết.” Đôi mắt liếc kính chiếu hậu mặt, hỏi: “Nói chuyện gì với bạn bè?”
An Vô Dạng: “Tán gái, quen bạn gái, nhưng mà béo, nên kém duyên với khác giới.”
“Vậy còn em?” Lúc lắng thiếu niên chuyện, ngón tay thon dài của Hoắc Vân Xuyên vuốt ve qua tấm da vô lăng, đây là động tác theo bản năng.
“Em khác với , em yêu đương chút nào.” An Vô Dạng dùng bàn tay che bụng, ngẩng đầu đàn ông mặt: “Anh cần lo lắng sinh hoạt cá nhân của em, những chuyện của , nên phối hợp em sẽ phối hợp.”
Nói xong, liền thẳng dậy, kết thúc cuộc chuyện.
“Sau cần gạt .” Một lúc lâu , Hoắc Vân Xuyên mới một câu cảnh cáo, da mặt An Vô Dạng nóng rát.
“Được.” Trước khi xuống xe, An Vô Dạng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-ong-chong-nha-giau/chuong-42.html.]
Khoảng cách mà mắt thường thể thấy , vốn là Tổng giám đốc Hoắc kiêu ngạo đến chết, nhưng đưa tay xoa đầu còn suy nghĩ lâu.
“Ngày mai gặp, đường cẩn thận.” An Vô Dạng xong, khi đối phương xuống xe đưa lên lầu, xoay cửa khu nhà.
Hoắc Vân Xuyên ở lầu một thời gian, tâm tình lộn xộn hút một
điếu thuốc.
[Anh Hoắc, em về đến nhà , về nghỉ ngơi sớm một chút. PS: Hôm nay vất vả .]
Tin nhắn thể là liều t.h.u.ố.c để an ủi tinh thần, xem xong trong lòng liền thoải mái, tổng giám đốc Hoắc ném điếu t.h.u.ố.c còn dư hơn phân nửa , lái xe về nhà.
Sau khi An Vô Dạng về nhà mới phát hiện, chị gái An Vô Ngu trở về, đang ở trong phòng khách sắp xếp đồ đạc với ba và em trai.
“Con về .” Cậu trong, cúi cởi giày ở tiền sảnh: “Ba, , chị, em trai.”
“Về , đây, chị con mua quà cho con .” Cả nhà qua bên một chút, tâm điểm chú ý vẫn đặt An Vô Ngu, cùng với những đồ vật cô mang về.
“Quà của em thứ, con tìm một chút...” Khuôn mặt An Vô Ngu trang điểm tinh xảo, tóc dài váy đen, phong cách tây vô cùng xinh , cô cầm lấy một cái hộp hình vuông: “Cái , chị vất vả lắm mới tìm cầu thủ bóng rổ ký tên cho em, ngầu lắm đó!”
An Vô Dạng trợn mắt há hốc mồm nhận trái bóng, cầu thủ bóng rổ ký tên, chữ ký còn lớn: “Cảm ơn chị, Jordan là Bryant?”
Chị trợn trắng mắt: “Jordan Bryant ký tên lên bóng rổ chị thể cho em , cầm bán còn lời hơn.”
Ba và em trai xong ha hả.
“Bóng rổ hữu dụng.” An Thành : “Chờ Vô Dạng lên đại học, thời gian thì chơi bóng, rèn luyện thể.”
Là một bé con chơi bóng rổ, An Vô Dạng đen mặt, ôm bóng rổ về phòng.
“Đứa nhỏ .” Đinh Vi : “Ngày đó nó hai câu mà giờ vẫn còn giận.”
An Thành : “Không , với nó , chắc là do thêm mệt.”
An Vô Ngu sửa sang đồ vật: “Cái gì? Em trai bây giờ còn thêm ? Thành tích nó như , cố gắng sách còn hơn.”
“Anh thích sách.” An Vô Phỉ ôm sách chị mua, thích đến mức chịu buông tay, : “Em về phòng đây.” Cùng trai ăn đồ ăn vặt.
Vợ chồng An Thành liếc , vô cùng bất đắc dĩ.
Chuyện công việc thể cho con gái, bởi vì sợ sẽ ảnh hưởng đến việc học.
Trong ba đứa con, con thứ là tiêu ít tiền nhất, thể gánh vác tiền tiêu vặt hàng ngày của , giảm bớt gánh nặng cho bọn họ.
Đây vốn là chuyện , nhưng đôi lúc ba vẫn nhịn trách mắng con thứ chịu tiến bộ, tương lai tiền đồ…