375.
Chỉ trong nhà vọng mấy tiếng ho khan. Hai giọng đàn ông lời qua tiếng .
“Thằng già , mày cút ngoài ho ? Mẹ nó, cứ ho ho ho mãi bếp thế hả?”
“Đây là nhà tao, mày ở thì cút!”
“Mày ai cút? Mẹ nó, vì mày cái đồ già c.h.ế.t liên lụy tao, giờ tao là cưới vợ ?”
“Mày mơ giữa ban ngày , còn cưới vợ, cưới cái rắm!”
“Mày ăn đòn hả? Cái đồ lão khốn kiếp, nếu mày chuyện thất đức, mày tính kế Vương Anh, cuộc sống nhà thế ? Giờ thì , thành phố , đến gần cũng .”
“Tao là vì ai? Không vì mày ?”
…
Vương Vĩnh Phúc hai cha con trong nhà, một già một trẻ, mắng c.h.ử.i đổ cho .
Điền Hữu Phúc thở dài: “Vĩnh Phúc, mày thấy .”
Mấy cái thứ vô dụng , dù ai quản, cũng sẽ cứ thối rữa mãi như thế.
Vương Vĩnh Phúc nghĩ , bước tới, một cú đạp mạnh cánh cửa gỗ xiêu vẹo đổ sập xuống, ầm một tiếng, cả cánh cửa rơi xuống đất, bụi bay mù mịt.
Vương Diệu Tông và Vương Vĩnh Thuận lập tức mắng chửi, trong cuộc sống cải tạo dài đằng đẵng, gan của hai dọa cho nhỏ .
Đến khi rõ một đàn ông mặc quân phục đang giữa làn bụi bay, Vương Vĩnh Thuận trợn tròn mắt.
“Mày mày mày, mày là Vĩnh Phúc!”
Vương Vĩnh Thuận sợ đến mức run rẩy hai chân, suýt nữa vững mà quỳ xuống.
“Vĩnh Phúc… Vĩnh Phúc, mày c.h.ế.t! Vĩnh Phúc!”
Vương Vĩnh Phúc tháo mũ, cởi áo khoác ngoài, ném cho Điền Hữu Phúc giữ.
Vương Vĩnh Phúc bước nhanh tới, túm lấy cổ áo Vương Vĩnh Thuận.
“Anh cả, lâu gặp.”
Anh bình tĩnh tự nhiên, miệng lâu gặp, tay thì dứt khoát, một cú đ.ấ.m thẳng mặt Vương Vĩnh Thuận.
Bốp chát, đ.ấ.m đá liên hồi, Vương Vĩnh Phúc một lời, cứ thế đ.á.n.h Vương Vĩnh Thuận đến nửa sống nửa c.h.ế.t.
Vương Vĩnh Thuận ban đầu còn tranh thủ lúc đ.á.n.h kêu tên em trai, kêu sai , đó thì kịp nữa, , mà vì mặt đ.á.n.h sưng vù, ngay cả một câu trọn vẹn cũng rõ .
Vương Diệu Tông co rúm run rẩy ở bên cạnh.
Vừa nãy thấy bố gọi tên, còn mừng thầm một chút.
Dù đắc tội với Vương Anh, nhưng chú hai về, sẽ dựa chú để nối dõi tông đường ?
Sau đó, Vương Vĩnh Phúc dùng nắm đ.ấ.m của cho , đời nào!
Vương Diệu Tông run tay, chạy ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-dau-bep-tn-60-xuyen-khong-trung-sinh/chuong-375.html.]
Hắn thấy oan ức, chuyện ức h.i.ế.p Vương Anh đây, đều là ý của bố ? Sao tính lên đầu ?
Chú hai trông dữ tợn quá, tuổi bố lớn thế mà cũng đánh, lát nữa đ.á.n.h ?
Vương Diệu Tông chạy, Vương Vĩnh Phúc để yên.
Ném Vương Vĩnh Thuận đang choáng váng xuống đất, bước tới chặn đường Vương Diệu Tông.
Vương Diệu Tông sợ đến mức tè quần, lắp bắp biện bạch: “Chú hai chú hai, oan đầu nợ chủ, chuyện của cháu! Chú chú chú, chú xem, bố cháu còn ở đây, còn cháu… Mẹ cháu hồi đó thích ức h.i.ế.p Vương Anh nhất! Chú tìm bà ! Bà ở xã bên cạnh, cháu dẫn chú !”
Điền Hữu Phúc chỉ bịt tai .
Đây là đứa con trai ruột ? Nuôi một con heo còn hơn cái thứ !
Vương Diệu Tông một mạch đổ hết trách nhiệm lên khác, oán hận nhất trong lòng, chính là cha .
Còn Vương Anh, dám oán hận nữa. Khoảng cách quá lớn, cái gan đó.
Vương Diệu Tông nhắc đến Lý Xuân Quyên, là dẫn cái vị sát thần chú hai chỗ khác.
Thực từ khi tù, tìm Lý Xuân Quyên . Bố gì, cũng chỉ miễn cưỡng, đại đội tuy chia tiền cho , nhưng đều là theo mức thấp nhất. Hắn cưới vợ, chỉ dựa điểm công của lão già là đủ. Nên phản ứng đầu tiên của Vương Diệu Tông là tìm Lý Xuân Quyên về.
Vương Vĩnh Thuận và Lý Xuân Quyên, đều nợ !
Chẳng lẽ nên bồi thường cho ?
Hai kẻ già nên cúi lưng việc đến c.h.ế.t, nếu vợ ở ? Không vợ, chẳng lẽ hương hỏa nhà họ Vương đứt đoạn ở đời ?
Kết quả Vương Diệu Tông tìm Lý Xuân Quyên, kịp cửa đ.á.n.h cho một trận.
Lý Xuân Quyên cha gả cho một ông góa vợ, nhà ông góa đó bốn con trai, thiếu con trai, chỉ thiếu một việc nhà.
Cuộc sống của Lý Xuân Quyên khi về đó sướng thì cũng sướng, trong nhà trông chờ bà đồng kiếm điểm công, khổ thì cũng khổ, bà lo toan việc nhà cửa trong ngoài.
Làm kế khó, mấy đứa con riêng lượt lấy vợ, bà kế càng khó hơn. Lý Xuân Quyên cứ thế ngày ngày tiêu hao trong nhà, đừng là Vương Diệu Tông tù, bà ngay cả Vương Vĩnh Thuận tù cũng .
Vương Diệu Tông đến cửa, kịp ý định chồng của Lý Xuân Quyên đ.á.n.h cho.
Vương Diệu Tông đây là ý của Lý Xuân Quyên , chỉ thể ghi nợ lên đầu Lý Xuân Quyên.
“Chú hai! Chú tin cháu! Sáu bảy năm cháu mới mười bảy mười tám tuổi, cháu thật sự ức h.i.ế.p chị Anh mấy. Chú tìm cháu ! Toàn là bà ! Bà bắt Vương Anh ngày nào cũng việc nhà giặt quần áo, còn lấy trộm giấy chứng nhận con liệt sĩ của chị để lĩnh tiền, cháu còn gả chị cho một đàn ông hai đời vợ, chị về kế!”
Vương Diệu Tông sợ đánh, hết sót thứ gì.
“Cả bố cháu nữa! Bố cháu lấy trộm tiền dì hai để , năm trăm đồng!”
“Chú hai, cháu thật sự gì cả!”
Hắn quả thực điều gì , nhưng thật sự tính kế Vương Anh mấy.
Vương Vĩnh Thuận đất, đứa con trai bất hiếu của đổ hết tội , tức đến mức suýt hộc máu.
“Mày cái thằng khốn kiếp!”
Vương Diệu Tông nhảy dựng lên: “Mày mới khốn kiếp! Mày nuốt gia sản! Chính mày dì hai , tất cả thứ của nhà họ Vương đều là của tao! Mày chú hai dù sống cũng cung phụng tao.”
Vương Diệu Tông càng càng thấy suy nghĩ của là đúng, nếu bố cứ bên tai, chắc chắn cũng sẽ nghĩ như thế.